Hoa Trứ Vũ vẫn bình thản đi về phía trước, làm như không nhìn thấy ánh sáng phản chiếu từ đại đao và ám khí, nhưng lúc ánh đao sắp bổ tới, còn kẻ tập kích nàng không thể biến chiêu được nữa, thì chính là lúc nàng làm như đột ngột gặp may thoát khỏi nơi nguy hiểm nhất. Không chỉ có đại đạo nhìn như sắp đánh trúng nàng kia, ngay cả những ấm khí hỗn loạn bay tới đều ghim xuống mặt đất phía sau nàng.
“Nếu đã muốn ra tay, chi bằng hiện thân đấu một trận.” Hoa Trứ Vũ bật cười, giữa hai đầu ngón tay kẹp chặt lấy một mũi phi tiêu, dưới ánh trăng lấp lánh tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Một bóng người rời khỏi thân cây chạy ra, trong tay cầm một thanh loan đao, người và đao hợp nhất thành một thể, đánh thẳng về phía Hoa Trứ Vũ. Đao phong sáng như tuyết, kéo đến trong chớp mắt. Mà bên trong rừng cây nhảy ra năm sáu đạo thân ảnh vây chặt Hoa Trứ Vũ vào trong.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh, trong nháy mắt, phi tiêu cầm ở trong tay tung ra ngoài, nghênh đón một đao như chớp giật kia. Cánh tay đặt bên hông, chậm rãi kéo lên, hàn kiếm lạnh lẽo thoát ra khỏi vỏ, kiếm quang sáng như tuyết, phản chiếu vào đôi mắt trong suốt của nàng, trong mắt toát lên hàn ý. Đúng là một cuộc chiến dữ dội.
Từng người, từng người một ngã xuống, đến cuối cùng, chỉ còn lại một mình Hoa Trứ Vũ đứng bất động giữa một đống thi thể.
Nàng rút khăn lụa trong tay áo ra, nhẹ nhàng lau sạch vết máu đọng trên thanh bảo kiếm. Cúi đầu nhìn lướt qua bộ cẩm bào trên người, mới vừa rồi nàng đã rất cẩn thận, quần áo cũng không bị dính quá nhiều máu.
Cuối cùng, nàng nhìn lướt qua những bóng người dưới đất, trên môi xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo.
Nàng không biết những người này do ai phái tới, nhưng nàng biết những người này đều là sát thủ. Chiêu thức bọn họ sử dụng rất gọn gàng, không có chút dư thừa nào, mỗi một chiêu đều đầy sát ý. Mà sau khi thất bại, cũng không có một chút sợ hãi cầu xin tha thứ, tự cắn thuốc độc mà ૮ɦếƭ, khiến nàng muốn giữ lại một người sống để tra hỏi cũng không thành.
Nàng làm việc rất cẩn thận, vậy mà nhanh như vậy đã khiến cho người khác chú ý tới rồi sao? Xem ra con đường về sau, càng lúc càng nguy hiểm.
“Không phải ngươi đã đi rồi sao?” Vì sao còn trở lại?” Hoàng Phủ Vô Song tựa người nằm trên giường, nhìn Hoa Trứ Vũ mặc bộ quần áo hạ nhân màu đen, giống như ánh trăng u ám bên ngoài.
Đêm qua, lúc hắn biết nàng không cùng trở về, hắn đã nghĩ, đi rồi cũng tốt, tránh để hắn xúc động mà Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng. Lúc ấy, hắn thật sự rất tức giận, nhưng khi biết nàng chưa về, hắn phát hiện trong lòng mình có một tia mất mát.
Còn bây giờ, nhìn thấy nàng điềm tĩnh thản nhiên đứng trước mặt mình, hắn lại có cảm giác xúc động muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ nàng.
“Hôm qua nô tài thua, cảm thấy không còn mặt mũi tới gặp điện hạ nên đi lang thang bên ngoài một lát, không ngờ càng đi càng xa. Huống hồ, nô tài đã sớm là người tàn phế, sớm đã không còn chỗ nào khác để đi, chỉ có ở bên cạnh điện hạ, mới có thể được sống yên ổn.” Hoa Trứ Vũ lẳng lặng đứng trước mặt Hoàng Phủ Vô Song, thản nhiên nói. Đôi mắt khép hờ, long mi dài cúp xuống như một chiếc quạt, che khuất con mắt sáng ngời, khiến nàng có phần ngoan ngoãn hơn.
Hoàng Phủ Vô Song trầm mắt xuống, đồng tử co chặt lại, cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng: “Nguyên Bảo, không phải ngươi cố ý để bản điện hạ thua đấy chứ?”
“Không phải! Nô tài thật lòng muốn giúp trợ điện hạ, nhưng nô tài không ngờ được kết quả lại thành ra thế này!” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào Hoàng Phủ Vô Song.
Hoàng Phủ Vô Song đứng dậy, thong thả đi tới đi lui vài vòng, rồi đột nhiên xoay người, dừng trước mặt Hoa Trứ Vũ, đang muốn phát tác thì Cát Tường đi đến, khoanh tay bẩm báo: “Bẩm công tử, xe ngựa đã chuẩn bị xong!”
Hoàng Phủ Vô Song áp chế lửa giận trong lòng, cười lạnh nói: “Được, lập tức khởi hành, về cung nói tiếp.”
Hắn vung tay áo, bước nhanh xuống lầu.
Cát Tường đi theo sau hắn, khi bước ngang qua chỗ Hoa Trứ Vũ còn vẫy vẫy tay, thở dài một tiếng, nói: “Còn không mau đi đi!”
Hoa Trứ Vũ cong miệng cười, nếu không có Cát Tường tới đây, chỉ sợ Hoàng Phủ Vô Song sẽ không tha cho nàng.
Đường về kinh, vô cùng thuận lợi, đi thẳng một đường liên tục, khoảng mười ngày sau, đã về tới Vũ Đô.
Chuyến đi Giang Bắc này, cả đi cả về là hơn một tháng.
Xe ngựa thoải mái chạy thẳng trên đường Chu Tước, bên đường trồng đầy những khóm ngô xanh, nở ra những bông hoa màu tím, tỏa ra một mùi hương thanh mát, tuy đi đường vất vả, nhưng khi trở lại Vũ Đô, cũng không có ai cảm thấy vui mừng. Nhất là Hoa Trứ Vũ và Hoàng Phủ Vô Song, trong lòng giống như có tảng đá nặng ngàn cân, rất nặng nề.
Chủ nhân không vui, người làm nô tài cũng không ngoại lệ, cả quãng đường đi cũng không có thị vệ nào lên tiếng, âm thanh duy nhất chỉ có tiếng bánh xe lọc cọc lăn trên đường.
Từ phía xa đã nhìn thấy hoàng cung, nóc hoàng cung Nam Triều đều lợp bằng ngói lưu ly, đủ các loại màu, giữa giờ Ngọ, tầng tầng lớp lớp phản chiếu ánh sang chói mắt, vẻ sang trọng lộng lẫy khiến người ta kinh diễm.
Trở lại Đông cung, Hoàng Phủ Vô Song còn chưa kịp tắm rửa, Thường công công, thái giám tâm phúc của Viêm Đế đã tới truyền chỉ, nói là Viêm Đế cho gọi Hoàng Phủ Vô Song tới ngự thư phòng yết kiến Thánh Thượng.
Thường công công này, tuy Hoa Trứ Vũ không biết mặt ông ta, nhưng nàng vẫn không quên được, vào cái đêm thành thân với Cơ Phượng Ly, ông ta chính là người tới Cơ phủ truyền chỉ, muốn nàng đi Bắc Triều hòa thân. Mãi đến lúc này mới được nhìn thấy, ông ta ước chừng khoảng năm mươi tuổi, vẻ bề ngoài điềm đạm hòa ái, nhưng trong chốn cung đình đầy thị phi này, có ai là người hòa ái thật sự, tinh tế quan sát, ông ta có một đôi mắt nhỏ hẹp, chứa đầy tinh quang.
May mà đêm đó nàng phủ khăn voan, nếu không chỉ sợ sẽ bị tên Thường công công khôn khéo này nhận ra.
Hoàng Phủ Vô Song vội vàng thay triều phục, theo Thường công công tới ngự thư phòng.
Chuyến này đi gần nửa ngày, mãi đến khi tối mịt, Hoàng Phủ Vô Song mới trở lại Đông cung. Vẻ mặt cực kỳ khó coi, làm mấy tên thái giám, cung nữ câm như hến. Đến lúc dùng bữa tối, có mấy cung nữ bận rộn đi lại, bày đủ các món lên bàn ăn, giúp Hoàng Phủ Vô Song tẩy trần.
Chỉ là thức ăn vừa mới dọn xong, đã bị Hoàng Phủ Vô Song lật tay đánh đổ hết.
“Bản điện hạ làm sao nuốt nổi đây?” Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nói, dưới hàng mi cong ✓út, là một gương mặt bị mây đen bao phủ, hắn chắp tay sau lưng không ngừng đi lại trong phòng,“Phụ hoàng nói việc bản điện hạ làm mất ba mươi vạn ngân lượng phát chẩn có nhiều điểm nghi ngờ, tội tắc trách phải bị nghiêm phạt, bảo bản điện hạ tự nhốt mình suy nghĩ hai ngày. Tuy hình phạt không nặng, nhưng phụ hoàng lại bù đắp lễ trưởng thành cho Vô Thương, còn phong nó làm Khang vương, ngay cả phủ đệ cũng đã chuẩn bị xong, hai ngày nữa nó sẽ chuyển tới Khang phủ.”
Hoa Trứ Vũ nghe vậy kinh ngạc vô cùng, Hoàng Phủ Vô Thương trước giờ vẫn không được sủng, nghe nói năm trước hắn đã mười lăm tuổi nhưng lại không được làm lễ trưởng thành. Bây giờ bổ sung lễ này, lại sắc phong vương vị, xem ra, Hoàng thượng đã bắt đầu chú ý tới vị thái tử không được sủng này.
Nhưng việc này có thể trách ai được, chỉ trách lần phát chẩn này, Hoàng Phủ Vô Song đã làm mất một khoản tiền phát chẩn lớn. Hoàng đế cũng không phải thần thánh hiểu được oan khuất của ngươi, chỉ biết ngươi làm việc thất bại.
Tuy Hoàng đế không nghiêm phạt Hoàng Phủ Vô Song, nhưng việc bổ sung lễ trưởng thành cho Hoàng Phủ Vô Thương, cũng không khác gì lấy một chiếc 乃úa tạ đập vào đầu Hoàng Phủ Vô Song, còn nặng nề hơn nhiều.
Không nghi ngờ gì đây chính là một lời nhắc nhở, hoặc cũng thể hiện rõ ràng tâm tư của Viêm Đế.
Xem ra, những đại thần trong triều cũng vì việc này mà xuất hiện những thay đổi bất ngờ.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, Hoàng Phủ Vô Song đã không ngừng đi đi lại lại. Đến khi mặt trăng treo cao, hắn không kiềm chế nổi nữa, gọi Hoa Trứ Vũ và Cát Tường tới, còn mang theo mười mấy tên thị vệ, vội vàng ra khỏi cung.
Hoàng Phủ Vô Thương mới được sắc phong làm Khang vương, hôm nay là ngày hắn mở tiệc trong phủ chiêu đãi bách quan, người làm Thái Tử như Hoàng Phủ Vô Song lại không nhận được thiệp mời, thật ra, hắn cũng không muốn đi, có đi cũng chỉ tự mua thêm phiền não, nhưng cuối cùng, hắn vẫn không nhịn được.
Nghe nói Khang vương phủ nằm ở Kim Ngọc phường phía Tây hoàng thành.
Kim Ngọc phường là nơi ở của đa số quan lại trong triều, bên trong phường có rất nhiều kênh rạch thông nhau vô cùng thuận tiện, cây cỏ xanh tốt. Đứng ở trên tường thành, nhìn về phía xa cũng có thể thấy được hai gốc cây cẩm tú trồng ở trước cửa mỗi gia đình.
Hầu phủ, nơi Hoa Trứ Vũ ở cũng nằm trong Kim Ngọc phường, từ sau khi Hoa Trứ Vũ trở lại Vũ Đô, có một đêm, từng lén đi qua đây, toàn bộ Hầu phủ đã muốn bị niêm phong, một mảnh thê lương ảm đạm, nàng sợ mình không kiềm chế được sự bi thương trong lòng, nên cũng không dám trở về thêm lần nào nữa.
Mà đêm nay, Hoa Trứ Vũ cũng không ngờ tới, nàng lại trở về Hầu phủ thêm một lần nữa.
Chỉ là nơi này đã không còn là Hầu phủ, mà là Khang vương phủ.
Nghe nói, phủ đệ Viêm Đế định ban cho Khang vương vừa mới thi công, muốn hoàn thành phải mất thêm nửa năm nữa, do đó, Hầu phủ trở thành nơi ở tạm thời của hắn.
Đứng trước cửa phủ, nhìn thấy cánh cổng lớn màu son quen thuộc, trong lòng nổi sóng mãnh liệt. Lại nhìn về phía trước, phía trên cổng có ba chữ Viêm Đế ngự ban – Khang vương phủ, ba chứ thật to, thật rõ ràng, giống như lưỡi dao sắc bén, sắp phá hỏng đôi mắt Hoa Trứ Vũ.
Nàng khẽ nhắm mắt lại, lúc mở ra, chỉ còn lại một đôi mắt trong trẻo mà lạnh lùng.
Trước cửa có không ít xe ngựa của đám vương công quý tộc, xem ra đêm nay có không ít triều thần tới tham dự.
Xe ngựa Hoàng Phủ Vô Song vừa đến, đã có một thái giám Khang vương phủ cuống quít vào trong thông báo, chưa đầy một nén nhang, Khang vương Hoàng Phủ Vô Thương đã tự mình tới trước cửa phủ nghênh đón.
Khang vương được người dìu ra ngoài, hắn có một bên chân bị thương từ nhỏ, không dùng được lực, tuy đi lại còn có phần khó khăn, thì so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều.
“Thương đệ, đệ phải cẩn thận chứ, đi lại không tiện, còn ra đây tiếp đón làm gì!” Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi, nở ra một nụ cười tươi như hoa, đơn thuần như vậy, vô hại như vậy. Rõ ràng là tiểu sát tinh cố ý nhắc nhở với những người khác, Khang vương là một người tàn tật.
Khang vương vẫn thản nhiên tươi cười như trước, nói: “Thái Tử ca ca, lần đầu đến phủ, Vô Thương nào dám chậm trễ, mời vào!”
Hoàng Phủ Vô Song thản nhiên cười, chắp tay ra phía sau lưng, dưới sự cung kính của bá quan, dẫn đầu đi vào bên trong phủ.
Bên trong phủ giăng đèn kết hoa, nhộn nhịp vui mừng, những thị nữ mặc y phục đầy màu sắc qua lại không ngớt, cầm đèn cung đình hoa sen trong tay, giống như tiên nữ ở tiên cung.
Lại nói, đêm nay, cũng là lần đầu Khang vương chân chính gặp mặt bách quan, bởi vì lúc trước hắn chỉ là một hoàng tử tàn phế không được coi trọng.
Yến tiệc được tổ chức sau hoa viên, sau hoa viên có một hồ nước xanh biếc, bên trong trông hoa sen trắng. Mà bên cạnh hồ có một khoảng đất trống, hai phía nam bắc có hai tòa đình cách nhau khá xa, lần lượt tên là “Đoạt Diễm”, “Lưu Hà”. Trước “Đoạt Diễm” gieo trồng rất nhiều cây hải đường, còn trước “Lưu Vân” là một vùng trông Ngu Mỹ Nhân.
Thời gian này, cũng đúng là lúc cả ba loài hoa đang mùa nở rộ, do đó, yến tiệc của Khang vương mới được tổ chức ở đây.
Quả nhiên Hoa Trứ Vũ đoán không sai, bọn họ vừa đi hết một hành lang, chỉ trong chốc lát đã đến phía sau hoa viên.
Chỉ thấy, vị trí trung tâm chính giữa “Đoạt Diễm” và “Lưu Hà”, yến tiệc vô cùng khoa trương, ca kỹ nhiều vô số kể, hoa cỏ xung quanh thi nhau nở rộ, thật sự rất náo nhiệt.
Càng náo nhiệt, Hoa Trứ Vũ càng thấy thương tâm.
Nàng vẫn nhớ rất rõ, khi nàng còn rất nhỏ, năm nào phụ thân cũng tổ chức gia yến, lần nào cũng náo nhiệt vô cùng.
Sau đó, nàng đi theo phụ thân đi trấn thủ biên ải, đã rất lâu không được nhìn thấy những cảnh phồn hoa như vậy, thế mà hôm nay, nàng lại nhìn thấy những cảnh tượng ấy trong phủ của mình, tuy ở cũng một nơi, tuy vẫn đầy náo nhiệt như trước, nhưng cảm giác của nàng lúc này, lại có sự khác biệt rất lớn.
Đúng là cảnh còn, người mất!
Hoàng Phủ Vô Song vừa thong thả bước đi, vừa thưởng thức hoa cỏ trong vườn, cao giọng nói: “Không thể ngờ được, kiến trúc phủ đệ này tuy không sang trọng lộng lẫy mấy, nhưng hoa viên lại mang một phong cách riêng biệt, rất độc đáo.” Bỗng nhiên hắn đè thấp giọng nói với Khang vương: “Thương đệ, tất cả người ở Hoa phủ đều bị xử trảm, mà ngươi cũng dám vào ở, không sợ ban đêm có quỷ tới đòi mạng à?“
Khang vương nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, nói: “Thái Tử ca ca, huynh thật biết nói đùa!”
Lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới đình “Đoạt Diễm”, có một thái giám nhanh chóng chạy tới cao giọng xướng: “Thái Tử điện hạ giá lâm!”
Các quan viên trên yến hội nghe thấy Thái Tử đã đến, vội vàng đứng dậy quỳ gối, hô to: “Thái Tử thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!”
Hoàng Phủ Vô Song khoát tay áo, khách khí nói: “Đứng hết lên đi, hôm nay ngày Thương đệ được phong vương, khó trách mọi người đến chung vui với Thương đệ, bản điện hạ cũng chỉ tới góp vui thôi, mọi người không cần đa lễ, không cần đa lễ!” Nói xong, hắn ngồi xuống vị trí chính giữa yến tiệc.
Một đám quan viên nhìn thấy Thái Tử giá lâm, trong lòng đều lo lắng, bồn chồn không yên.
Lại nói, những quan viên này không ít thì nhiều cũng có phần bất mãn với sự ngang ngược của Hoàng Phủ Vô Song, nhưng khi nhìn thấy hắn vẫn có cảm giác sợ hãi. Ai mà biết được tiểu sát tinh sẽ làm ra những chuyện gì, bởi vì tác phong làm việc của Hoàng Phủ Vô Song xưa nay, hoàn toàn không căn cứ vào thứ gì hết.
Vốn những người này luôn nghĩ Hoàng Phủ Vô Song là thái tử, tương lai sẽ làm Hoàng đế, nhưng gần đây, thấy ý Thánh Thượng, có vẻ tán thưởng Nhị hoàng tử nhiều hơn. Mà đúng lúc này, Thái Tử còn không hoàn thành việc phát chẩn cho nạn dân vùng Giang Bắc, trên phố thậm chí còn có lời đồn, nói Thánh Thượng có ý muốn phế Thái Tử.
Do đó những viên quan này mới có gan tới tham dự yến tiệc của Khang vương, cứ nghĩ rằng Thái Tử sẽ không tới, không ngờ hắn lại đến đây. Hơn nữa, vừa mở miệng đã nói những câu đầy ám chỉ, khiến bọn họ nhấp nhổm không yên, ai cũng có tâm tư của riêng mình.
Hoa Trứ Vũ và Cát Tường đứng sau Hoàng Phủ Vô Song, ánh mắt bao quát một vòng, liền nhận ra trên yến tiệc, ngoài các quan viên, còn có không ít thiên kim tiểu thư. Trong lòng cảm thấy kinh ngạc, nhưng ngẫm nghĩ một lát, cũng có thể hiểu ra vấn đề.
Những quan viên này không phải là cao thủ phỏng đoán thánh ý, chỉ là họ nhìn thấy Khang vương đắc thế, nên muốn đem con gái gả cho hắn, nếu sau này Khang vương thật sự có thể đăng cơ, thì chính là con đường vinh hoa phú quý. Tập quán Nam Triều có phần cởi mở hơn trước, các cô nương cũng có thể tham dự yến hội.
Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy những chuyện này, sắc mặt trầm xuống, cho đến khi nhìn về vị trí của một cô nương đang ngồi, gương mặt tuấn mỹ trắng bệch như tờ giấy, trong mắt tỏa ra ngọn lửa, bốc hơi nóng, thiêu đốt dữ dội.
Hoa Trứ Vũ nhìn theo tầm mắt Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy có một cô nương đang yên tĩnh ngồi trong yến tiệc, chính là Ôn Uyển.
Tối nay, nàng ta mặc một bộ y phục màu lam thêu hình hoa lan, một chiếc váy mỏng, nhẹ màu xám, thanh nhã mà không làm mất sự cao quý, mái tóc đen dày 乃úi thành theo kiểu Khinh Vân đơn giản, trên 乃úi tóc cài một chiếc trâm Hồ Điệp, hai cánh bướm lấp lánh theo từng cử động của nàng ta, dưới ánh đèn trong hoa viên, tỏa ra ánh sáng đẹp không sao tả xiết.
Nàng ta giống như đang mất hồn mất ngồi ở đó, cũng không nhận ra ánh mắt sáng quắc đang chăm chú nhìn của Hoàng Phủ Vô Song, đôi mắt xinh đẹp cứ hướng ra ngoài hoa viên, không hiểu là đang nhìn gì nữa.
Hoàng Phủ Vô Song trầm mặc bưng một chén rượu lên, uống cạn một hơi.
“Thái Tử ca ca, Yên nhi còn tưởng đêm nay huynh sẽ không đến cơ? Sớm biết thế này, Yên nhi sẽ đi cùng với huynh!” Một giọng nói mềm mại như chim hoàng anh truyền tới, Hoa Trứ Vũ nghiêng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy hai cô nương đang đi về phía này, người đi trước là một cô nương tầm mười lăm, mười sáu tuổi, một đôi mày đen nhánh, ánh mắt trong trẻo trông rất đáng yêu, lúc nàng ta mỉm cười, có thể nhìn thấy rất rõ hai chiếc má lúm đồng tiền.
Nếu nàng ta gọi Hoàng Phủ Vô Song là Thái Tử ca ca, vậy, nàng ta chính là Tam công chúa Hoàng Phủ Yên.
Hoa Trứ Vũ nhớ tới lúc trước, mình được Viêm Đế khâm điểm thành phò mã của Hoàng Phủ Yên, theo bản năng nhìn cô công chúa này thêm mấy lần nữa, cảm thấy Tam công chúa này cũng rất đáng yêu.
Bên cạnh Hoàng Phủ Yên còn có một cô nương khác, ăn mặc giống kiểu cung nữ, chắc là thiên kim tiểu thư của một vị quan nào đó. Cô nương này có dáng người cao gầy, nàng ta mặc một bộ quần áo hoa màu đỏ rất rực rỡ, nhưng dung mạo lại hoàn toàn bất đồng với vẻ dịu dàng đoan trang thể hiện bên ngoài, không xinh đẹp đáng yêu như Hoàng Phủ Yên, trái lại có vài phần anh khí.
Khí chất bẩm sinh tự nhiên, hảo sảng, nhưng lại cố tình tạo cho mình vẻ yếu đuối dịu dàng, thể hiện có phần cứng ngắc, khiến Hoa Trứ Vũ nhìn cũng cảm thấy không được tự nhiên. Mà khi nàng ta cất tiếng, giọng nói còn có phần khàn ᴆục, nhưng lại cố bày ra giọng điệu ngây thơ ngọt ngào: “Thần nữ An Dung bái kiến Thái Tử điện hạ!”
An Dung, Hoa Trứ Vũ ngưng mi, nhớ ra đây là thiên kim của Lại Bộ Thị Lang, nghe nói nàng ta có nghề thêu nổi tiếng nhất Vũ Đô. Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo, một cô nương có vẻ bề ngoài thô lỗ, lại rất xuất sắc trong việc nữ công.
“Miễn lễ, bình thân đi!” Hoàng Phủ Vô Song khoát tay áo tỏ vẻ xa cách.
Vẻ mặt An Dung ảm đạm, vốn hai gò má còn đang ửng đỏ, mà vì Hoàng Phủ Vô Song không thèm nhìn đến nàng, màu đỏ dần nhạt đi, chuyển sang màu trắng bệch.
Hoàng Phủ Vô Song phớt lờ, hắn từ từ chuyển tầm mắt từ trên người Ôn Uyển sang Hoàng Phủ Yên, nói: “Yên nhi, muội tới làm gì vậy?”
Hoàng Phủ Yên chu miệng, ngân nga nói: “Thái Tử ca ca có thể đến, Yên nhi sao lại không được? Chẳng mấy khi có dịp Vô Thương ca ca trở hành Khang vương, tốt xấu gì Yên nhi cũng là muội muội, đến chúc mừng cũng không được sao?”
Hoàng Phủ Vô Song nhếch môi cười lạnh, nói: “Ai mà chẳng biết Nhĩ túy ông chi ý bất tại tửu, tại hồ sơn thủy chi gian dã**!”
**ý của câu thơ này là người say không phải do rượu, còn có thể hiểu là ý nghĩ không như lời nói, hoặc nghĩ một đằng làm một nẻo.
Hai má Hoàng Phủ Yên ửng đỏ, hờn dỗi nói: “Thái Tử ca ca, huynh nói cái gì? Rượu gì, sơn thủy gì?!”
Đang nói, chợt nghe thái giám Khang vương phủ cao giọng xướng: “Tả tướng Cơ Phượng Ly Cơ đại nhân đến!”
Hoàng Phủ Vô Song cười lạnh nói: “Nhìn đi, sơn thủy trong lòng muội đến rồi!”
Hoàng Phủ Yên ậm ừ mấy câu, sớm đã không nghe rõ Hoàng Phủ Vô Song vừa nói điều gì, chỉ mải quay đầu ngóng về phía trước. Còn Ôn Uyển vốn đang bày ra vẻ mặt mệt mỏi, cũng nhìn về phía trước cười yếu ớt. Chỉ có An Dung vẫn nhìn về phía Hoàng Phủ Vô Song như cũ, trong mắt tràn đầy tình cảm.
Xem ra, An Dung này đã sớm đem trái tim mình đặt lên người Hoàng Phủ Vô Song, chỉ là tâm tư của Hoàng Phủ Vô Song lại đặt hết lên người Ôn Uyển, không hề để ý tới có người đang chăm chú nhìn mình.
Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, dõi theo ánh mắt của mọi người, nhìn về phía trước.
“Ta đến chậm, mong mọi người thứ tội!” Một giọng nói thản nhiên truyền tới qua màn sương đêm.
Giọng nói trong suốt như làn suối chảy, tao nhã giống như âm điệu tấu lên từ chiếc đàn cổ, mềm mại như mảnh tơ lụa.
Chính giọng nói này, trong đêm động phòng, lạnh lùng hưu nàng, cũng chính giọng nói này, ở trên đài giám trảm, hạ lệnh Gi*t ૮ɦếƭ phụ thân nàng. Giọng nói tuyệt mĩ này, đối với nàng mà nói không khác gì ma âm, còn giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào trái tim nàng, cắt lòng nàng thành ngàn mảnh.
Nếu có thể được, nàng thà cả đời này không nghe thấy giọng nói này nữa. Vậy mà ngày đó cũng tới, Cơ Phượng Ly, cuộc chiến giữa chúng ta, chỉ vừa mới bắt đầu.
Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy thân ảnh của hắn trên hoa thuyền đêm đó, ánh mắt tràn ngập cừu hận, còn bị Hoàng Phủ Vô Song nhìn thấy. Lần này, không thể để bất kỳ kẻ nào nhận ra sự khác thường của nàng, nhất là Cơ Phượng Ly.
Hoa Trứ Vũ vội vàng cụp mắt xuống, bình ổn tâm tình một lát mới dám ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy một bóng người chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm.
Dưới ánh đèn Ⱡồ₦g kiều diễm, ௱ôЛƓ lung, thản nhiên phủ lên người hắn một màu sắc đầy ấm áp.
Hắn mặc một bộ y phục màu trắng bạc, phía trên có thêu những đóa Mặc Liên rất lớn, từng đóa lại từng đóa, muôn hình muôn vẻ. Lúc bước đi chạm tới vạt áo, những đóa Mặc Liên dao động không ngừng, rất giống bộ bộ sinh liên.
Mái tóc đen cột cao, còn cắm một cây trâm bạch ngọc, làn sóng dao động trong mắt chứa đầy ý cười, mang theo ba phần ôn nhã, ba phần thong dong, bốn phần kiêu ngạo bẩm sinh chậm rãi bước từng bước tới.