Qua Năm Tháng - Chương 18

Tác giả: Tĩnh Thuỷ Biên

Đối với lũ học trò mà nói, không gì thống khổ bằng những tiết phân tích bài thi sau khi cuộc thi kết thúc. Bắt đầu từ lúc đặt chân lên lớp 11, thành tích của mỗi người sẽ không chỉ cực hạn ở trong một trường học thôi, mà là bị đặt trên bàn cân toàn tỉnh.
Bài thi các môn tự nhiên của Tạ Mạnh cơ hồ đều trở thành bài mẫu để các giáo viên đem ra phân tích giảng dạy, vì thế cậu chỉ có thể kéo bàn qua ngồi xem ké với Trác Tiểu Viễn.
“Chỗ này làm như thế nào?” Trác Tiểu Viễn ngồi tính toán lại đề bài mình giải sai “Rõ ràng dùng công thức đúng mà.”
Tạ Mạnh cầm 乃út khoanh khoanh “Sai thứ tự, phải tính trong dấu ngoặc trước.”
Trác Tiểu Viễn cúi đầu nhìn đối phương làm xong, đột nhiên thấp giọng hỏi “Bông tai của cậu… là Quý Khâm Dương tặng?”
Tạ Mạnh nghe vậy, theo bản năng đưa tay che lại vành tai của mình, cũng ngước mắt nhìn Trác Tiểu Viễn.
“Yên tâm, nếu không nhìn sát vào căn bản không thấy được.” Vẻ mặt của Trác Tiểu Viễn có chút lạnh “Huống hồ gì cậu lại là học sinh ngoan, có giáo viên nào phải bận tâm về cậu đâu.”
“…”
Một lúc sau Tạ Mạnh mới buông ra, nói “Cảm ơn.”
Trác Tiểu Viễn khinh thường bĩu môi “Hai người bắt đầu từ lúc nào?”
Tạ Mạnh suy nghĩ “Cũng một năm rồi.”
Trác Tiểu Viễn chậc một tiếng “Thảo nào lúc đấy thằng đó lại tích cực trong chuyện đối phó lão khốn kia như vậy, hoá ra chính mình cũng có mưu đồ chứ chẳng tốt lành gì.”
Tạ Mạnh hơi nhíu mày “Là tự tớ đồng ý, cậu ấy không ép tớ.”
“Rồi rồi, biết rồi, không cần chứng tỏ cho người khác thấy hai người âи áι cỡ nào đâu.” Trác Tiểu Viễn vẻ mặt khó chịu, trầm mặc một lúc mới quay sang chỗ khác, dùng ngữ khí cứng ngắc nói “Nếu thằng kia dám ép cậu, tớ sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó.”
Tạ Mạnh bật cười, nghĩ mãi cuối cùng chỉ có thể nói một câu, cảm ơn.
Trác Tiểu Viễn mặc kệ không để ý tới cậu.
Hai người trầm mặc thật lâu, Tạ Mạnh mới nghe được giọng nó có hơi mất tự nhiên của người bên cạnh “Lúc trước nghe bảo thằng đó quen bạn gái nhiều lắm… cậu nên lưu tâm chút.”
Tạ Mạnh “…”
Trác Tiểu Viễn bắt đầu nhíu mày lảm nhảm “Nếu nó dám lăng nhăng, cậu nhất định không được chịu đựng, trước hết phải…”
“Sau đó…”
“Rồi cuối cùng…”
Tạ Mạnh “……”
***
“…” Lúc gần đến cổng trường, Quý Khâm Dương quay qua hỏi lại lần nữa “Rồi cứ vậy nghe hết nguyên một tiết luôn?”
Tạ Mạnh thở dài “Nếu không phải làm sao đây, bịt miệng không cho cậu ta nói nữa à?”
Biểu tình của Quý Khâm Dương trở nên thâm sâu khó lường “…Thằng kia coi bộ rành mấy cái này dữ.”
Tạ Mạnh cảm giác cũng vô cùng phức tạp “Cảm giác giống như có thêm một bà cô bên nhà mẹ ruột…”
Quý Khâm Dương khoác lấy bả vai cậu “Không chỉ có một bà đâu.”
Tạ Mạnh “?”
Quý Khâm Dương sờ sờ chóp mũi “Tề Phi cũng biết rồi.”
“…” Tạ Mạnh “Trương Giang Giang biết không?”
Quý Khâm Dương cười tới xấu xa “Dựa vào chỉ số thông minh bé tẹo của nó, muốn nhận ra cũng hơi bị khó.”
Tạ Mạnh nghe vậy cũng bật cười, Quý Khâm Dương nhìn nhìn, đột nhiên kề sát lại gần hôn lên môi nam sinh một cái.
“…Đang ở trong trường đâu.” Tạ Mạnh đưa tay đẩy trán đối phương ra, ánh mắt tràn đầy bất đắc dĩ, trách cứ nhưng lại không bao nhiêu.
Quý Khâm Dương cả người dựa hẳn vào Tạ Mạnh, vẻ mặt chẳng thèm bận tâm, lôi tai nghe để trong cổ áo vòng qua đầu nhét vào tai đối phương, giai điệu quen thuộc chậm rãi vang lên, lại thêm một vài lời nhạc hoàn toàn mới.
Tạ Mạnh nghe một lát quay sang nhìn Quý Khâm Dương “Còn chưa viết xong?”
Quý Khâm Dương cũng ngân nga theo nhịp, biểu tình thật lòng hơi nhíu mày “Muốn hay thì phải từ từ.”
***
Tiết mang chủng qua đi, thời tiết bắt đầu trở nên nóng bức.
Mùa hè ở Tô Châu ít gió lại lắm mưa, thái dương chính ngọ nắng đến cay ngiệt, phủ khắp các bóng râm trong sân trường.
Tạ Mạnh kiểm tra lại bài làm một lần nữa, mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc quạt trên trần xoay tròn khuấy lên không khí oi bức trong lớp học, tiếng ve loáng thoáng vang lên sau những phiến lá cây.
Môn thi cuối cùng cũng chấm dứt, Trác Tiểu Viễn cảm giác cả người mình giống như rã rời ra thành từng mảnh chèm bẹp nằm trên bàn. Tạ Mạnh vừa thu thập xong sách vở vào túi đã thấy Quý Khâm Dương đứng đợi ở ngoài cửa.
“Mỗi ngày đều đến ђàภђ ђạ lũ chó.” Trác Tiểu Viễn ôm đầu bực bội “Hai đứa bây quá lắm rồi.”
Quý Khâm Dương đi ngang qua bàn, sẵn tay vỗ cái “đầu chó” của cậu ta, Tề Phi theo sau cũng cất giọng trào phúng “Mày vẫn chưa quen nữa à, anh đây đều ૮ɦếƭ lặng.”
Tạ Mạnh hỏi “Trương Giang Giang đâu?”
Quý Khâm Dương cầm túi sách của Tạ Mạnh “Hàn Đông tới, bảo tụi mình chiếm chỗ trước, lát nữa cậu ta tới sau.”
Tạ Mạnh không biết Hàn Đông tới để làm gì, Tề Phi liếc cậu một cái bảo “Giúp nữ thần Nhu Nhu truyền tin… Mẹ, không biết thời đại nào rồi, yêu đương còn yêu theo cái kiểu lỗi thời như vậy, viết thư thì thôi đi, còn tìm một đứa trung gian chuyển thư qua lại, bưu điện Trung Quốc đúng là không được dân chúng tin cậy.”
Sau nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Tề Phi chủ động nói chuyện với Tạ Mạnh. Kể từ sau khi cậu chàng biết được quan hệ giữa Tạ Mạnh và Quý Khâm Dương, thái độ bỗng dưng trở nên gò bó mất tự nhiên hẳn, mấy hôm trước dù có chạm mặt nhau trên hành lang, Tề Phi đều là cố ý đi đường vòng tránh mặt Tạ Mạnh.
Quý Khâm Dương chả quan tâm, ôm vai Tạ Mạnh, thản nhiên nói “Kệ nó đi, ngu một dạo là tự nó thông ấy mà.”
Tạ Mạnh “…”
***
Cả đám đến tiệm bán đồ ngọt gần trường trước chờ Trương Giang Giang. Quý Khâm Dương với Trác Tiểu Viễn đi quầy phục vụ gọi món, Tề Phi ngồi đối diện Tạ Mạnh, có hơi xấu hổ khụ một cái.
“Cái kia… tui cũng không có ý kì thị hai người hay gì đâu…” Tề Phi có chút phiền muộn gãi đầu “Tại trước giờ Quý đại ca luôn quen với bọn con gái mà,” vừa nói vừa liếc nhìn Tạ Mạnh một cái, lẩm nhẩm “Tuy là cậu bộ dáng cũng được, đẹp trai… nhưng nhìn kiểu gì cũng là nam mà…”
Tạ Mạnh nghe vậy nghẹn họng cả buổi, cuối cùng chỉ có thể dở khóc dở cười nói câu cảm ơn.
“Cảm ơn tui để làm gì, tui có khen cậu đâu.” Tề Phi lại trở về vẻ nhếch nhác của mình “Quý đại ca thích là được, chúng ta vẫn là huynh đệ.”
Tạ Mạnh cười gật dầu “Chúng ta sẽ luôn là huynh đệ.”
Tề Phi hơi xoay người, nhịn không được miệng bắt đầu đắc ý nhiều chuyện “Cơ mà tui thiệt không nghĩ Quý đại ca cuối cùng sẽ rơi vào tay cậu đó, hồi sơ trung đến cả Ân Lạc Tuyết cũng không thu phục nổi, chậc chậc, khi đó quả thiệt là, gió thổi bướm theo như tre già măng mọc, trăm năm trước không ai bằng mà trăm năm sau cũng không ai kịp.”
“…” Tạ Mạnh mỉm cười đến có chút là lạ “Vậy sao?”
Tề Phi kiêu ngạo tiếp tục phun nước bọt “Phải đó, quả thiệt là…”
“Là cái gì?” Quý Khâm Dương đứng sau lưng Tề Phi xen lời hỏi, cậu gọi món trả tiền xong quay về chỗ ngồi, nhướng mày hỏi Tạ Mạnh “Nói gì tớ đấy?”
Tề Phi cứng ngắc quay sang nhìn Quý Khâm Dương “…”
“Nói chuyện lúc trước của cậu.” Tạ Mạnh ôn hoà nói.
Quý Khâm Dương “?”
Tạ Mạnh vẻ mặt bình tĩnh lặp lại “Gió thổi bướm theo như tre già măng mọc, trăm năm trước không ai bằng mà trăm năm sau cũng không ai kịp?”
Quý Khâm Dương “…”
Tạ Mạnh nhìn Tề Phi “Còn cái gì nói luôn đi.” Vừa nói vừa đưa tay vỗ chỗ ngồi cạnh mình “Quý Khâm Dương cũng lại đây ngồi nghe này.”
Tề Phi “…”
***
Hàn Đông nhìn Trương Giang Giang cơ hồ là vừa chạy vừa nhảy hướng về phía mình lao tới, trời nắng chăng chang khiến nam sinh đầy đầu mồ hôi, gương mặt sữa bị phơi nắng đỏ bừng, gần đến trước mặt Hàn Đông còn suýt chút té nhào.
“…” Hàn Đông vẻ mặt gần như vô cảm nhìn đối phương “Chào.”
Trương Giang Giang thở hổn hển chào lại “Chào, chào bạn…” Cậu đưa tay lau mồ hôi, biểu tình khẩn trương lại kích động “Thư đâu?”
Hàn Đông chậm chạp lục túi sách lấy ra một phong thư màu hồng phấn “Của cậu đâu?”
Trương Giang Giang vội vàng đưa thư của mình qua cho đối phương, không quên căn dặn “Không được phép xem đó.”
Bàn tay cầm thư của Hàn Đông có hơi khựng lại một chút, lại liếc nhìn đối phương, mới ừ một tiếng lãnh đạm.
Trương Giang Giang gấp gáp mở thư của Nhu Nhu ra, vẻ mặt đề phòng nhìn Hàn Đông, còn hết sức cẩn thận úp tay che thư lại.
Hàn Đông “…”
Làm tới vậy mà vẫn không yên tâm, Trương Giang Giang nói “Bạn quay qua chỗ khác đi.”
Hàn Đông hít sâu một hơi, nhẫn cả buổi mới xoay người đi, cỡ khoảng năm phút sau, Trương Giang Giang mới thoả mãn bảo cậu quay lại.
“Xem xong rồi?” Hàn Đông vẻ mặt khinh thường, tính châm chọc “Cậu…”
“Bạn biết Nhu Nhu nói gì với tui hông?” Trương Giang Giang ngắt lời, bộ dáng của nam sinh giờ phút này giống như từ đầu đến chân đều toả ra tầng tầng bong bóng hường phấn.
Hàn Đông ngẩn cả người, bị bầu không khí thiếu nữ dày đặc của đối phương đập vào mặt đến mức không biết làm sao nói ra những lời châm chọc ra khỏi miệng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên “Nói, nói cái gì?”
Trương Giang Giang ha ha cười thành tiếng cả buổi, đợi đến khi thấy biểu tình trên mặt Hàn Đông càng lúc càng mất kiên nhẫn, mới nghiêm mặt đứng đắn hỏi “Bạn muốn biết không?”
Hàn Đông lạnh lùng híp mắt “Rốt cuộc có nói không?”
Trương Giang Giang toe toét “Hô hô, tui hổng nói đâu ~”
Hàn Đông “…”
***
Bởi vì bận chuẩn bị cho cuộc thi không có thời gian đến hội quán võ thuật, nên khi thấy Tạ Mạnh cùng Quý Khâm Dương đến, vài vị sư phụ dạy ở hội quán đều lên tiếng chào hỏi.
“Tới trễ vậy?” Lý sư phụ dạy tán đả so mấy chiêu với Quý Khâm Dương, Tạ Mạnh ở bên cạnh vừa thay võ phục vừa nói “Lát nữa sư phụ giao chìa khoá cho em là được, ra về em sẽ khoá cửa.”
Lý sư phụ nghe vậy cũng không phản đối, dặn dò một câu đừng ở lại trễ quá liền ra về.
Quý Khâm Dương trực tiếp thay đồ ngay trên sân, bên kia Tạ Mạnh bắt đầu áp chân hình chữ mã, đưa hai tay nắm lấy một chân giơ quá đầu, nửa mặt nghiêng cơ hồ dán sát vào đầu gối.
Quý Khâm Dương nhướng nhướng mày, xổm người ngồi xuống, vươn tay muốn chạm vào eo nam sinh. Tạ Mạnh liếc nhìn một cái, hai chân bật lên, cả người xoay vòng về sau, nghiêng người ngồi xuống đất.
“Trốn cái gì?” Quý Khâm Dương cười nói, tiến lên về phía trước, lại bị Tạ Mạnh gạt chân, thân thể chưa kịp bảo trì cân bằng thì nam sinh đã túm chặt tay mình giật mạnh một cái.
“…” Quý Khâm Dương nằm ngửa mặt dưới đất, Tạ Mạnh ngồi cưỡi trên người cậu, từ trên cao nhìn xuống.
Nam sinh mặc mã quái bằng lụa màu đen, cổ áo bởi vì rất rộng nên mỗi khi cúi người liền để lộ phiến иgự¢ trắng nõn.
Tạ Mạnh khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn liền thấy nửa người dưới của Quý Khâm Dương đã cương lên, để kề sát ngay ௱ôЛƓ mình.
“…” Tạ Mạnh buồn cười “Cậu đúng là không yên phận tí nào.”
Quý Khâm Dương đưa tay ôm lấy thắt lưng Tạ Mạnh, không cảm thấy xấu hổ chút nào, mỉm cười đến vô lại “Tớ làm sao ‘yên phận’ được với cậu. chứ.”
Tạ Mạnh hơi nheo mắt, bàn tay của Quý Khâm Dương đã muốn trượt xuống ௱ôЛƓ mình, ngón tay xoa nắn đến có chút thô lỗ. Tạ Mạnh liếm liếm môi, Quý Khâm Dương nhìn chằm chằm biểu tình của đối phương, nhịn không được nhổm nửa người dậy hôn Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh ngưỡng nửa người về phía sau, một tay đè xuống bả vai, ấn Quý Khâm Dương nằm xuống đất.
Quý Khâm Dương hô hấp trở nên dồn dập “Mau hôn… hôn tớ.”
Tạ Mạnh không nhúc nhích “Ngoại trừ Tôn Điềm, Ân Lạc Tuyết, còn ai nữa?”
“…” Ánh mắt Quý Khâm Dương ngây thơ vô tội “Cậu đi tin vào cái miệng của Tề Phi à?”
Tạ Mạnh khẽ cười, vươn một ngón tay vuốt ve môi Quý Khâm Dương, đột nhiên đứng dậy bước tới cửa ngoài.
Quý Khâm Dương vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn nam sinh khoá cửa hội quán lại thật kỹ.
Tạ Mạnh quay trở về, ngồi xổm bên cạnh Quý Khâm Dương.
Quý Khâm Dương “?”
Tạ Mạnh hai gò má ửng đỏ, tháo đai lưng của mình xuống bịt lại ánh mắt của Quý Khâm Dương “Không cho phép tháo ra.”
Quý Khâm Dương không nhúc nhích, cảm giác được Tạ Mạnh kéo ҨЦầЛ ŁóŤ của mình ra. Lòng bàn tay của nam sinh thấm mồ hôi ướt lạnh, động tác an ủi cũng không quá thuần thục, nhưng dù vậy cũng không hề giảm bớt mức độ hưng phấn của Quý Khâm Dương, cảm giác nửa người dưới cương tới mức phát đau, mới theo bản năng đưa tay tính sờ, lại chạm phải tóc của Tạ Mạnh.
“…” Quý Khâm Dương kéo đai lưng bịt mắt mình ra, bị hình ảnh trước mắt kích thích đến suýt nữa là tiết sớm…
Cả gương mặt của Tạ Mạnh chôn vùi giữa hai chân mình, động tác có chút ngây ngô dùng miệng giúp mình bj…
Có lẽ là vì lần đầu tiên làm chuyện này, kỹ thuật của Tạ Mạnh chỉ có thể dùng hai từ rất tệ để hình dung, cậu cố hết sức phun ra ngậm vào ďươñğ √ậț có kích thước không hề nhỏ của Quý Khâm Dương, thỉnh thoảng lại liếm lên đầu ďươñğ √ậț, tinh tường cảm giác được vị mặn lại hơi tanh lưu lại trên đầu lưỡi. Ban đầu Quý Khâm Dương còn có thể miễn cưỡng khống chế mình, tới về sau liền nhịn không nổi nữa, theo bản năng vuốt ve đầu Tạ Mạnh giống như thúc giục.
Tạ Mạnh hít một hơi, ngậm nuốt vào càng sâu hơn một chút, Quý Khâm Dương thoải mái đến hừ lên thành tiếng.
Nuốt sâu làm cho khoé mắt Tạ Mạnh bị thấm ra nước mắt sinh lý, có chút ửng hồng, Tạ Mạnh ngước mặt lên nhìn Quý Khâm Dương, thấy đối phương cũng đang cuối đầu nhìn mình, ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm vào nhau, Quý Khâm Dương tiết…
“Khụ khụ…” Tạ Mạnh không kịp đề phòng nên tránh ra không kịp, một ít тιин ∂ị¢н còn phun lên mặt, cậu dùng tay lau lấy, tránh cho тιин ∂ị¢н trượt xuống dính vào sàn nhà.
Quý Khâm Dương lập tức nhổm dậy ϲởí áօ tròng lên đầu Tạ Mạnh.
“…” Tạ Mạnh lúng túng “Đừng lau nữa… sạch rồi.”
Quý Khâm Dương ngừng tay, cách một lớp áo ôm lấy Tạ Mạnh, không cho đối phương nhìn mặt mình.
Tạ Mạnh buồn cười “Kỹ thuật của tớ kém tới vậy sao?”
Quý Khâm Dương rầu rĩ đáp “Không phải vậy…”
“Vậy thì vì cái gì?” Tạ Mạnh hỏi.
Quý Khâm Dương xoay mặt đi chỗ khác “Không cho người ta mắc cỡ à.”
Tạ Mạnh bật cười, Quý Khâm Dương quay lại nhìn cậu, kề sát lại hôn lên môi cậu.
“Mấy hôm nữa phải đi thi nhạc lý.”
“Ừm.”
Quý Khâm Dương nói “Thư đề cử của Thượng Âm cũng gửi tới rồi, tháng 10 Trung Âm phỏng vấn.”
Tạ Mạnh sờ sờ đầu của đối phương “Vậy đi đi.”
“Cậu hi vọng tớ thi đậu không?” Quý Khâm Dương nắm tay Tạ Mạnh, lặp lại câu hỏi “Cậu thật sự hi vọng?”
Tạ Mạnh không trả lời, vùi mặt vào lòng bàn tay của Quý Khâm Dương, qua hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc