Thoáng chốc, cả đại điện lặng ngắt như tờ, trong lòng Hoa Trứ Vũ trầm xuống. Nàng dừng bước quay đầu nhìn lại, chỉ thấy những thị nữ hầu hạ trong điện đều dùng vẻ mặt kinh hoàng nhìn chằm chằm vào nàng, trong mắt như thầm nói một câu: “Cô xong rồi……”
Hoa Trứ Vũ thật không biết đã xảy ra chuyện gì mà khiến Tiêu Dận đang tình chàng ý thi*p, ân âи áι ái lại có thể tức giận tới mức này. Nàng chỉ đành cúi đầu đi về phía trước, hy vọng Tiêu Dận quên đi người tư tẩm là nàng, không cố ý làm khó nàng.
“Tối nay là cô tư tẩm sao?” Giọng nói của Tiêu Dận truyền xuống từ trên giường, cách mấy lớp màn trùng trùng điệp điệp, không nghe rõ cảm xúc của hắn.
“Đúng là nô tỳ!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, cố ý sửa cho giọng nói thô ráp, không hy vọng hắn nhận ra giọng nói của mình.
“Kéo ra ngoài, đánh hai mươi trượng!” Tiêu Dận thản nhiên nói, tuy âm lượng không cao, nhưng trong điện đang yên lặng không một tiếng động này, lại nghe thấy rất rõ, rất mạnh mẽ.
Có vài thị nữ tuân mệnh tiến lên, định kéo Hoa Trứ Vũ đi.
“Từ đã!” Hoa Trứ Vũ đột nhiên ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn về phía trước.
Ánh nến khẽ lay động, chiếu qua tầng tầng lớp lớp màn lụa mỏng manh như sương như khói, hiện lên bóng người phiêu dật. Người phía sau màn, uể oải lười nhác, mơ hồ có một bàn tay ngọc đang quấn lấy cổ hắn.
“Không biết nô tỳ đã làm sai chuyện gì mà bị điện hạ trừng phạt như vậy.” Hai mươi trượng cũng không phải là hình phạt nhẹ. Bây giờ nàng còn không có nội lực hộ thể, sẽ khó mà chịu được.
“Điện hạ, đây không phải thị nữ ngài mang về sao? Sao lại to gan như vậy?” Một giọng nữ truyền qua màn lụa, vẫn mềm mại quyến rũ vô cùng.
“Chăn đệm lạnh như vậy, sao cô dám trải lên cho bản điện hạ ngủ?” Ngoài giọng nói lạnh lùng, còn có hai đạo ánh sáng, sắc bén nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ hơi sửng sốt, thì ra vẫn phải làm ấm giường sao? Trên chiến trường gian khổ như vậy, hắn vẫn có thể bình tĩnh như thường. Người như vậy, sao còn bày đặt chăn gối lạnh lẽo? Có khi nào hắn biết người tư tẩm là nàng, nên cố ý muốn ђàภђ ђạ nàng!?
“Điện hạ, nô tỳ không làm sai. Chăn đệm này nô tỳ đã làm ấm qua, chỉ là điện hạ về quá muộn nên mới bị lạnh như vậy.” Hoa Trứ Vũ kéo dài giọng nói, hy vọng Tiêu Dận không phạt nàng là được “Nếu điện hạ thấy lạnh, nô tỳ sẽ làm ấm lại.”
“Như vậy đi, cô làm ấm lại cho bản điện hạ, bản điện hạ sẽ tha cho cô!” Tiêu Dận miễn cưỡng nói.
“Vâng!” Hoa Trứ Vũ khẽ thở dài một hơi, không ngờ lần này Tiêu Dận lại dễ nói chuyện như vậy.
Nhưng nàng đợi một lúc cũng không thấy ai mang chăn đệm ra cho nàng. Nàng nhìn xung quanh, lại thấy ánh mắt một thị nữ nhìn nàng đây thông cảm. Xem ra, Tiêu Dận cố ý muốn làm khó nàng, hắn nghĩ nàng không dám đi vào lấy chăn. Nếu không lấy được chăn đệm ra, không làm ấm được, sẽ bị xử phạt.
Hoa Trứ Vũ cười lạnh, vươn tay vén tấm rèm che bằng lụa mỏng lên.
Hành động này khiến các thị nữ phía sau hít khí lạnh liên tục, kinh ngạc trợn mắt, há hốc mồm.
Trước mắt hiện lên một cảnh xuân đầy ái muội, Tiêu Dận tựa vào giường, mái tóc đen tùy ý rơi xuống người. Quần áo hỗn loạn lộ ra bộ иgự¢ tráng kiện màu lúa mạch. Một cánh tay ngọc trắng như tuyết đang vờn quanh cổ hắn, trên cổ tay có chiếc vòng mã não màu đỏ, đeo trên da thịt trắng nõn trông thật là lóa mắt.
Chỉ có Hoa Trứ Vũ vẫn điềm nhiên như thường, dùng tay trái kéo chăn đệm trên giường xuống.
Cơ thi*p Tiêu Dận thở mạnh một tiếng, vươn ngón tay ngọc thon dài chỉ thẳng vào Hoa Trứ Vũ: “Cô…… Cô…… Cô thật to gan!”
“Phụ nữ Nam Triều ai cũng to gan như cô vậy sao?” Tiêu Dận nheo mắt, âm trầm đánh giá Hoa Trứ Vũ.
Hoa Trứ Vũ khẽ cười một tiếng, lạnh lùng nói: “Cái này có tính là gì? Điện hạ dám lộ, chẳng lẽ ta không dám nhìn sao?”
Lại nói, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy những cảnh này.
Có một lần, nàng vô tình chạm mặt các binh sĩ trong doanh ra bờ sông tắm rửa, lúc đó nàng giật nảy mình vội vàng xoay người rời đi. Có vài tên cố tình cười chê nàng chưa bao giờ tắm rửa cùng bọn họ, nói nàng không biết chiêu hiền đãi sĩ. Vài người vây nàng lại, đem nàng ném xuống nước, muốn nàng tắm cùng với bọn họ. Lần đó, nàng đã rất tức giận, sau khi cho vài tên nếm mùi đau khổ mới thoát được ma chưởng của bọn họ.
Tuy nói trong quá trình đánh nhau, nàng đã cố hết sức không nhìn về phía bọn họ, nhưng dù ít dù nhiều, vẫn nhìn thấy được những thứ không nên nhìn.
Sau đó, nàng chỉ giải thích mình bị bệnh không thể tắm dưới nước sông lạnh lẽo. Có trời mới biết, khi đó đang là mùa hè nắng chói chang, được tắm rửa trong lòng sông thoải mái tới mức nào.
Hoa Trứ Vũ dùng sức kéo chăn đệm trên giường xuống, quần áo trên người cơ thi*p kia đã cởi ra được hơn nửa, lúc này không có đệm chăn, chỉ biết ưm một tiếng, lui ra sau lưng Tiêu Dận.
Tiêu Dận nheo mắt nhìn Hoa Trứ Vũ, hắn từ từ đứng dậy nghênh đón ánh mắt thản nhiên của nàng. Cũng không hề để tâm tới bộ иgự¢ đã lộ quá nửa của mình mà đi về phía Hoa Trứ Vũ, được vài bước đã áp sát, khóa chặt người nàng lại.
Hơi thở nam tính phả vào mặt khiến Hoa Trứ Vũ không tự chủ được lùi lại mấy bước. Tiêu Dận từng bước ép sát, ép nàng đi đến sát tường, hắn vươn hai tay, một trái một phải chống lên trên tường, nhốt Hoa Trứ Vũ vào trong vòng tay của hắn.
Khuôn mặt tuấn mỹ gần nàng trong gang tấc, màu mắt tím dưới ánh nến càng thêm thâm sâu, nặng nề mà cháy bỏng nhìn về phía nàng.
Hoa Trứ Vũ nhăn mày, ngẩng cao đầu lên chống lại ánh mắt hắn, trong lòng cảm thấy bồn chồn. Nàng thật sự không nhìn ra ánh mắt kia đang ẩn giấu điều gì.
“Ngươi muốn làm gì?” Hoa Trứ Vũ hỏi.
Tiêu Dận đột ngột nắm lấy cằm nàng, Hoa Trứ Vũ bị ép nhìn thẳng vào mắt hắn, tuy trong lòng cảm thấy khó chịu nhưng biểu hiện ra ngoài lại vô cùng bình tĩnh.
Trong mắt Tiêu Dận lộ ra tia sáng lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Nói cho cô biết, bản điện hạ không phải là người ai muốn cũng có thể nhìn, món nợ này sớm muộn gì cũng phải đòi lại, bản điện hạ không phải người thích chịu thiệt!” Nói xong, buông cằm Hoa Trứ Vũ ra, tươi cười rạng rỡ.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn cười mà cảm thấy phát sợ, ôm chặt lấy chăn chạy ra bên ngoài.
Bên ngoài điện, những thị nữ khác đã chuẩn bị xong bếp lò, lúc này Hoa Trứ Vũ mới biết thì ra phải làm ấm chăn đệm bằng thứ này. Nàng ngồi xuống hơ qua chăn đệm, thì lại thấy cơ thi*p Tiêu Dận ăn mặc chỉnh tề bước ra. Vẫn còn chưa thị tẩm đã phải rời đi, chắc là do chuyện vừa rồi khiến Tiêu Dận mất hứng. Lúc cơ thi*p kia đi ngang qua Hoa Trứ Vũ, còn lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, rồi mới lắc ௱ôЛƓ rời đi.
Ánh mắt kia cũng thật đáng sợ, Hoa Trứ Vũ cười khổ, xem ra lần này nàng đã đắc tội với người khác, e rằng sau này khó mà sống yên ổn trong phủ.