Sau khi thấy chồng tôi không tỏ vẻ gì là thiết tha mình nữa, Linh càng thêm bực tức, có lần còn nhắn tin chửi rủa tôi:
– Mày đừng nghĩ như thế là đã được vênh mặt. Tao nói cho mày biết, tao muốn chồng mày lúc nào cũng được.
Tôi không thèm rep, cô ta lại nhắn tiếp:
– Có thích xem clip bọn tao làʍ t̠ìиɦ không? Lúc anh ấy lêи đỉиɦ toàn gào tên tao, anh ấy bảo tao làm cho anh ấy sướиɠ hơn mày gấp trăm lần, иgự¢ tao to hơn, ௱ôЛƓ tao ngon hơn, còn mày chỉ như khúc cây trên giường thôi.
– Thật ra mày muốn gì hả Linh?
– Tao muốn mày sống nhục như con chó, nhìn chồng ngủ với người khác, nhìn Tùng quan hệ với tao.
– Tao đã làm gì mày? Tao làm cái gì sai mà mày sống với tao như thế? Mày không sợ quả báo à?
Cô ta không trả lời mà gửi cho tôi một đoạn clip, trong đó ghi lại cảnh Tùng với cô ta quan hệ với nhau.
Mặc dù tôi đã quyết định cho qua nhưng khi xem clip ấy, tôi vẫn ức không sao chịu được. Tôi chặn nick Facebook của cô ta, sau đó làm một vách ngăn to tướng ở bên phải cửa hàng của tôi để từ giờ về sau không phải nhìn thấy bản mặt nhơn nhơn của cô ta nữa.
Có một hôm, cô ta còn trơ trẽn đến nỗi vác mặt sang hẳn cửa hàng của Tùng hỏi mua điện thoại. Chồng tôi cũng ngại nhưng khách đến mua chẳng lẽ không bán, thế nên vẫn đối xử với cô ta như bình thường, còn tôi thì cứ đứng đấy xem cô ta định làm gì.
Linh mua xong, lúc giao điện thoại còn giả vờ như vô tình vuốt tay chồng tôi, sau đó ưỡn ẹo nói:
– Anh ơi máy này bảo hành mấy tháng thế ạ?
– Bảo hành một năm.
– Vâng, thế em lấy cái này anh nhé. Nếu máy có chuyện gì thì em sang tìm anh nhé.
– Ờ.
Nhìn cô ta như thế tôi tức lắm, nhưng đang có đông khách ở đấy nên đành nhịn. Từ khi Tùng hứa với tôi sẽ không qua lại với Linh nữa cho đến nay, tôi để ý, đúng là anh không hề gặp gỡ cô ta nữa thật. Khi ấy tôi nghĩ, vợ chồng dù không có tình vẫn có nghĩa, qua bao nhiêu chuyện như thế mà anh vẫn nhất quyết không bỏ tôi, tôi nghĩ chắc hẳn Tùng cũng có ít nhiều tình cảm với tôi nên mới thế.
Nhưng mà không ngờ, cứ mỗi lần tôi và anh bắt đầu xây dựng lại tình cảm thì kiểu gì bị người khác phá ngang. Lần trước là mẹ chồng tôi, lần này lại là bạn thân tôi.
Hơn nửa tháng sau, tự nhiên tôi thấy mình chậm kinh mấy ngày, mua que về thử thì thấy lên hai vạch. Khi đó tôi hạnh phúc đến nỗi cứ ngồi trong nhà vệ sinh khóc như mưa, khóc chán khóc chê mới ra bên ngoài đi tìm chồng. Lúc tôi thông báo với Tùng chuyện tôi có thai, anh có vẻ mừng lắm, cả buổi cứ cười toe cười toét rồi ôm bụng tôi vuốt ve mãi.
Tôi đợi thêm một tuần, đi siêu âm bác sĩ bảo con tôi đã vào tử ©υиɠ an toàn, đã có tim thai rồi và đang rất khỏe mạnh. Vợ chồng tôi nghe thế lại càng mừng, sung sướиɠ đèo nhau về, trên đường về anh còn rẽ qua cửa hàng tiện lợi mua cho tôi một đống sữa bầu, nói để tôi uống cho bổ mẹ bổ con.
Khi tôi có thai được gần bảy tuần thì một chuyện xảy đến khiến bao nhiêu hy vọng của tôi vừa mới le lói liền bị dập tắt không thương tiếc. Hôm đó, Tùng bảo với tôi, anh đi ra ngoài uống rượu với bạn bè nên không ăn cơm ở nhà. Tôi thì lại vừa lười vừa nghén nên chỉ pha một tô mì ăn cho nhanh gọn, vừa gắp được vài đũa thì nghe tiếng Linh gọi í ới ngoài cửa:
– Anh Tùng ơi, anh có ở nhà không?
Tôi biết là cô ta nhưng không thèm chạy ra, không ngờ cô ta chẳng biết xấu hổ là gì, xộc thẳng vào trong nhà để tìm chồng tôi. Thấy tôi, cô ta hất hàm nói:
– Chồng mày đâu?
– Tìm chồng tao làm gì?
– Tao mua điện thoại, giờ nó hỏng, cần phải sửa.
– Đóng cửa rồi.
– Lúc mua đã nói bảo hành 24/24, giờ lật lọng à? Gọi chồng mày ra đây không tao làm ầm lên bây giờ.
Tôi bỏ bát mì đứng dậy, đi lại trước mặt cô ta, vẫn bình tĩnh nói:
– Mày còn dám vác mặt đến đây là mày giỏi đấy. Mặt mày trơ vừa thôi. Tao không nói chuyện mày nɠɵạı ŧìиɧ với chồng mày, mày còn không biết điều, mày muốn tao phải ác với mày phải không?
– Mày ác thì ác mẹ nó đi con ranh con. Bố mày đang muốn bỏ chồng đây, tưởng dọa tao mà tao sợ à?
– Mày bị làm sao thế Linh? Mày không có tự trọng nữa à? Trên đời này thiếu gì đàn ông, sao mày cứ phải như thế? Mày cũng có chồng, sao mày không lo vun vén gia đình mà chỉ kiếm chuyện đi phá gia đình người khác thế?
– Vì tao ghét mày hiểu chưa?
Cô ta nói đến đây, vô tình lại nhìn thấy tấm ảnh siêu âm tôi để trên bàn uống nước ngay gần đó. Cô ta bỗng dưng lao lại, cầm lấy tấm ảnh rồi quay sang tôi hét ầm lên:
– Mày đang có bầu à?
Tôi vội vàng giật lại tấm phim trên tay cô ta nhưng Linh đã nhanh chóng giấu ra sau lưng. Cô ta nói:
– Mày nói xem nào? Mày có thai với anh Tùng phải không con ranh con?
– Tao chửa với chồng tao cũng phải báo cáo mày à? Trả đây.
Cô ta giơ tay chỉ vào mặt tôi, mắt trợn trừng lên rồi gào rú lên như động kinh:
– Mày biết sao tao ghét mày không Phương? Vì mày nghèo rớt mồng tơi, mày xấu hơn tao, mày không giỏi giang bằng tao, tại sao mày lại lấy được thằng chồng ngon hơn tao?
Tôi không biết tại sao cô ta bỗng dưng lại kích động như thế, nhưng thấy thái độ Linh không ổn, tôi vô thức lùi ra xa dần để tránh va chạm với cô ta. Linh thấy tôi như thế, lại nói tiếp:
– Lúc đi học, mày cái quái gì cũng tỏ ra hơn tao. Điểm cao hơn tao, nhiều người quý hơn tao, không một ai biết mày chỉ giỏi giả tạo, giỏi che mắt người khác. Mày thì tốt đẹp nỗi gì? Rõ ràng mày biết tao thích anh Vũ mà mày vẫn cố tình giả vờ yếu đuối để được anh ấy chú ý. Cái thứ như mày thì xứng đáng được nhận hạnh phúc cái nỗi gì?
Tôi nghe cô ta nói vậy mới chợt chột dạ. Thực ra những năm tháng đi học, dù tôi ít giao du với bạn bè nhưng mọi người cùng lớp thấy tôi hiền hiền ít nói nên cũng có nhiều người yêu quý tôi. Còn người tên Vũ kia là hot boy trên tôi một khóa, cũng là người mà tôi thầm thương cho đến tận khi đi lấy chồng. Chỉ là tôi biết nhiều người thích anh ấy, kể cả Linh cũng thích anh ấy, mà tôi thì chẳng có gì xứng đáng với anh ấy cả, thế nên mối tình ấy tôi luôn đơn phương, âm thầm giấu ở trong tim, không hiểu sao Linh lại hiểu lầm tôi như thế.
– Mày hiểu lầm rồi. Tao chưa từng có ý định tán tỉnh anh Vũ.
– Hiều lầm à? Thế hôm mày giả vờ giả vịt không mang áo mưa, rồi lại cố tình lượn qua lượn lại trước mặt anh ấy, để anh ấy phải che ô đưa mày về là ý gì? Chuyện đi học thể dục thì sao? Chuyện mày ký vào bìa sách có chữ Vũ thì sao? Chuyện anh ấy kèm mày học thêm thì sao? Mày đừng nói là mày vô tình nhé, mày cố ý thì có.
– Tao thừa nhận tao từng thích anh Vũ, nhưng tao không hề chủ động tán tỉnh anh ấy. Với cả anh ấy cũng không thích cả mày cả tao.
– Đúng, anh ấy không thích ai, nhưng nhìn cái kiểu giả tạo của mày tao thấy tởm lắm hiểu không? Sao loại như mày mà lại lấy được chồng vừa giàu vừa đẹp trai như thế? Vì cái quái gì mà mày chửa được còn tao không chửa được hả con khốn nạn này.
Hóa ra, bao nhiêu lâu nay Linh vẫn nuôi hận thù với tôi vì chuyện còn đi học, cô ta âm thầm ghi nhớ từng chi tiết vụn vặt mà tôi không hề để ý, bây giờ khi lấy chồng rồi, cô ta lại ganh ghét vì tôi được gả vào nhà giàu, chồng sáng sủa đẹp trai. Hận thù đã làm cô ta mờ mắt, đố kị làm cô ta trở nên độc ác và u mê một cách đáng sợ.
Linh gườm gườm lao về phía tôi, tôi thấy hai mắt cô ta đỏ ngầu cũng bắt đầu thấy sợ hãi, định bỏ chạy thì cô ta túm được, nắm tóc tôi rồi tát vào mặt tôi liên tiếp:
– Hôm trước mày đánh tao bao nhiêu cái, hôm nay tao trả lại mày bấy nhiêu cái. Tao cào nát mặt mày ra, con đĩ giả tạo.
– Buông ra, thả tao ra, mày điên à?
– Tao điên đấy. Tao yêu chồng mày đấy, mày làm gì được tao. Sao anh Tùng lại chấp nhận lấy cái loại nghèo xơ nghèo xác lại không có bố như mày nhỉ? Tao xứng đáng hơn mày nhiều, tao tốt đẹp hơn mày nhiều.
Tôi bị cô ta đánh mà không phản kháng lại được, chỉ có thể ôm bụng mong cô ta không đạp vào con mình. Giờ này công nhân đã về hết, hàng xóm sát vách nhà tôi lại là nhà cô ta cho nên không ai nghe được tiếng kêu của tôi.
Tôi gào lên:
– Mày điên rồi, bình tĩnh lại xem nào. Có gì chờ anh Tùng về nói chuyện.
– Mày cấm chồng mày sang nhà tao à? Không cho anh ấy bán điện thoại cho tao à? Đến giờ tao sửa điện thoại mày cũng không cho đúng không?
– Anh ấy không có nhà, mai anh ấy sửa. Bỏ tao ra.
– Bớt giả tạo đi con khốn.
Tôi thấy hình như cô ta ghen tuông quá nên có vấn đề thật rồi. Qua lời của Linh nói, tôi đoán cô ta đố kị một phần, phần còn lại vì cũng yêu Tùng thật lòng, thành ra bây giờ anh quay về với tôi, lại sắp có con với tôi, cô ta l*иg lên như con thú.
Khi đó, tôi chỉ lo đến chuyện bảo vệ đứa con khó khăn lắm mới có được của mình nên không dám vùng vẫy gì cả, chỉ cố gắng tìm cách phân tán sự chú ý của cô ta. Tôi chỉ ra cửa, nói to:
– Anh Tùng về rồi, mày đi mà hỏi anh ấy.
Đúng như tôi dự đoán, cô ta lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Nhân lúc cô ta không để ý đến mình, tôi vùng dậy rồi chạy thật nhanh ra ngoài cửa định kêu cứu, không ngờ vì vội quá nên không để ý, tôi bị vấp vào sợi dây điện ở dưới sàn nhà, ngã sấp mặt xuống đất.
Bụng tôi truyền đến một cơn đau nhói như điện giật, sau đó trở về nhâm nhẩm rồi bắt đầu có thứ gì chảy từ trong váy tôi ra bên ngoài.
Lúc đó tôi hoảng quá nên chẳng nghĩ được gì, thò tay vào xem nước gì thì thấy bàn tay của mình dính đầy máu.
Máu!!! Con của tôi!!!
Tôi bỗng chốc như bị hóa điên hóa dại, tôi sững sờ một lúc rồi loạng choạng chạy ra ngoài, vừa khóc vừa gào lên:
– Cứu tôi với, cứu con tôi với, có ai không, cứu tôi với.
Trong lúc tôi chạy ra ngoài, Linh cũng sợ hãi trốn tiệt về nhà mình, cô ta không thèm giúp đỡ hay gọi xe cho tôi đi viện mà biến mất phủi sạch trách nhiệm, còn tôi sau khi gào thét điên cuồng thì được mấy người hàng xóm tốt bụng đưa vào viện cấp cứu.
Nằm trên Taxi vào viện, bụng tôi càng lúc càng đau tợn, mà máu chảy cũng mỗi lúc một nhiều, tử ©υиɠ của tôi co Ϧóþ như muốn tống một thứ gì đó ra ngoài, tôi biết đó là thứ gì nhưng khi đó vẫn cứ luôn miệng cầu trời khấn phật mong cho con tôi được bình an, cầu cho con ở với tôi, cầu cho mọi chuyện sẽ qua đi và mẹ con tôi sẽ không sao cả.
Thế nhưng dường như ông trời không nghe thấu được lòng tôi, không thương cho số phận của tôi thì phải. Lúc siêu âm xong, bác sĩ kết luận tim thai của con tôi đã không còn, em bé đã bị sảy trong bụng tôi rồi… tôi suy sụp, tôi gần như ૮ɦếƭ lặng.
Tùng vào viện với tôi ngay sau khi được hàng xóm thông báo tôi đã đi cấp cứu, lúc anh vào người vẫn nồng nặc mùi rượu. Anh đứng bên giường nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng một lúc lâu sau mới nói:
– Con có còn không?
Tôi nước mắt giàn giụa, chậm chạp lắc đầu.
Chồng tôi không hỏi thêm câu thứ hai mà lạnh lùng quay người đi thẳng. Còn tôi thì cũng không đủ sức mà đuổi theo để giải thích hay van xin anh nữa. Khi đó tôi nằm trong viện khóc đến mức hai mắt sưng húp, không ăn gì mà lại mất máu nên người gần như kiệt sức, mặt mày hốc hác xanh rợt như tàu lá.
Lần này, vẫn chỉ có mình mẹ tôi tất tất tưởi tưởi đến chăm tôi. Nhà chồng không có lấy một bóng dáng, mà Tùng cũng không quay lại bệnh viện thêm lần nào nữa.
Tôi như một cái xác vô hồn, mặc kệ mẹ tôi khóc lóc an ủi thế nào, tôi cũng không sao mở miệng ra nói chuyện nổi. Bây giờ, con của tôi không còn nữa, đứa con thứ hai của tôi cũng bỏ tôi mà đi rồi, sau này tôi phải sống làm sao, tôi phải cố gắng làm sao?
Hôm tôi ra viện, bác sĩ gọi riêng tôi vào phòng rồi nói:
– Cháu đã bị cắt mất một bên vòi trứng, như thế nghĩa là chỉ còn một bên buồng trứng có thể cho trứng khỏe mạnh để thụ thai, khả năng sinh sản chỉ còn 50%. Lần này cháu có thai nhưng lại sảy do tác động bên ngoài, tử ©υиɠ bị tổn thương, sau này việc có thai lại rất khó, cháu có biết không?
Tôi vừa khóc vừa nói:
– Cháu mới hai mươi mốt tuổi thôi, cháu vẫn còn trẻ, cháu có thể làm mẹ nữa không bác sĩ? Cháu rất muốn được làm mẹ.
– Có thể. Việc có thai khó nhưng không có nghĩa là không có hy vọng. Cháu nên ra các bệnh viện chuyên về sinh sản để được tư vấn kỹ hơn nếu muốn làm mẹ, cháu hiểu không?
– Vâng ạ. Cháu cảm ơn bác sĩ.
Sau khi xuất viện, tôi vẫn quay về cửa hàng của vợ chồng mình. Tôi về là bởi vì Tùng không làm gì quá đáng đến nỗi tôi phải bỏ đi cả, lúc tôi có thai, anh đã rất vui, thế nên khi tôi sảy thai anh cũng buồn không kém gì tôi. Chúng tôi đã rất khó khăn mới có thể có con, vậy mà chỉ một chút sơ sẩy, tôi đã hại đứa con bé bỏng chưa thành hình của tôi, để bây giờ ra nông nỗi này.
Chúng tôi không ai nói chuyện với ai một tuần, khi ngủ cũng mỗi người một giường. Đến ngày thứ tám, anh bỗng dưng lại mở miệng trước. Tùng nói:
– Cô có cái gì để nói với tôi không?
– Anh muốn nghe gì thì anh hỏi đi.
– Con của tôi tại sao lại bị sảy?
– Anh xem camera trong nhà là biết, sao phải hỏi em làm gì.
– Camera không lưu thời gian đó nên tôi không xem được. Xem được tôi đã chẳng phải hỏi.
Nghe chồng nói vậy, tôi mới chột dạ ngẩng đầu lên nhìn anh. Nếu camera có quay lại, chắc chắn anh sẽ biết Linh sang nhà gây sự với tôi nên mới xảy ra chuyện như thế, nhưng tình cờ làm sao mà camera nhà tôi lại không lưu đúng thời gian ấy? Không lẽ cô ta đã xóa đi rồi?
– Em nói em bị Linh đánh, sau đó bỏ chạy nên ngã, anh có tin không?
Tùng bỗng dưng phá lên cười, nhưng anh cười rất nhạt:
– Ngã? Ngã hay là do cô cãi nhau với trai, nó xô cô nên cô ngã?
– Ai nói với anh như thế?
– Ai nói cô không cần biết. Hôm ấy ở nhà cũng chỉ có cô, chẳng lẽ có người nào rỗi hơi vào xóa camera?
– Anh thà tin nó chứ không tin em phải không?
– Tôi muốn tin cô lắm, nhưng không làm sao mà tin được.
Nói rồi, Tùng vứt một tấm ảnh xuống bàn. Ảnh đó chụp tôi nhưng trước mặt lại có một người đàn ông, vì anh ta quay lưng lại nên không nhìn được mặt, không rõ là ai cả.
– Đây là ai?
– Em không biết?
– Người yêu cũ của cô mà cô không nhận ra à, hay là cô giả vờ?
– Ai nói với anh thế? Em không có người yêu cũ.
– Bạn thân hồi cấp 3 của cô đấy.
– Nó ghét em nên nó mới cố tình hại em. Nó với anh xảy ra chuyện gì, anh là người rõ nhất. Giờ anh tin nó thì tùy.
Tôi biết tấm ảnh này là photoshop, nhưng vì trong hoàn cảnh này mà Tùng lại lựa chọn tin một người như Linh mà không tin tôi khiến tôi rất buồn. Anh thấy tôi nói vậy, im lặng một lúc rồi mới trả lời:
– Có phải cô vẫn nung nấu ý định li dị nên mới bán hàng online, để riêng tiền, sau đó bây giờ cố tình sảy thai để thoát khỏi tôi không?
Tôi tròn mắt nhìn anh, không hiểu ai đã nói với anh những lời này mà anh nghĩ về tôi như thế? Tôi muốn gia đình êm ấm còn chẳng xong, sao lại có ý định li dị làm gì.
– Ai nói với anh như thế? Linh à?
– Trước cô có người yêu, không lấy được nó mà phải lấy tôi nên giờ tìm đủ mọi cách để thoát khỏi tôi đúng không?
– Không phải.
Tùng cầm điện thoại, bấm cái gì đó, sau đó trong máy anh vang lên một đoạn ghi âm. Giọng tôi nói: “Tao thừa nhận tao từng thích anh Vũ, nhưng tao không hề chủ động tán tỉnh anh ấy”
– Cô còn chối nữa không?
Lúc ấy, tôi mới hiểu ra là mình bị gài bẫy, vừa bị oan vừa mất con, uất ức không sao chịu nổi. Tôi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tùng, rõ ràng miệng cười mà nước mắt lã chã rơi trên mặt:
– Em thua. Bây giờ em nhận thua. Từ trước đến nay xảy ra chuyện gì anh cũng chưa bao giờ lựa chọn tin em. Thế nên bây giờ anh nghĩ gì thì nghĩ, em mệt rồi, em đi ngủ đây.
– Cô đứng lại đó, nói cho rõ ràng đã?
Tôi quay lại nhìn Tùng, cười chua chát:
– Anh đã bao giờ thực sự có tình cảm với em chưa Tùng? Anh có nhận ra tấm ảnh đó là photoshop không? Anh có nghe cả câu chuyện không hay chỉ nghe đúng một câu ghi âm? Anh thà tin nó chứ không tin em phải không? Mất con ai là người đau nhất, là em hay là anh, hoặc là nó?
Tôi nói xong, quay đầu bỏ đi, mặc kệ Tùng ở đấy muốn làm sao thì làm. Cũng bắt đầu từ khi ấy, vợ chồng tôi lại quay về mối quan hệ nhạt nhẽo như cũ, thậm chí còn lạnh lẽo hơn khi trước. Tôi bán hàng thế nào, anh không can thiệp, hôm nào thích thì ăn với tôi bữa cơm, hôm nào chán thì đi nhậu nhẹt với bạn bè, chuyện chăn gối cũng trở thành nghĩa vụ hoặc chỉ để giải quyết như cầu của nhau.
Tôi không biết Tùng nói gì với Linh mà sau khi tôi xuất viện về nhà, cửa hàng cô ta đóng cửa suốt, mấy tháng sau thì có người mới chuyển đến, bảo là đã mua lại nhà của cô ta.
Lúc đó, tôi thật sự đã rất mệt mỏi trong các mối quan hệ, mối quan hệ của tôi với nhà chồng, của tôi với chồng, của tôi và cô ta, thế nên lúc biết cô ta đã đi hẳn rồi, tôi cảm thấy như thế cũng tốt. Tôi luôn tâm niệm, sống trên đời không cần quá sân si hay phải ganh đua trả thù nhau đến cùng làm gì, người hại mình thì sẽ có người khác giúp mình, mình tự hại mình mới là vô phương cứu chữa.
Thế nên mặc kệ cô ta đi, cô ta sống ác với tôi, cô ta nhất định sẽ bị trời phạt, chỉ là quả báo đến hơi muộn mà thôi.