Hôm diễn ra đại hội thể thao, Trương Giang Giang còn cố ý mang đến máy chụp ảnh, lúc đi đội hình cậu chàng cũng chụp lại, Quý Khâm Dương tham gia nhảy cao cũng chụp, ngay cả bộ dạng thở hồng hộc như con cẩu của Tề Phi sau khi chạy đường dài 1500 mét cậu chàng cũng chụp.
“…” Tề Phi mắt nhìn ống kính của người nào đó suýt nữa là đập vào mặt mình, tức giận hét to “Trương Giang Giang chụp cái ௱ôЛƓ ấy chụp! Mau đỡ tui đứng dậy coi!”
Trương Giang Giang đưa tay “Biết rồi biết rồi!”, cậu ngoái đầu nhìn xung quanh hỏi “Ủa Tạ Mạnh đâu rồi?”
Tề Phi đưa tay vặn cái nắp bình nước suối, dốc hết lên đầu mình “Đi tham gia tổ nhảy cao thứ hai rồi, Quý Khâm Dương đi cùng luôn, cũng không thèm cổ vũ tui chạy nữa!”
“Cũng dễ hiểu mà,” Trương Giang Giang an ủi “Trước giờ ai cũng đều thấy người mới cười, chứ có ai chịu ngoái đầu xem người cũ khóc đâu.”
Bên tổ nhảy cao, Tạ Mạnh đang làm động tác chuẩn bị, Quý Khâm Dương đứng bên cạnh. Khác với những người xung quanh quần đùi áo thể thao võ trang đầy đủ, Tạ Mạnh chỉ mặc áo sơ-mi cùng quần dài đơn giản, Quý Khâm Dương thì đứng cắm tay vào túi, thi thoảng trò chuyện với Tạ Mạnh.
Trương Giang Giang kéo Tề Phi qua cổ vũ đúng lúc đến Tạ Mạnh vào sân thi đấu.
“Tạ Mạnh!” Trương Giang Giang gân cổ thét to “Cố lên!!!”
Tạ Mạnh nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, đưa tay vẫy vẫy, đột nhiên bị Quý Khâm Dương níu lại.
“?” Tạ Mạnh cúi đầu, phát hiện dây giày của mình bị tuột, còn chưa kịp cúi người thắt lại thì Quý Khâm Dương đã xổm người ngồi xuống
“…” Tạ Mạnh lập tức theo phản xạ rụt chân lại.
Quý Khâm Dương ngước đầu, nhìn Tạ Mạnh nhíu mày “Rụt lại cái gì?”
Tạ Mạnh lúng túng “Không cần…”
Quý Khâm Dương mặc kệ cậu, hai tay thoăn thoắt cột lại dây giày thật chắc, Tạ Mạnh chống đầu gối, có chút xấu hổ nói cảm ơn.
Quý Khâm Dương cười “Cố lên.”
Tạ Mạnh gật đầu, đưa tay muốn kéo Quý Khâm Dương dậy, liếc mắt chợt thấy Trương Giang Giang bên kia vẫn đang tiếp tục sự nghiệp chụp ảnh…
Trương Giang Giang kích động nói “Hai người sát nhau chút, tui chụp thêm vài tấm nữa!”
Bởi vì cuối đại hội sẽ có bảng xếp hạng các lớp dựa trên điểm số đạt được, cho nên ngoại trừ các vận động viên trên sân phải nỗ lực thi đấu ra, đám cổ động viên ngoài sân cũng phải liều mạng, cứ mỗi một phiếu nhắn gửi lên đài chủ trì sẽ được thêm một điểm, phật di lặc dẫn theo đám nữ sinh Ổ Hiểu Mai tụm lại một góc vùi đầu viết.
Viết để lấy điểm tuy quan trọng, nhưng cũng không thể bỏ mặc không cổ vũ tuyển thủ thi đấu. Lớp A3 bọn họ bởi vì ít người, cho nên mấy đứa tham gia thi đấu phải tự cổ vũ lẫn nhau, thành ra trên sân trường thi thoảng lại thấy cảnh mấy đứa tuyển thủ chạy qua chạy lại.
Tạ Mạnh thi nhảy cao xong rồi qua xem Trương Giang Giang thi ném tạ.
Trương Giang Giang đứng giữa một đám thoạt nhìn hết sức chuyên nghiệp toàn lưng hùm vai gấu, thoạt nhìn như một con gà con còn ở trong chuồng gà, ốm yếu bị ngược đãi đến hết sức đáng thương phải ăn bữa nay lo bữa mai.
“Hế…lô…” Trương Giang Giang run rẩy chào hỏi “Hữu nghị hàng đầu, thi đấu mới thứ hai…”
Một đám bự con cao to cúi đầu nhìn cậu.
“…” Trương Giang Giang sắc mặt tái nhợt, biểu tình giống như muốn gào thật to má ơi cứu con với, hãy cho con về với hoả tinh thân yêu!!
***
Thi xong các môn điền kinh, thành tích của A3 không được khá lắm như mong đợi, ngoại trừ Quý Khâm Dương với Tạ Mạnh đoạt giải nhất trong hạng mục thi nhảy cao nam sinh, cũng chỉ có Tề Phi cầm được hạng nhì chạy đường trường 1500 mét, hạng nhất là một tên vận động viên chuyên trường bào cấp quốc gia, người ta chạy chơi chơi thôi cũng bỏ xa Tề Phi hơn nửa vòng…
“Thua hạng nhất 30 điểm.” Tề Phi cầm máy chụp ảnh của Trương Giang Giang vừa chụp vừa nhẩm tính điểm “Nếu lát nữa chạy tiếp sức bên nam sinh chúng ta thắng có thể rút một nửa khoảng cách.”
Quý Khâm Dương chống cầm “Vậy đổi thứ tự nhận gậy đi, Tề Phi mày đầu tiên, chạy cuối cùng để tao lo.”
Trần Đống giơ tay đồng ý “Chạy cái này tui không rành lắm, thứ hai để tui đi.”
Quý Khâm Dương “Vậy nhận gậy thứ ba để Tạ Mạnh.”
Tạ Mạnh liếc nhìn Quý Khâm Dương một cái, hơi gật đầu.
Trương Giang Giang lập tức xáp lại báo tin “Tui đi nghe lén về rồi nè! Mấy lớp khác không có tên nào giỏi chạy tham gia hết, mỗi tụi A6 có thể coi là đối thủ với lớp mình, đứa chạy cuối cùng là Trác Tiểu Viễn!”
Quý Khâm Dương cười “Cơ hội báo thù tới thật mau.”
Tề Phi đang gập chân làm nóng người, nghe câu này lập tức hét to mấy tiếng. Cả bốn người dán số thứ tự của mình lên lưng, lúc chuẩn bị vào sân thi đấu thì đột nhiên Tạ Mạnh gọi Tề Phi.
“Tớ với cậu đổi chỗ cho nhau đi.” Tạ Mạnh đưa số của mình cho Tề Phi “Để tớ chạy đầu tiên.”
Lúc bình thường chạy thử tốc độ, cả hai người nhanh cơ hồ ngang nhau, cho nên Tạ Mạnh đề nghị như vậy Tề Phi cũng không nghĩ nhiều, cả hai đổi vị trí cho nhau.
Đợi đến lúc bước vào vị trí rồi, Quý Khâm Dương nhìn quanh mãi mà chẳng thấy bóng dáng Tạ Mạnh đâu.
Tề Phi đứng cách trước mặt cỡ 100 mét quơ tay.
Quý Khâm Dương nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vị trí người nhận gậy đầu tiên ở tuốt đằng xa, Tạ Mạnh lúc này đã chuẩn bị sẵn tư thế xuất phát, nam sinh uống lưng khom người, hình thành một độ cong no đủ.
Tiếng súng xuất phát vang lên
Toàn bộ sân trường tiếng cổ vũ dậy như sấm, đám nữ sinh mặc kệ không viết giấy nhắn nữa, phật di lặc cũng tham gia cổ vũ hét hò, Trương Giang Giang leo lên sân khấu ắt đầu chụp hình.
“Tạ Mạnh dẫn đầu! Tạ Mạnh dẫn đầu!” Ổ Hiểu Mai kích động tới mức chỉ muốn leo ra khán đài nhảy xuống sân, chạy hết khúc ngoặt thứ nhất, Tạ Mạnh cách người thứ hai khoảng một thân người.
Trần Đống đứng ở vị trí nhận gậy thứ hai, hô to “Mau lên mau lên!!”
Tạ Mạnh giao lại gậy, bởi vì tốc độ quá nhanh mà phải theo quán tính chạy tiếp cỡ 10 mét theo Trần Đống, ưu thế dẫn đầu rất rõ ràng, nên người nhận gậy thứ hai cũng ít áp lực hơn.
Trương Giang Giang nhào tới ôm lấy Tạ Mạnh.
“Vẫn chưa chấm dứt mà.” Tạ Mạnh cười vò đầu đối phương, liếc mắt nhìn thấy Trần Đống đã giao gậy lại cho Tề Phi, bên kia A6 cũng rượt theo gần sát nút, trong nhất thời không cách nào phân rõ ai trước ai sau.
“Đi đến đích chờ thôi.” Tạ Mạnh nói với Trương Giang Giang, người giữ gậy thứ ba đã chạy được nửa đoạn đường, hai lớp dẫn đầu rượt nhau sát sao, Quý Khâm Dương ở vị trí thứ tư đã chuẩn bị sẵn sàng nhận gậy.
Trác Tiểu Viễn cơ hồ cũng cùng lúc nhận lấy gậy.
Tạ Mạnh ở điểm đến nhìn chằm chằm hai bóng người đang rượt sát nhau ở đường chạy cuối cùng, tập thể cả A6 đều kéo qua đây cổ vũ, nguyên đám nhịp nhàng hô tên Trác Tiểu Viễn, Quý Khâm Dương có vẻ như cũng không chiếm ưu thế.
Trương Giang Giang nhìn mà sốt ruột ૮ɦếƭ, Tề Phi với Trần Đống cũng chạy tới cổ vũ, nhưng âm thanh của hai người vừa hô ra liền bị cả đám bên kia bao phủ lấy, Tề Phi bực mình liền dẫn theo nguyên lớp bên mình chạy tới gần đích đến chờ.
“Dương ca!!!!” Tề Phi dùng hết toàn lực rống to.
Trương Giang Giang vừa chụp vừa kêu “Đẹp nhất W trung!!!”
Trần Đống “Mỹ thiếu niên bé ngoan!!!”
Tạ Mạnh “…”
Cả đám đều chờ đợi Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh hít sâu một hơi, la to “Quý Khâm Dương!”
Quý Khâm Dương ngẩng đầu nhìn, Tạ Manh đứng ở đích đến giang hai tay chờ đợi, đón lấy ánh mắt của đối phương, lại cười hô to một tiếng “Quý Khâm Dương!”
Trong nháy mắt tiếng súng kết thúc vang lên, Quý Khâm Dương cả người đều nhào vào Tạ Mạnh
“Yeah—!!!!” Người đầu tiên ý thức được lớp mình chiến thắng là Tề Phi, tên này lập tức bổ nhào tới ôm lấy cả Quý Khâm Dương và Tạ Mạnh, tiếp đó Trần Đống cùng Trương Giang Giang cũng nhảy bổ vào…
Trương Giang Giang cao hứng đến muốn ૮ɦếƭ “Thắng rồi thắng rồi thắng rồi!!!”
Tạ Mạnh bị Quý Khâm Dương ôm lấy, khí lực của nam sinh lớn vô cùng, vòng eo bị xiết tới phát đau, Tạ Mạnh bất đắc dĩ chỉ có thể vòng tay qua vai đối phương, vỗ vỗ lưng Quý Khâm Dương.
Đột nhiên, cả người bị đối phương nhấc bổng lên.
Tạ Mạnh “…”
Quý Khâm Dương ôm cậu thật lâu.
Tạ Mạnh dở khóc dở cười “không nặng sao?”
Quý Khâm Dương cười phá lên, lại ôm chặt Tạ Mạnh một cái mới chịu buông xuống.
“Ráng ăn nhiều một chút,” Quý Khâm Dương nói “Cậu rất nhẹ.”
***
Hạng mục thi đấu điền kinh buổi sáng chấm dứt, lớp A3 thua lớp đứng nhất chỉ khoảng 10 điểm, buổi chiều là thi đấu các môn bóng, có thể nói là tin mừng đối với lớp không có thể dục tinh thông sinh như bọn họ.
Ổ Hiểu Mai dẫn theo đám nữ sinh thi đấu bóng né, đoạt được hạng nhất.
“Yo!!!” Cả đám nữ sinh ôm nhau la hét chói tai, thậm chí còn đưa đẩy nhau nhảy con thỏ quanh sân chúc mừng.
Tề Phi dẫn đầu trợ uy “Nữ sinh lớp nào xinh nhất?”
Đám nam sinh hô to “A3!”
“Nữ sinh lớp nào dễ thương nhất?”
“A3!”
“Nữ sinh lớp nào thông minh nhất?”
“A3!”
Đám con gái bị chọc phá lên cười ha ha, Ổ Hiểu Mai quyết định cùng với đám chị em của mình sẽ đáp lễ trong trận đấu bóng rổ tiếp theo của nam sinh.
Không biết cô nàng đào đâu ra mấy cái bông cầu cổ vũ, hơn 20 đứa con gái mỗi người cầm một cái, vừa múa động tác vừa hô khẩu hiểu.
“Nữ sinh lớp mình quá dữ luôn!” Trần Đống vừa cười vừa làm nóng nười.
Trương Giang Giang đưa máy chụp hình cho Tạ Mạnh, nhờ chụp cho mình một post đang ôm bóng.
“Chụp đẹp chút nha.” Trương Giang Giang bày ra bộ dáng mà cậu tự nhận là rất đep trai “Tui gửi Nhu Nhu xem đó.”
Tạ Mạnh “…”
Trương Giang Giang “Xong chưa xong chưa?”
“…” Tạ Mạnh “Đừng làm bộ làm tịch vậy, kỳ lắm.”
Trương Giang Giang lập tức giơ bóng lên đỉnh đầu.
Tạ Mạnh “…Đổi tư thế khác đi.”
Trương Giang Giang nghĩ nghĩ, lại để bóng xuống kẹp giữa hai chân.
Tạ Mạnh “…”
Đến cuối cùng vì Quý Khâm Dương nhìn chướng mắt nên mới giúp cậu chàng tạo một tư thế đơn giản, ôm bóng kẹp ngay bên hông.
Đăng ký thi đấu bóng rổ tổng cộng có 6 lớp, nhưng có 2 lớp bỏ thi đấu, thành ra đành chia làm 2 cặp đấu, đội nào thắng thì vào chung kết. Bên lớp Trác Tiểu Viễn có thể xem như đứng đầu về thể thao, nên chắc chắn kiểu gì cũng có thể lưu đến cuối cùng, còn lại là con hắc mã lớp A3, hai đội lần này có thể nói là oan gia ngõ hẹp.
“Để tụi tao thắng cho rồi,” Tề Phi chơi xấu nói với Trác Tiểu Viễn “Dù gì tụi mày có thắng cũng đâu đủ điểm, tụi tao thắng lần này nữa là hạng nhất rồi.”
Trác Tiểu Viễn mặc kệ tên kia.
Quý Khâm Dương nói “Yên tâm, không cần tụi nó nhường, để tao kèm nó.”
“Mày?” Trác Tiểu Viễn nheo mắt “Thế nào, từ bỏ cấm khu à?”
Quý Khâm Dương chỉ Tạ Mạnh, cười đầy khiêu khích “Chúng ta có νũ кнí bí mật.”
Đây là lời thoại kinh điển của huấn luyện viên Anzu trong Slam Dunk, Trác Tiểu Viến mới đầu cũng không thèm để ý, sở trường của Trác Tiểu Viễn là ném bóng 3 điểm, tuy là đổi Quý Khâm Dương sang phòng thủ muốn ném bóng sẽ khó khăn rất nhiều, nhưng đồng thời cũng có thể kềm chế sức bật khủng khi*p của người này ở vùng cấm, tính ra có lời.
“Đừng nghĩ ăn chắc sớm như vậy.” Quý Khâm Dương chặn trước mặt Trác Tiểu Viễn, đột nhiên nói “Vùng cấm cũng không phải chỉ có mỗi tao thôi đâu.” Lời này vừa dứt, đường chuyền bóng của A6 đã bị Trần Đống chặn đoạt đi, Trác Tiểu Viễn vội vàng xoay người phòng thủ hòng ngăn cản Quý Khâm Dương nhận được bóng xông lên phản công, bất ngờ là bên kia Trần Đống lại chuyền qua cho Tạ Mạnh.
Trác Tiểu Viễn “!”
Tạ Mạnh dẫn bóng, trực tiếp xoay người lách mình tránh né, hai bước lên rổ, tung người úp rổ từ phía bên cạnh, toàn bộ quá trình lưu loát gọn gàng, động tác cũng vô cùng thuần thục.
Trác Tiểu Viễn “…”
Quý Khâm Dương giơ tay lên vỗ tay với Tạ Mạnh “Cảm giác úp rổ thế nào?”
Tạ Mạnh nghĩ nghĩ, mới cười nói “Không tưởng được là bản thân có thể nhảy cao đến vậy.”
Quý Khâm Dương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nụ cười của Tạ Mạnh, đột nhiên vòng tay choàng qua cổ đối phương, dùng sức ghì chặt.
Trận bóng gần đến hồi kết thúc, Trác Tiểu Viễn cơ hồ không có cách nào phát huy bóng 3 điểm sở trường của mình, ngược lại Tạ Mạnh một mình như cá gặp nước ở cấm khu, đến một phút cuối cùng tỷ số lật ngược nghiêng về A3 khiến cả đám nữ sinh la hét điên cuồng.
Tạ Mạnh gian nan thoát khỏi vòng vây của hai nam sinh A6 bật người đưa bóng vào rổ, cả người thoát lực mất cân bằng ngã xuống mặt đất, tiếng còi kết thúc vang lên rồi mà cậu vẫn không có sức để chống người đứng dậy.
Trương Giang Giang hưng phấn tới mức đè lên người Tạ Mạnh, tiếp theo là Tề Phi, Trần Đống…
“Đừng…” Tạ Mạnh cười chặn lại “Tay tớ có hơi đau…”
Cả đám đang kích động nên chẳng ai nghe thấy, mãi cho đến khi Quý Khâm Dương lại mới đuổi được đám khỉ đang kích động kia ra khỏi người Tạ Mạnh.
Tạ Mạnh lắc lư tóc mái vì ướt đẫm mồ hôi mà dính vào trán, để lộ ra ánh mắt tươi cười nhìn Quý Khâm Dương, đối phương khom lưng đưa tay “Đứng lên được không?”
Tạ Mạnh gật đầu, ngồi hoãn một lát mới đứng dậy.
“Trước giờ ngoài đọc sách ra, tớ chưa từng hao hết sức làm cái gì như vậy.” Tạ Mạnh có chút tự giễu nói.
Quý Khâm Dương hơi nhíu mày “Cảm giác không tốt sao?”
“Không…” Tạ Mạnh lắc đầu, lại nhìn Quý Khâm Dương nở nụ cười “Cảm giác rất tốt.”
***
Cuối cùng, tập thể lớp A3 lấy tổng điểm cao nhất giành lấy hạng nhất toàn khối lớp, sau lần đó Quý Khâm Dương lẫn Tạ Mạnh xem như nổi khắp cả trường, ngay cả mấy anh chị lớp trên cũng nghe nói về bọn họ.
“Tao nghe nói hôm qua Lý Tĩnh Phương bên khối 11 cũng tới coi tụi bây chơi bóng hả?” Tề Phi vừa chép bài vừa hỏi Quý Khâm Dương.
Đại hội thể thao vừa kết thúc, giai đoạn ôn tập khẩn trương cuối học kỳ liền tiếp nối mà đến, thi thoảng sau giờ tan học Tạ Mạnh sẽ cố tình ở lại để chỉ Trương Giang Giang làm bài tập.
Quý Khâm Dương một bên tai nhét một cái tai nghe, cái còn lại đưa cho Tạ Mạnh “Không để ý lắm”, lại quay qua hỏi người bên cạnh “Có thấy không?”
Lần này là một bài hát theo phong cách RnR, Tạ Mạnh đang nghe đến mê mẩn không quá để ý, lát sau mới hoàn hồn hỏi lại “…Thấy cái gì?”
Tề Phi chậc một tiếng “Hai đứa mày ở bên nhau đúng là phí của giời, chả câu được bé mỹ nữ nào.”
Quý Khâm Dương bĩu môi, choàng tay ôm lấy vai Tạ Mạnh nói giỡn “Mày cũng bảo hai tao bên nhau rồi, cần gì mỹ nữ nữa?”
Tạ Mạnh đang nhỏ giọng hừ theo giai điệu mp3, với tay lấy bản nháp tính của Trương Giang Giang, dùng 乃út tính toán lại lần nữa mới bảo “Chỗ này sai rồi, phải dùng công thức này.”
“Ồ ồ ra vậy…” Trương Giang Giang hết sức ngoan ngoãn xoá đi viết lại.
Tề Phi “…Thanh xuân đâu!? Tuổi trẻ đâu!?”
Cậu chàng vừa mới rú xong, liền thấy Trác Tiểu Viễn xuất hiện ở cửa lớp “Rú cái gì mà rú.” lại cau mày lãnh khốc “Mày phát tình à?”
Tề Phi “…”
Quý Khâm Dương giơ tay chào đối phương “Hi~”
Trác Tiểu Viễn “Chăm quá vậy mấy ba? Có đi chơi bóng với bên tụi tao không?”
Trương Giang Giang nghe vậy lập tức nói “Tui làm sắp xong rồi.”
“Ai kêu mi theo,” Trác Tiểu Viễn ra vẻ ghét bỏ “Chơi tệ bỏ mẹ.”
Trương Giang Giang trừng mắt “Bây giờ tui đi theo sư phụ Tạ Mạnh rồi! Tiến bộ lắm luôn rồi!”
Tề Phi “…Đậu má, đang xỉa xói ai đấy?”
Năm người vừa cãi cọ vừa châm chọc nhau vừa làm bài tập rồi mới cùng nhau đi ra sân thể dục, lúc đến mới phát hiện trên sân đã đầy người, vài anh lớp trên kêu Quý Khâm Dương “Chơi một ván không?”
Quý Khâm Dương kéo tai nghe cất vào túi, bẻ cổ xoay vai, quay đầu lại hỏi đám người sau lưng “Mấy đứa thấy thế nào?”
Tạ Mạnh cởi đồng phục khoác ngoài, xắn tay áo sơ-mi lên nói “Tớ không ý kiến.”
Trương Giang Giang khẩn trương “Tui, tui sẽ cố gắng hông cản trở mọi người!”
Tề Phi nhìn cậu chàng đầy khinh bỉ, tự mình ngồi giãn chân khởi động.
“Hỏi tao thấy thế nào?” Trác Tiểu Viễn khinh thường xoay bóng “Ông đây chưa từng sợ ai!”
Bởi vì không đủ thời gian nên chỉ chơi một hiệp, năm người thay phiên nhau đấu 3v3 với đám người lớp trên. Vào sân trước là Tạ Mạnh, Quý Khâm Dương cùng Trương Giang Giang. Tề Phi với Trác Tiểu Viễn đứng bên ngoài đầy miệng chỉ huy bậy bạ.
“Chuyền bóng chuyền bóng!” Tề Phi quơ tay “Bị ngu sao Trương Giang Giang!”
Trác Tiểu Viễn lập tức bảo ngược lại “Đừng nghe lời thằng đó! Xông lên cứ xông lên!”
Trương Giang Giang khí thế “You can you up! Bb!”
20 phút sau, Trương Giang Giang xám xịt rời sân…
Trận đấu vẫn tiếp tục, Trác Tiểu Viễn bắt được bóng, chuẩn bị ném 3 điểm.
Tề Phi “Nhìn tư thế nó tao dự là sẽ không vào!”
Trương Giang Giang “Đúng đúng, dự là sẽ không vào!”
Trác Tiểu Viễn “…”
Tề Phi được thay vào sân, vừa mới được chuyền bóng liền xông vào cấm khu.
Trác Tiểu Viễn ngồi ngoài chỉ tấm gương trong sân giáo dục Trương Giang Giang “Thấy không, chó điên chơi bóng là cái dạng như vậy đó, éo biết cái gì là chiến thuật hết, bởi vì IQ của nó gần số âm rồi, tuyệt đối đừng bắt chước.”
Trương Giang Giang “Ùa ùa” liên tục gật đầu.
“…Mày nói ai IQ thấp hả thằng kia!?” Chó điên Tề Phi trong sân gào lên “Tao cắn mày bây giờ!”
Cuối cùng ngay cả Quý Khâm Dương lẫn Tạ Mạnh đều mệt mỏi.
“Ba người vào chơi đi.” Quý Khâm Dương ném bóng cho Trác Tiểu Viễn, sau đó khui một chai nước suối đưa Tạ Mạnh, hai người ngồi ở cạnh sân, im lặng xem ba tên dở hơi chơi bóng.
Lưng áo của Tạ Mạnh đã muốn bị mồ hôi thấm ướt dính cả vào người, cậu cởi nút áo trên cổ rồi dùng tay kẹp lấy phe phẩy, thấp thoáng lộ ra đường cong nhu hoà của vùng xương đòn.
Quý Khâm Dương quay đầu đi, ngẩng mặt lên đưa tay vén vén tóc mái, sau đó lại không nhịn được quay đầu trở lại.
“?” Tạ Mạnh lúc này đã cài nút áo lại, nhìn Quý Khâm Dương cười cười.
Quý Khâm Dương “…”
__________________
Giải thích :
+ You can you up, no BB : câu này là nguyên văn, không phải tớ chế. Đây là một dạng chilish (china-english), nghĩa là lai giữa tiếng anh và tiếng trung. Nghĩa của nó na ná kiểu đọc sao hiểu vậy ấy ‘Mày được thì mày lên đi, đừng ở đó xạo xạo’. Chữ BB ở đây nghĩa là bức bách, ép người khác làm cái gì đó theo ý mình