Phùng Thanh - Chương 40

Tác giả: Giá Oản Chúc

Cả đêm hôm ấy, có một đôi nam nữ không thể ngủ ngon.
Trời vừa rạng sáng, Triệu Phùng Thanh đã tỉnh rồi.
Giang Tấn cả đêm không về.
Đến tầm bảy rưỡi, hắn gọi điện cho cô, “Đã dậy chưa?”
“Ừm...” Cô còn đang lăn lộn trên giường.”Tí nữa dậy.”
“Xuống tầng ba ăn sáng đi.” Sợ cô không chịu dậy, hắn lại mang đồ ăn ra quyến rũ, “Nơi này có món cá nhám ngon lắm đấy.”
“Chờ tôi.” Quả nhiên, Triệu Phùng Thanh bỗng chốc ngồi thẳng người dậy.
Cô rửa mặt qua loa một lượt, khi soi mình trong gương, cô đưa mặt lại sát gương hơn.
Gương mặt cô cũng tạm ổn, chỉ là nơi khóe mắt vẫn có vài nếp nhăn. Không thể bằng được mấy cô gái trẻ xinh đẹp.
Người đàn ông như Giang Tấn, chắc chắn sẽ chẳng để ý đến cô. Nụ hôn đêm qua ấy, có thể đúng như lời hắn nói, chỉ là sự kích động của một người đàn ông mà thôi.
Đương nhiên, sau khi kích động rồi tự đâm mình một dao, đúng là hiếm thấy.
Chỉ là hành động của hắn đã chứng tỏ một điều, hắn thật sự không muốn lên giường với cô.
Tuyệt quá.
Triệu Phùng Thanh khẽ cong môi cười.
Thay quần áo xong cô liền đi xuống tầng ba.
Vừa xuống đến nơi đã có một vài người ở đó.
Cô nhìn Giang Tấn một cái.
Vẻ mặt hắn lạnh lùng, sự nguy hiểm ngỗ ngược đêm qua đã biến mất không còn lại chút gì.
Cô ngồi cách hắn một ghế, “Giang tổng, đêm qua anh ngủ ở đâu vậy?”
“Không ngủ.” Hắn đặt ly sữa trước mặt cô, “Công việc rất bận.”
Cô chẳng chút khách khí, cầm ly sữa lên tu ừng ực vài ngụm, “Bạn trai tôi bận bịu quá nhỉ.” Nói xong, sự chú ý của cô lại được dời sang bữa sáng.
Giang Tấn biết rõ con người cô thế nào nên cũng chẳng thèm nói gì.
Buổi hẹn với Đào Tuệ Tuệ là vào sáng hôm nay.
Ăn xong bữa sáng, hai người về phòng thu dọn đồ đạc rồi chuẩn bị xuất phát.
Triệu Phùng Thanh nhét con dao nhỏ vào túi xách, sau đó cô đột nhiên quay sang Giang Tấn cười hì hì.
Hắn nhìn cô cười kiểu đó, liền biết cô sẽ chẳng nói được gì hay cả.
“Giang tổng này.” Cô cười nham hiểm, “Đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện.”
Hắn chờ cô tiếp tục nói.
Triệu Phùng Thanh cười, “Anh nói nửa năm tới, anh sẽ không tìm bạn gái khác, lại không thể lên giường với tôi, vậy phải làm thế nào chứ?”
Giang Tấn khẽ chế nhạo, “Ý của em là em thương cảm khi thấy tôi phải chịu khổ, muốn lấy thân báo đáp sao?”
“Ý của tôi là, thỉnh thoảng anh có thể ra ngoài ăn ở đâu cũng được.” Cô nhìn hắn với ánh mắt ám muội, “Tôi là một người bạn gái rất tiến bộ đấy.”
Giang Tấn nhìn cô, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Có thể quen một cô bạn gái như em quả là vinh hạnh của tôi.”
Triệu Phùng Thanh ôm tay đáp lại: “Quá khen rồi.”
***
Đào Tuệ Tuệ mở một tiệm tạp hóa tại trấn Tông Sơn.
Ban ngày khá bận nên không xếp được thời gian ra gặp mặt.
Vì thế Giang Tấn phải đưa Triệu Phùng Thanh tới tiệm tạp hóa, sau đó hắn ngồi trong xe chờ cô.
Theo thông tin Giang Tấn cung cấp, Đào Tuệ Tuệ sống rất tốt.
Cho nên Triệu Phùng Thanh tự động hiểu thành, những nỗi đau trước kia của Đào Tuệ Tuệ đều đã qua.
Nhưng trong khoảnh khắc khi thật sự nhìn thấy Đào Tuệ Tuệ, Triệu Phùng Thanh mới hiểu những tổn thương ấy cả đời này sẽ không hết được.
Đào Tuệ Tuệ vẫn hơi béo, mắt to tròn, không khác hồi cấp hai năm ấy lắm. Nhưng bên má phải của cô nàng có một vết sẹo nhăn nheo. Nhìn trông thâm rõ so với những vùng da xung quanh.
“Triệu Phùng Thanh à?” Đào Tuệ Tuệ vui mừng chạy tới.
Triệu Phùng Thanh nhìn gò má phải của Đào Tuệ Tuệ, cảm giác áy náy không giảm chỉ tăng.”Ừm.. Là tôi.”
Năm ấy, Đào Tuệ Tuệ kích động xin giúp đỡ cô cũng chẳng quan tâm mà bỏ qua. Sau khi mọi chuyện xảy ra, cô hỏi thầy cô, hỏi bạn học, vết thương của Đào Tuệ Tuệ ra sao.
Bọn họ đều nói, cô không sao cả.
Cô lại cứ nghĩ là không sao cả.
Cô ngu thật đấy.
Ánh mắt Đào Tuệ Tuệ rất sáng, “Đã lâu không gặp đấy, trông cậu vẫn rất xinh như thế.”
“Tôi... xin lỗi.” Triệu Phùng Thanh cúi người nói một câu.
Có một số việc, người ngoài nhìn vào thì cứ nghĩ nó nhỏ nhặt.
Hôm họp lớp, Triệu Phùng Thanh đã hỏi qua hai người bạn học cùng lớp cấp hai với cô, ngay cả cái tên Đào Tuệ Tuệ hai người họ còn không nhớ nổi. Bọn họ không phải là người bắt nạt cô, nên tất nhiên chẳng có chút hối hận nào.
Nhưng Triệu Phùng Thanh mãi không thể bước qua vạch kẻ ngang trong lòng mình ấy. Thỉnh thoảng đọc mấy bài báo về chuyện bạo lực học đường, cô sẽ nhớ tới Đào Tuệ Tuệ.
Khi nghe Giang Tấn nói cuộc sống của Đào Tuệ Tuệ rất ổn, lúc ấy Triệu Phùng Thanh rất mừng. Cô cảm thấy những gông xiềng trong lòng mình đã được nới lỏng. Thế nhưng vết sẹo trên mặt Đào Tuệ Tuệ giờ đây lại khiến Triệu Phùng Thanh buồn bã không thôi.
Đào Tuệ Tuệ trông có vẻ cởi mở hơn hồi cấp hai nhiều, “Chỗ mình hơi bé, cậu ngồi đây đi.” Cô lôi một chiếc ghế nhựa ra.
Triệu Phùng Thanh lẳng lặng ngồi xuống, đột nhiên không biết phải nói gì mới được.
Ngược lại Đào Tuệ Tuệ đang đánh giá cô, “Cậu trông còn xinh hơn cấp hai ấy nhỉ.”
“Cám ơn.” Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, “Thật xin lỗi... Năm ấy... tôi không cố ý.” Lời này vừa nói ra, ngay cả Triệu Phùng Thanh cũng cảm thấy xấu hổ. Chuyện đã xảy ra thì chính là xảy ra, những lời xin lỗi ấy, đơn giản cũng chỉ giúp cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Với những tổn thương Đào Tuệ Tuệ đã từng phải chịu, mấy lời xin lỗi của cô vốn chẳng có tác dụng gì.
“Không sao, mọi chuyện đều đã qua rồi.” Đào Tuệ Tuệ cũng cười theo, “Hồi cấp hai, vẫn là cậu tốt với tôi nhất.”
Triệu Phùng Thanh nhìn Đào Tuệ Tuệ nở nụ cười ngây ngô, thì trong lòng trăm mối ngổn ngang.
Hai người nói chuyện không nhiều lắm.
Đào Tuệ Tuệ thường phải ra bán hàng.
Triệu Phùng Thanh cũng biết được đại khái cuộc sống của bạn mình.
Chồng của Đào Tuệ Tuệ dạy học tại một trường ở thành phố D, một tuần sẽ về một lần. Vì vết thương trên mặt mình nên cô không tìm được việc làm, đành phải mở một tiệm tạp hóa. Cuộc sống hàng ngày cũng thuận lợi, chồng cô cũng không đối xử tệ với cô.
Từ cấp hai lên cấp ba Đào Tuệ Tuệ vẫn không thể thoát khỏi kiếp bị bắt nạt ở trường.
Mấy chuyện đó vẫn thường xảy ra ở trường, cũng chẳng thể vì cô chuyển trường mà thay đổi.
Có những lúc thầy cô đều biết cả nhưng cũng không làm gì.
Hồi cấp hai, Đào Tuệ Tuệ vì ngốc và béo nên bị bắt nạt. Lên đến cấp ba thì vì vết sẹo trên mặt cô.
Cấp ba, cô ở trong ký túc của trường.
Mấy người bạn cùng phòng tìm cách bắt chẹt cô, bức cô mời khách đãi cơm. Đến khi cô hết tiền, đám bạn đó sẽ giả bộ tốt bụng cho cô vay nặng lãi.
Trong khoảng thời gian đó, Đào Tuệ Tuệ trầm cảm suýt chút nữa thì tự sát.
Cô nhớ lại: “Lúc ấy mình chẳng nghĩ được cách nào để tự sát mà không đau. Mình quyết định uống thuốc ngủ... uống xong thì choáng váng đầu óc, rồi cứ nghĩ mình sắp ૮ɦếƭ nên khóc tu tu tới gặp bác sĩ.”
Khi cô nói đến đó liền bật cười.
Triệu Phùng Thanh lại chẳng thể cười nổi.
Chuyện đó, cô đã từng nghĩ tới. Đào Tuệ Tuệ yếu ớt như vậy, đến đâu cũng sẽ bị bắt nạt.
Trước kia cứ nghĩ đến đó, Triệu Phùng Thanh lại gạt phắt đi, cứ tự lừa mình dối người nghĩ rằng Đào Tuệ Tuệ sống rất ổn.
Nhưng đến hôm nay cô không thể tự lừa mình nữa rồi.
Với tính cách này của Đào Tuệ Tuệ, nhất định đã phải chịu khổ rất nhiều.
Xã hội hiện đại ngày càng bệnh hoạn.
Trong rất nhiều bài báo viết về bạo lực xã hội, luôn có một những kẻ chấn vấn người bị hại.
“Chính vì mày yếu, trách ai được nữa?”
“Mày không có bản lĩnh, đáng bị đánh.”
“Nhiều người bị vậy cũng chẳng sao, nhưng chỉ mình mày có chuyện. Xứng đáng.”
Cứ như mấy người hiền lành thật thà là do lỗi của họ vậy.
Triệu Phùng Thanh nhìn vết sẹo trên mặt Đào Tuệ Tuệ, thành khẩn hỏi: “Tôi giúp cậu được gì không?”
Đào Tuệ Tuệ lắc đầu, “Triệu Phùng Thanh, năm ấy ngồi cùng bạn với cậu tôi rất vui.” Nụ cười ấy của cô, thật sự rất vui vẻ, rất chân thành, “Bọn họ chế nhạo mình không có bạn, mình đã nói với họ, tôi có bạn, Triệu Phùng Thanh ngồi cùng bàn chính là bạn tôi.”
Triệu Phùng Thanh nghĩ, hồi đó cô có coi Đào Tuệ Tuệ là bạn của mình sao? Thật ra là không có. Cô chỉ coi Đào Tuệ Tuệ là một người đáng thương, nên cảm thấy hơi thương hại thôi.
“Nhưng lên cấp ba mình không có bạn, ngay cả người bạn ngồi cùng bàn cũng không giúp mình.” Nói đến đây, Đào Tuệ Tuệ bỗng trở nên lúng túng.
Triệu Phùng Thanh cúi đầu.
Tuy rằng cấp hai cô chưa cứu được Đào Tuệ Tuệ ra khỏi hố lửa, nhưng ít nhất cũng có thể bao che cho Đào Tuệ Tuệ. Không đến mức khiến Đào Tuệ Tuệ cứ nhớ lại hồi cấp hai thì toàn ký ức đau khổ, mà còn sót lại chút ngọt ngào, dĩ nhiên là vì người bạn ngồi cùng bàn khoanh tay đứng nhìn là cô đây.
“Triệu Phùng Thanh, tối nay tôi mời cậu ăn một bữa nhé.” Đào Tuệ Tuệ có phần hơi xấu hổ, “Chồng tôi ra ngoài đi dạy thêm rồi, tối mới về. Anh ấy nấu ngon lắm. Ừm, nếu cậu không chê thì ở lại ăn bữa cơm rau dưa với vợ chồng mình nhé.”
Triệu Phùng Thanh tất nhiên liền đồng ý, “Được.”
***
Tới gần giữa trưa, khách đến tiệm tạp hóa ngày càng đông.
Triệu Phùng Thanh tạm biệt Đào Tuệ Tuệ, đi ra ngoài.
Sau lần gặp mặt vừa rồi khiến tâm trạng cô xuống dốc hẳn.
Nhất là khi Đào Tuệ Tuệ cười nói, “Tôi có bạn, Triệu Phùng Thanh ngồi cùng bàn chính là bạn tôi.”
Triệu Phùng Thanh liền cảm thấy trong lòng thật chua xót.
Cô đối với Đào Tuệ Tuệ không thể gọi là chăm sóc. Nếu như cô thật sự có tâm, cô sẽ bảo vệ Đào Tuệ Tuệ đứng bên cạnh mình.
Hôm nay trời thật nhiều mây.
Triệu Phùng Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời màu xám, chớp mắt một cái.
Rồi lại một cái nữa.
Cô không phải kiểu người thương xuân nên thu buồn, chỉ là đúng vào lúc này cô rất muốn khóc.
Hai bên đường đều là cửa hàng, nên hàng hóa bày ra cả vỉa hè. Vốn là một ngã tư đường không rộng, giờ lại càng có vẻ chật chội hơn.
Giang Tấn dừng xe ở một con phố khác.
Triệu Phùng Thanh đi tới mới phát hiện Giang Tấn không ngồi trong xe.
Cô liền tới tiệm tạp hóa bên cạnh mua bao thuốc.
Sau đó quay lại bên xe, châm thuốc.
Với cảm xúc ௱ôЛƓ lung hiện giờ, cô chỉ có thể nhờ thuốc lá mà xua tan nó.
Vẻ đẹp của Triệu Phùng Thanh ngây ngất, động tác hút thuốc rất thành thạo, phối hợp với chiếc Porsche bên cạnh, trông lại chẳng thích hợp chút nào.
Khi Giang Tấn lại gần cô liền nói, “Nhìn em bây giờ, thật sự rất giống tiểu tam.”
“Không phải tôi là tiểu tam thăng cấp lên làm bạn gái đấy à.” Cô làm mặt lạnh, phả hơi thuốc ra không khí.
Hắn đoạt điếu thuốc trong tay cô, “Tôi không thích người hút thuốc.”
Triệu Phùng Thanh vừa nghe, liền phồng miệng lên, quay sang phả hết hơi thuốc vào mặt hắn.
“Lên xe.” Giang Tấn vươn tay chặn miệng cô lại.
Môi cô cứ như thế in lên lòng bàn tay hắn.
Sau khi cô phản ứng lại liền vội vàng dùng tay lau sạch môi.
Nhìn động tác của cô, hắn không nói gì.
Đợi xe khởi động, hắn mới hỏi: “Về nhé?”
Từ cửa kính xe Triệu Phùng Thanh nhìn ra tiệm tạp hóa giữa ngã tư đường kia, “Tối nay Đào Tuệ Tuệ mời tôi ăn cơm.”
“Ừm, vậy chúng ta đi ăn trưa trước.” Nói xong, hắn định xoay tay lái vòng xe.
“Giang Tấn.” Cô đột nhiên gọi tên hắn.
Hắn dừng tay lại quay sang nhìn cô.
Cô quay đầu nở nụ cười, “Cám ơn anh.”
Từ lúc gặp lại hắn đến nay, cô vẫn cười, nhưng là nụ cười che dấu tâm trạng. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sự thật lòng trong đôi mắt kia, càng làm nổi bật sự lạnh lùng trong đó.
Đây cũng là lần đầu tiên cô gọi đầy đủ tên hắn.
“Ừm.” Giang Tấn thay đổi hướng nhìn, rời khỏi khu phố.
Triệu Phùng Thanh đột nhiên rút tờ giấy ăn ra, sau đó bất ngờ mở miệng, “Anh đã từng nhớ một người hơn chục năm chưa?” Từ cấp hai đến bây giờ, cô đã nhớ Đào Tuệ Tuệ được mười bảy năm rồi.
“Chắc là có.”
Cô chẳng buồn để ý đến câu trả lời ba phải kia của hắn, tiếp tục nói: “Anh nói cậu ấy sống rất tốt, tôi cứ nghĩ mình được giải thoát rồi.” Cuối cùng, vết sẹo trên mặt Đào Tuệ Tuệ như tát thẳng vào mặt cô một cái.
“Giờ cô ấy sống tốt hơn trước kia.”
Triệu Phùng Thanh không nói gì nữa, cầm giấy ăn vắt sạch nước mũi.
“Đừng làm bẩn xe tôi.”
“Giang tổng, anh lạnh lùng thật đấy.” Cô lại rút một tờ giấy ăn nữa, “Chúng ta tạm thời chia tay nửa tiếng đi.”
Giang Tấn chạy vào bãi đỗ xe, sau khi dừng xe lại. Hắn vỗ vai Triệu Phùng Thanh nói, “Được rồi, muốn khóc thì khóc đi.”
Đôi mắt cô hơi đỏ, mơ màng nhìn hắn.
“Khóc xong rồi đi ăn cơm.” Hắn nhìn đồng hồ, thời gian vẫn còn sớm, cô có thể khóc một lúc nữa.
“Anh không hỏi tôi vì sao khóc à?” Nếu là Nhiêu Tử, cậu ta sẽ hỏi cô vì sao. Bởi vì cô thật sự không phải một người hay khóc.
Giang Tấn hỏi lại, “Không phải vì em buồn nên muốn khóc sao?”
Giờ thì Triệu Phùng Thanh mới nhận ra, hắn thật sự rất hiểu Đào Tuệ Tuệ có ý nghĩa gì với cô.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc