Khoảng trung tuần tháng 9, Trương Giang Giang cũng kết thúc khoá tập quân sự, cùng ngày vừa mới giải thoát cậu ta đã leo lên nhóm chat rú lên “Hồ Hán Tam ta đã trở lại! Tất cả các đồng chí quẩy lên nào!!!”
Hàn Đông “…Ồn ào! Câm miệng lại cho tôi!”
Trương Giang Giang “Hàn đại nhân! Chúng ta ra ngoài đi ăn đi!”
Hàn Đông “Muốn ăn cái gì?”
Trương Giang Giang “Ăn cái gì không quan trọng! Cho tui gặp Nhu Nhu là được rồi!”
Hàn Đông “…”
Trương Giang Giang “Hai người hổng phải học chung một trường sao? Sẵn hẹn nhỏ đi ra ngoài gặp mặt đi, tui dẫn nhỏ đi ăn!”
“Cô ấy bận rồi.” Hàn Đông nói “Hai người chúng ta thì được, tôi dẫn cậu đi ăn.”
Trương Giang Giang sau đó im thin thít, Quý Khâm Dương lật xem lịch sử tán gẫu cách đây một tiếng tới chỗ này liền chấm dứt, đang định nói gì đó thì đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Giang Giang.
“Quý đại nhân đẹp trai!!!” Thanh âm của Trương Giang Giang thông qua loa điện thoại nghe gào thét đến xé ruột xé gan “Tui hông muốn đi chơi với Hàn đại nhân đâu!!! Tên kia là vương mẫu nương nương, là gậy đánh uyên ương chia lìa đôi lứa!!!!”
Quách Lâm An ngồi bên cạnh Quý Khâm Dương phun nguyên một mồm nước.
Quý Khâm Dương nhăn mặt liếc một cái “Dơ dáy.”
Quách Lâm An “…”
Quý Khâm Dương bấm tắt loa điện thoại, thản nhiên nói “Huynh đệ quan trọng hơn nữ nhân thôi, cậu ta đã bảo dẫn cậu đi ăn thì cậu cứ để cậu ta dẫn đi, dù sao cậu ta thừa tiền, không xài mới là đồ ngu.”
“…” Trương Giang Giang hừ hừ “Tui hổng thèm đi với Hàn đại nhân… Tui muốn nữ thần của tui.”
Quý Khâm Dương nhíu mày “Thì sao? Không có nữ thần vậy là cậu sẽ không ăn vịt nướng, không đi ngũ đạo khẩu, không đi tam lý truân?
Trương Giang Giang “…”
Quý Khâm Dương đột ngột đổi chủ đề, hỏi “Tuần sau tính đi nam la cổ hạng, muốn đi cùng không?”
“Muốn!” Trương Giang Giang đáp ngay không chút do dự.
Vừa xong khoá học chỉ đạo soạn nhạc, Quý Khâm Dương vừa rời lớp vừa gửi tin nhắn cho Tạ Mạnh, Địch Lâm trên đầu đội mũ lưỡi trai, trên người mặc áo ba lỗ trắng quần đùi trắng, tay chân vừa dài vừa gầy lại trắng bóng, nhìn hệt như con cò lẽo đẽo đi bên cạnh.
“Đệp chai ôi!” Từ khi nghe Quách Lâm An gọi danh hiệu thời trung học của Quý Khâm Dương, cơ hồ cả trường đều đổi gọi Quý Khâm Dương là Quý đẹp trai “Cuối tuần nhày ông đi MAO hở?”
“Ừ đi.” Quý Khâm Dương khoá màn hình di động, nhìn Địch Lâm “Cậu tính đi cùng?”
Địch Lâm gật đầu “Ok ok, tui dzới ông đi chung nha.”
“Ok.” Quý Khâm Dương vỗ vai cậu ta “Tối nay tôi về trễ chút, nhớ chừa cái cửa sổ.”
“Hẹn hò chớ gì, hiểu mờ hiểu mờ!” Địch Lâm nhăn mũi cười cười “Đệp chai nha, ông dzí con bồ cũng dính nhau quá chớ, tối ngày hẹn quài.”
***
Tạ Mạnh gọi một phần sữa tinh khiết trong quán cafe của trường, vừa nãy nhận điện thoại của bên thông báo tuyển dụng dạy kèm, đang cùng phụ huynh bàn bạc vấn đề thời gian.
“Hai tư sáu đều được? Từ 4 giờ chiều đến 8 giờ tối à…” Tạ Mạnh dùng gò má kẹp di động trên vai, đưa tay cầm lấy phần sữa đóng gói rồi ra dấu hỏi mượn nhân viên cửa hàng giấy với 乃út “Kèm toán trung học ạ, nam sinh… một tiếng 150… Xin lỗi.” Di động đột nhiên trượt khỏi gò má cậu, Tạ Mạnh phản xạ đưa tay đón lấy, nhưng có ngưỡi đã nâng lên giúp cậu trước.
“Để tôi cầm cho.” Lý Nhị Tâm giúp Tạ Mạnh nâng di động, vẻ mặt tươi cười nói “Cậu mau viết đi.”
“…” Tạ Mạnh nhìn cô gật đầu, mau chóng viết địa chỉ vào giấy.
“Cảm ơn sư tỷ.” Cúp điện thoại rồi, Tạ Mạnh mới quay sang cảm ơn.
Lý Nhị Tâm thoải mái nói “Khách sáo quá vậy làm gì?”
Đều là dân học viện tài chính, lại là học sinh năm hai, nên trong tay Lý Nhị Tâm có khá nhiều “mối” dạy kèm, công việc lần này của Tạ Mạnh cũng là do cô giới thiệu, hai người thường xuyên liên lạc với nhau nên cũng bắt đầu thân hơn. Trong trường trừ Vu Nhuận ra thì cũng chỉ có mỗi Lý Nhị Tâm thân với Tạ Mạnh.
Nữ sinh mặc váy lụa dài trắng muốt với đường Ϧóþ eo khiến cô gầy lại xinh đẹp, nãy giờ không ít người bàn bên cạnh lén lén nhìn sang.
“Chiều cậu tính đi đâu hả?” Lý Nhị Tâm nghiêng đầu hỏi “Tối nay hội học sinh tổ chức nghênh tân, muốn tham gia không?”
Tạ Mạnh lắc đầu “Không, dù sao em cũng không phải người của hội học sinh.”
Lý Nhị Tâm bĩu môi “Không trong hội học sinh cũng đi được mà, coi như làm quen.”
Tạ Mạnh nhìn cô một cái “Thật sự không được, đêm nay em có hẹn nên không thể đi.”
Lý Nhị Tâm nhún vai, cũng không muốn ép buộc “Rồi rồi… À bây giờ đi luôn hả?”
“Ừm.” Tạ Mạnh cúi đầu nhìn giờ trên di động “Vậy em đi trước ha?”
Lý Nhị Tâm ngắt lời “Cùng đi đi, vừa lúc tôi cũng muốn qua bên khu trang phục đi dạo lát.”
Quý Khâm Dương đeo tai nghe, lưng tựa cổng trường Nhân Đại chờ Tạ Mạnh ra. Đã tháng 9 rồi mà cảm giác hè vẫn còn rất nồng, không khí ở Bắc Kinh luôn khô ráo, nên Quý Khâm Dương chỉ mặc trên người T-shirt đen, buông thỏng qua lưng, hai tay cắm túi quần.
Nhìn thấy Tạ Mạnh đi ra, bên cạnh còn kèm theo cả nữ sinh, Quý Khâm Dương hơi nhíu mày.
“Cậu là bạn của Tạ Mạnh hả?” Cô gái không hề sợ lạ, tự nhiên hào phóng chào hỏi “Tôi là Lý Nhị Tâm, quả nhiên bạn của đẹp trai cũng toàn là trai đẹp ha.”
“Quý Khâm Dương.” Quý Khâm Dương đưa tay “Bên Ương Âm, bạn học thời trung học với Tạ Mạnh.”
“Học chung trung học?” Lý Nhị Tâm cười nói “Vậy chắc cậu cũng quen bạn gái Tạ Mạnh phải không?”
Quý Khâm Dương nhìn Tạ Mạnh một cái, thấy đối phương ho một cái, vẻ mặt xấu hổ.
Lý Nhị Tâm tiếp tục khai tất tật về cậu đàn em lớp dưới của mình “Hiện giờ cả viện ai nấy đều biết tên nhóc này có một cô bạn gái, còn cưng bạn gái tới nỗi đi dạy kèm thêm để kiếm tiền…”
“Sư tỷ!” Tạ Mạnh bất đắc dĩ ngắt lời “Chuyện này cậu ấy chưa biết…”
“Bởi vậy tôi mới muốn nhờ bạn cậu chuyển lời tới cô ấy đó thôi.” Lý Nhị Tâm nói tỉnh bơ “Cho cô ấy biết cậu là nam thần của cả học viện chúng ta, làm cho cô ấy có cảm giác nguy cơ xíu.”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương cười đến bí hiểm “Em cũng cảm thấy vậy, Tạ Mạnh nhà này nên được người khác cưng chiều mới đúng.”
“Phải rồi phải rồi.” Lý Nhị Tâm đồng ý, đột nhiên cảm giác lời này của đối phương có gì đó là lạ, nhưng cảm giác này thoáng qua rất nhanh.
“Ngoại trừ dạy kèm thêm,” Quý Khâm Dương hỏi “Tạ Mạnh còn làm gì nữa?”
Tạ Mạnh vội vàng giành đáp lời trước Lý Nhị Tâm “Hết rồi.”
“Tớ có hỏi cậu đâu.” Quý Khâm Dương cảnh cáo nói “Sư tỷ nói đi.”
Lúc này Lý Nhị Tâm mới phát hiện không khí trở nên rất kỳ lạ, ngượng ngùng bảo “Hình như là hết thật rồi.”
Quý Khâm Dương ừm một tiếng “Nãy nghe sư tỷ bảo Tạ Mạnh là nam thần của cả viện hả?”
Lý Nhị Tâm đắc ý “Lời này là thật, tôi không khoa trương đâu.”
Quý Khâm Dương “Vậy chắc nhiều người theo đuổi cậu ấy lắm?”
“Cái này thì không có…” Lý Nhị Tâm thở dài “Đoá hoa trên cao mà, ai dám lên hái… Cơ mà, số người muốn làm dự bị thay thế thì không ít đâu.”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương không nói gì, đưa tay đặt lên gáy tóc của Tạ Mạnh, hơi dùng sức nhéo mấy cái.
Tạ Mạnh rùng mình, cảm giác giống như tóc ở gáy đều bị dựng dứng lên, lòng bàn tay của Quý Khâm Dương nóng vô cùng, nóng đến mức tựa hồ cách một lớp da cũng có thể hoà tan các đốt xương sống…
“Vậy có thể nhờ sư tỷ một chuyện được không?” Quý Khâm Dương cười nhìn Lý Nhị Tâm nói “Giúp em trông chừng Tạ Mạnh, nếu cậu ấy làm gì hay là xảy ra chuyện gì thì thông báo cho em một tiếng.”
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương cúi đầu nhìn Tạ Mạnh, bổ sung một câu đầy ẩn ý “Cũng miễn để bạn gái cậu ấy ghen bậy bạ.”
***
Mãi đến lúc bị đưa đến trung quan thôn, Tạ Mạnh vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, Quý Khâm Dương thì có vẻ vô cùng quen thuộc đi tìm quán.
“Đến rồi.” Nam sinh dừng chân trước một cánh cửa gỗ không lớn lắm, Tạ Mạnh ngước lên nhìn, bảng hiệu viết mấy chữ : Tiểu điếu lê thang.
“…Sao cậu biết chỗ này?” Tạ Mạnh theo sau Quý Khâm Dương vào trong, nhìn thấy trên mỗi bàn đều có đặt một cái ấm đồng, nhưng giống như không phải để đựng nước…
“Xem trên điểm bình.” Quý Khâm Dương với tay gọi phục vụ kêu thức ăn, thuận tiện cầm ấm đồng rót cho Tạ Mạnh một chung “Nếm thử xem.”
Tạ Mạnh nghi hoặc uống thử một ngụm, kinh ngạc “Canh lê?”
Quý Khâm Dương bật cười “Biết ngay cậu sẽ thích mà.”
Nam sinh gọi phô-mai cá, tôm chiên lê viên, gà sốt xắt sợi cùng với canh thập cẩm, trong lúc chờ thức ăn bưng lên lại rót một chén canh điếu lê cho Tạ Mạnh.
“Uống nhiều chút.” Quý Khâm Dương khuyên “Bắc Kinh hanh khô, nước lê giúp thấm cổ họng.”
Tạ Mạnh chỉ chỉ cái chung trước mặt đối phương nói “Nói cứ như cậu không sợ khô họng ấy.”
Quý Khâm Dương không trả lời, chống cằm nhìn cậu cười.
Hai người uống vài chung canh lê, thức ăn cũng lục tục bưng lên. Thức ăn Bắc Kinh mùi vị khác với kiểu ngọt nhẹ đặc trưng của thức ăn Tô Châu, nhưng cũng rất hợp khẩu vị Tạ Mạnh, cậu xử lý liền tù tì hai chén cơm, ăn ngon đến không có thời gian tán gẫu với Quý Khâm Dương, khoé miệng dính cơm cũng chẳng hay.
Quý Khâm Dương nhìn hạt cơm ấy mãi, đến cuối cùng nhịn không được vươn tay quẹt nó đi, vô cùng tự nhiên cho vào miệng mình.
“Ăn nhiều dữ ta.” Quý Khâm Dương nhéo mặt Tạ Mạnh “Vậy mà không béo ra tí nào.”
Tạ Mạnh “Béo ra gần 3kg đó chứ, cậu lại gầy đi, phơi nắng vậy mà không đen.”
“Không có hả?” Quý Khâm Dương nâng tay lên nhìn “Cũng đen xíu đó chứ.”
Tạ Mạnh chỉ cười, đưa tay vò rối tóc của đối phương.
Một ấm canh lê rất nhanh liền thấy đáy, Quý Khâm Dương lại gọi ấm khác. Sau khi ăn cơm xong cả hai người ngồi uống canh, vừa uống vừa tán gẫu, một lát liền chuyển đề tài tới việc dạy kèm.
“Đâu cần mới vào học đã lo đi kiếm chuyện làm thêm như vậy.” Quý Khâm Dương khoanh tay bình tĩnh nói “Phí sinh hoạt vẫn đủ, hai chúng ta gom tiền dùng chung, cậu sợ thiếu cái gì?”
Tạ Mạnh uống một ngụm canh lê, giải thích “Tớ chỉ là kiếm dư một chút đề phòng chuyện bất ngờ thôi, tớ có xem về trường cậu… cũng nghiên cứu chút chút về âm nhạc, sau này lỡ cậu có muốn mua thiết bị âm nhạc thì sao? Tiêu tiền đâu phải ít đâu, nên để dành dần dần vẫn tốt hơn.”
Quý Khâm Dương cau mày không nói gì.
Tạ Mạnh liếc nhìn đối phương một cái, nói tiếp “Hơn nữa… cậu không tính thuê nhà ra ở riêng sao?”
Trong nháy mắt, biểu tình của nam sinh trở nên phức tạp lại đầy kinh ngạc, nhìn chằm chằm Tạ Mạnh, lại đưa tay sờ trán cậu, có chút thất thố ha một tiếng.
“Cậu…” Quý Khâm Dương không biết phải nói thế nào, dùng hết sức ôm chầm lấy bả vai Tạ Mạnh, đè sát đối phương vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình.
Tạ Mạnh không giãy dụa, đưa tay ôm lấy thắt lưng Quý Khâm Dương, vùi đầu dụi vào hõm vai của nam sinh…
“Tiền trước sau gì cũng sẽ có…” Quý Khâm Dương hôn vành tai Tạ Mạnh, thấp giọng nói “Học kỳ sau chúng ta sẽ dọn ra ngoài ở chung.”
***
Tối thứ bảy hôm đó, hành trình đi nam la cổ hạng bởi vì thêm hai vị khách Hàn Đông với Trương Giang Giang mà gia tăng quy mô đội ngũ lên đến 6 người. Quách Lâm An cũng là lâm thời mới quyết định theo cùng, cậu chàng chào hỏi bên nhóm Tạ Mạnh mấy câu liền bắt đầu dạng mặt trò chuyện.
Cổng ngoài MAO được trang trí theo phong cách rỉ sét, có chút giống như hoang phế đầy cá tính, cả đám đóng cái dấu lên cổng ngoài rồi mới vào, phát hiện bên trong khá lớn, có thể chứa cùng lúc vài trăm người.
“Nghe bảo đêm nay là nhạc hội cá nhân của band Tiền Mạch.” Quách Lâm An nhìn xem danh sách ca khúc “Giá vé của band tụi nó là mắc nhất thì phải, tới tận 300.. Kinh thật, xong một đêm vậy kiếm được cả mớ luôn.”
Địch Lâm trợn mắt nhìn cậu ta hừ một tiếng “Hâm mộ cái gì.”
Trương Giang Giang cầm theo con SLR của mình, đi đâu cũng giơ lên chụp tách tách, Quý Khâm Dương thấy Hàn Đông liền lên tiếng chào hỏi “Hi!”
Hàn Đông vẫn vẻ mặt vô cảm gật đầu “Chào cậu.”
“Dạo này thế nào?” Quý Khâm Dương cầm lon bia đưa qua, đột nhiên hỏi “Vẫn còn chưa định cho cậu ta gặp nữ thần Nhu Nhu à?”
Hàn Đông nhìn Quý Khâm Dương một cái, không nói gì.
Quý Khâm Dương nói thẳng “Trương Giang Giang không phải tên ngốc, cứ tiếp tục nói dối cậu ta như vậy cũng sẽ đến lúc nào đó bị cậu ta phát hiện thôi. Cậu là người thông minh, biết nên làm thế nào. Thử đi, có khi trời không tuyệt đường người đâu.”
Hàn Đông nâng lon bia uống một ngụm, bình thản nói “Không phải ai cũng may mắn được như cậu vậy.”
Quý Khâm Dương híp mắt.
“Có điều,” Hàn Đông đột nhiên cười nhẹ “Hi vọng được như lời cậu nói.”
Band nhạc của Tiền Mạch chỉ có bốn người, Tiền Mạch là hát chính, hát nhạc tự sáng tác theo nhiều phong cách khác nhau, có cả Jazz RnR lẫn Ballad. Quách Lâm An nghe được một hồi liền cảm khái “Thảo nào thằng này được hâm mộ vậy, hát cũng hay lắm chứ.”
Tạ Mạnh nhìn sang Quý Khâm Dương, đối phương cũng đang nhìn cậu “Sao thế?”
Tạ Mạnh “Cậu ta hát hay lắm đúng không?”
“Hát cũng được.” Quý Khâm Dương kề sát lỗ tai cậu nói “Có điều so với chồng em vẫn còn kém xa lắm.”
Tạ Mạnh dở khóc dở cười lắc đầu, Quý Khâm Dương khoát một tay lên vai cậu, thoạt nhìn hai người tựa như một đôi bạn thân…
Như thường lệ, buổi diễn kết thúc bằng một khúc encore chào cảm ơn, nhưng Tiền Mạch lại giơ tay ý bảo mọi người im lặng, tự mình ôm guitar ngồi ở ghế giữa sân khấu, điều chỉnh âm cao thấp.
“Dạo này mới viết xong một khúc,” Giọng của Tiền Mạch xuyên qua microphone, âm không cao lắm “Muốn tặng cho một người bạn vừa mới quen.”
Tiền Mạch đưa tầm mắt quét một vòng dưới sân khấu, Quý Khâm Dương đang cúi đầu nói chuyện với Tạ Mạnh nên không nhìn thấy.
Nhạc dạo vang lên, Tiền Mạch nhắm lại hai mắt.
“Tôi nào có làm gì sai, em lại bảo rằng tôi đã sai,
Em không phải tôi, em không phải là tôi…”
Tiền Mạch có chất giọng hơi bẩm sinh, hát nhạc chậm rất có cảm xúc
“Yêu chính là yêu, yêu ai chính là ai, nào có gì khác nhau.”
Thanh guitar chầm chậm du dương, Tiền Mạch cơ hồ dán môi lên microphone
“Người tôi yêu cũng giống như tôi,
thân thể như nhau,
linh hồn như nhau,
chúng tôi yêu nhau,
như thế lại là sai sao…”
Quách Lâm An có chút băn khoăn, thấp giọng nói “Ca từ ái muội quá vậy… Đừng nói là…?”
“Suỵt!” Địch Lâm đưa tay lên làm thủ thế bảo Quách Lâm An câm miệng, Trương Giang Giang bên cạnh chăm chú lắng nghe, Hàn Đông hơi nghiêng mặt nhìn đối phương.
“Người đời chỉ biết bảo tôi lầm đường lạc lối,
lấy cớ cho những thân xác thương tích đầy mình,
rốt cuộc đâu là đúng là sai,
tình yêu rõ ràng không có đúng sai…”
Tiền Mạch hát đến điệp khúc nhưng lại không dùng âm cao như lúc bình thường, mà dùng thanh âm ôn nhu chậm rãi ngâm nga
“Tôi chỉ là,
muốn những ngày mưa,
có thể cùng em,
cùng đứng dưới một chiếc ô…
Tôi chỉ là,
muốn những khi nắng đẹp,
có thể cùng em,
sóng vai tản bộ…”
Phía dưới không thiếu tiếng hò reo huýt sáo, thậm chí không ít nữ sinh nức nở khóc hô tên Tiền Mạch.
Người trên đài gẩy xong giai điệu cuối cùng, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên, tựa như lời độc thoại
“Tôi chỉ là,
muốn nắm tay em,
muốn ở bên cạnh em,
đi qua những quãng đường,
thật dài, thật dài…”