Sau hôm biểu diễn kỷ niệm ngày thành lập trường, số người theo đuổi Triệu Phùng Thanh bỗng tăng lên không ít.
Vượt qua ngọn núi thi đại học khó khăn, lũ học sinh cũng được giải thoát. Không ít bạn học dò hỏi thông tin về cô rồi kiếm cớ nói chuyện làm thân. Ngay cả Nhiêu Tử cũng nhận được rất nhiều thư tình nhờ hắn giúp chuyển hộ cho cô.
Chỉ là Triệu Phùng Thanh cũng chẳng hứng thú lắm với chuyện này. Cô mân mê mấy lá thư mà khoác vai Nhiêu Tử cười đùa, “Văn chương màu mè quá, tôi đọc chả hiểu.”
Nhiêu Tử nhìn chằm chằm vào tay cô, “Đừng khoác vai lung tung, ૮ɦếƭ người đấy.”
Vì vậy cô đành rút về tay.
Nhiêu Tử liền nói: “Tôi biết ngay La Đông Dương lớp 12_5 mà. Nó thích bà lâu rồi cơ mà sợ mất mặt nên chả dám nói.”
Đuôi mày kia hơi cong lên càng thêm mấy phần quyến rũ, “Thế giờ cậu ta không sợ mất mặt rồi à?”
“Nói vớ vẩn.” Nhiêu Tử liếc qua lườm cô một cái, “Ý của tôi là, giờ mọi người cũng đã tốt nghiệp trung học rồi, thích yêu thì yêu thôi.”
Triệu Phùng Thanh cười, “Yêu hay không yêu thì có liên quan gì đến tốt nghiệp trung học chứ.”
“...” Nhiêu Tử chán nản. Sau này ngẫm lại, cái tính cách tùy tiện phóng khoáng này mới là Triệu Phùng Thanh hắn quen biết.
Người con gái vì Giang Tấn mà chẳng thèm mặt mũi rốt cục cũng đã đi xa rồi.
Hơn hết, sự diêm dúa quái dị của cô hình như cũng theo đó mà đi rồi.
Hiện giờ Triệu Phùng Thanh là con người rất khiêm tốn.
Sau khi nhuộm mái tóc bạc về màu đen, cô cũng không dặm phấn đầy mặt, ngoại trừ sáu chiếc khuyên bên tai trái vẫn giữ nguyên, thì những nơi khác đều chỉnh đốn lại lại.
Trước đây cô luôn mồm hỏi về tình hình của Giang Tấn, còn giờ thì cô im lặng không muốn nói về bất cứ chuyện gì liên quan đến hắn. Ngay cả những món quà định mang tới tặng hắn, cô cũng vứt hết vào thùng rác.
Cái đêm ở bên Giang Tấn khiến cô phải trả một cái giá quá đắt.
Cái giá này tổn thương cô sâu sắc.
Sau khi từ chối rất nhiều người theo đuổi mình, Triệu Phùng Thanh mới nhận ra, đối với Giang Tấn mà nói cô cũng chỉ là một kẻ theo đuôi quấn chân phiền phức.
Chưa từng có đúng sai, chỉ có thích và không thích.
Chính vì không thích nên không thể nhìn thấy chút ưu điểm nào của đối phương mà ngược lại còn có thể phóng đại khuyết điểm của người đó.
Chắc hẳn trong lòng Giang Tấn, cô chẳng có chút ưu điểm nào.
***
Sau khi kết quả thi đại học được công bố, Triệu Phùng Thanh không đủ điểm vào hệ đại học chính quy.
Kết quả này không có gì lạ. Cô đã bỏ lỡ nhiều năm học hành, dù là cố gắng hết sức vào những tháng cuối cùng cũng không thể học kịp những kiến thức đó.
Đối với kết quả này, cô rất bình tĩnh.
Ba Triệu mẹ Triệu suýt chút nữa rụng cả tim. Sau khi biết cô còn đủ điểm vào mấy học viện top cuối, cả hai mới coi như trút được tảng đá lớn trong lòng.
Khi Triệu Phùng Thanh chọn nguyện vọng, cô quyết định chọn một trường tại thành phố S.
Về chuyện học tại thành phố B cô đã sớm gạt đi lâu rồi.
Tuy rằng cô đã tạm biệt mối tình đầu của mình từ lâu, nhưng vận mệnh vốn cứ trêu đùa người ta như thế đấy.
Một ngày nào đó giữa tháng bảy, Triệu Phùng Thanh bất ngờ gặp Giang Tấn.
Từ ngày kỷ niệm thành lập trường đến bây giờ mới chỉ một tháng ngắn ngủi, nhưng tâm trạng cô đã bình tĩnh hơn nhiều.
Hôm đó Triệu Phùng Thanh và chị họ ra ngoài dạo phố, khi đi ngang con đường đối diện hiệu sách, cô nhìn thấy Tần Hiểu đang đứng ngay ngoài cửa.
Tần Hiểu vẫn là cái điệu nhút nhát ấy. Cô nàng đang cầm một cuốn sách, cúi đầu tìm tòi gì đó trong sách.
Triệu Phùng Thanh thật bội phục trí nhớ của mình. Trước đây lúc theo đuổi Giang Tấn cô chưa từng nhớ diện mạo của Tần Hiểu. Sau ngày kỷ niệm thành lập trường, cô lại có thể liếc mắt một cái là nhận ra cô nàng.
Chị họ kéo tay Triệu Phùng Thanh, chỉ vào tiệm bánh ở phía trước, “Giờ mà đi ăn cơm chắc chen nhau bẹp ruột, chúng ta vào mua mấy chiếc bánh trứng ăn cho đỡ đói đi.”
Triệu Phùng Thanh nhìn theo hướng tay chị họ chỉ.
Giang Tấn đang ở trong quán.
Hắn cầm một túi bánh bước ra rồi đi về phía Tần Hiểu. Sau đó, hắn đột nhiên rút cuốn sách trong tay Tần Hiểu ra khiến cô nàng giật mình.
Triệu Phùng Thanh mỉm cười, cầm tay chị họ, “Ăn bánh trứng làm gì chị, em biết một quán ăn Nhật vừa sang trọng cũng khá yên tĩnh.”
“Cô mời đấy nhé?”
“Đương nhiên rồi.”
“Con nhỏ này, mày thì có mấy đồng hả. Thôi để chị trả.”
“Chị họ của em tuyệt vời nhất.”
Hai người vừa đi vừa cười.
Triệu Phùng Thanh nãy giờ vẫn nở nụ cười thản nhiên.
Mối tình đơn phương ấy cũng chỉ vậy mà thôi.
***
Trước khi Tương Phù Lị đi du học, cô nàng liền tụ tập mọi người đi uống rượu một bữa. Ban đầu thì cười đùa vui vẻ, sau khi có men say vào người, cô nàng bắt đầu gào khóc.
Viên Táo đành phải xoa xoa lưng cô an ủi: “Đang yên đang lành em khóc gì chứ?”
Tương Phù Lị không trả lời, đột nhiên cô xoay người sang ôm lấy Triệu Phùng Thanh, ՐêՈ Րỉ: “Thanh Nhi, mày chờ tao về gả cho mày nhé?!”
Triệu Phùng Thanh chỉ thấy buồn cười, “Vậy Viên Táo mày để làm mắm à.”
Viên Táo khẽ cười.
“Hu hu hu... Mày nhất định phải chờ tao về đấy nhé.” Tương Phù Lị tiếp tục khóc, “Tao không thích học đâu, tao yêu chúng mày.”
Triệu Phùng Thanh dỗ dành: “Được được được, tao sẽ chờ mày về.”
“Chị Lị, không phải chỉ ra nước ngoài vài năm thôi à.” Đại Hồ cười hi hi ha ha, “Internet phát triển vậy để làm gì, muốn nói chuyện thì chat rồi video call thôi.”
“Mày thì biết cái gì!” Tương Phù Lị quát lên, “Tiếng Anh của chị mày được mấy chữ, đi học còn chả hiểu gì nữa là.”
Đại Hồ líu lưỡi, “Chị không biết tiếng Anh cũng được đi du học à.”
“Trường vớ vẩn thôi, cũng chẳng có danh tiếng mấy.” Tương Phù Lị xua tay chặn lại, “IELTS 5. 5 là được tuyển thẳng vào rồi.”
“Chả cần biết nó là trường gì.” Nhiêu Tử cười, “Dù sao chị Lị và Viên Táo đi du học về nước thì cũng được gọi là rùa biển rồi.”
Viên Táo không hé răng nói gì, thỉnh thoảng lại đỡ Tương Phù Lị tránh để cô ngã. Một lúc lâu sau, hắn mới cầm ly rượu, ᴆụng một cái vào chai bia của Triệu Phùng Thanh.
Triệu Phùng Thanh sảng khoái đáp.”Thuận buồm xuôi gió.”
Hắn cười lại rồi rót cho mình một ly nữa.”Vạn sự như ý.”
Lời chúc phúc này của hắn khiến mọi người bỗng trở nên im lặng.
Mấy giây sau cả đám cười vang.
Bỏ qua chủ đề chia tay, bầu không khí trong bữa tiệc lại sôi động hẳn lên.
Nhiêu Tử rút một điếu thuốc, uống một ly rượu, rồi bắt đầu chia sẻ mấy chuyện bát quái. Hắn nheo mắt, rít một ngụm khói, “Dạo này, quanh khu rừng của trường chúng ta có nhiều chuyện thật đấy.”
Đại Hồ nhớ Tần Hiểu đã bị bắt nạt ở đó nên không khỏi có phần tức giận, “Làm sao?”
Nhiêu Tử nghiêng qua liếc Đại Hồ một cái, “Mấy hôm nay hiệu trưởng đang vây bắt một học sinh trong đó.”
Tương Phù Lị tò mò, “Vây bắt á?” Nói xong liền ợ một cái.
“Đúng vậy.” Nhiêu Tử tiếp tục nói: “Nghe nói không phải học sinh trường chúng ta nhưng đêm nào cũng trốn vào đó. Hôm qua tao nghe kể thầy giáo vụ đuổi theo nó chỉ cách nhau mấy trăm mét thôi.”
Triệu Phùng Thanh hỏi: “Có bắt được không?”
“Đương nhiên không rồi.” Nhiêu Tử trêu chọc một câu, “Thầy giáo vụ béo như con lợn ấy làm sao đuổi theo kịp thằng kia.”
Đại Hồ phá ra cười.
“Không phải là cậu bé sói đấy chứ?” Tương Phù Lị say đến đỏ cả mặt, “Hôm qua chị đọc tiểu thuyết có nói đến người sói đấy.”
Nhiêu Tử: “Chị Lị, chị say thật rồi đấy.”
Triệu Phùng Thanh cầm bao thuốc lá, châm một điếu thuốc. Cô hiểu rõ, đó chính là thiếu niên kỳ lạ ấy. Cậu ta rất thích giả thần giả quỷ.
Đề tài này lập tức bị gạt qua.
Sau đó, Viên Táo lơ đãng nhắc tới một chuyện.
Chuyện đêm Thắng ca có ý đồ xâm phạm Triệu Phùng Thanh ấy, hóa ra Viên Táo mới là người báo cảnh sát.
Sau khi Triệu Phùng Thanh nghe xong thì bị sặc thuốc.
Cô cầm một chai bia trên bàn, ngửa đầu tu cạn. Cô uống rất nhanh nên không ít nước chảy dọc theo cằm cô xuống đến cổ làm ướt cả một vùng áo.
Ở một nơi nào đó trong lòng bỗng có cảm giác thật hụt hẫng.
“Thanh Nhi...” Tương Phù Lị kinh ngạc, trong khoảnh khắc đó dường như cô hiểu ra điều gì.
Triệu Phùng Thanh quăng mạnh chai bia lên bàn, cúi đầu ngậm điếu thuốc. Khi ngẩng đầu lên, trong mắt cô để lộ sự mê man mờ mịt, cô khẽ cười nói: “Từ cổ đa tình thường di hận.” [1]
[1] Kẻ đa tình nào mà chẳng để lại mối hận ngàn năm.
Giang Tấn quả thực đã để cô lại một mình ở đó...
Thảo nào hắn nghi ngờ lạc hồng trên khăn trải giường hôm ấy là giả.
Chỉ sợ trong lòng hắn là cô tình nguyện muốn qua lại với đám người của gã Thắng ca kia...
***
Tương Phù Lị và Viên Táo đi du học.
Đại Hồ thi đỗ trường cảnh sát tại thành phố B.
Nhiêu Tử ra Bắc học đại học.
Tốt nghiệp chính là như vậy đấy.
Bữa tiệc nào trên đời chẳng có lúc tàn, những người bạn thời trung học của ta cuối cùng cũng chia ly, đứa ở nam kẻ ra bắc.
Triệu Phùng Thanh khó khăn lắm mới đỗ một học viện nghệ thuật hạng ba. Người đẹp ở Học viện Z nhiều như mây bay, còn cô thì cố gắng che dấu mình nên chẳng thể nổi bật giữa một đám mỹ nữ.
Cô am hiểu vũ đạo nhưng lại đậu khoa tiếng anh. Cũng may được xem phim Mỹ khá nhiều, cô học hành cũng không cảm thấy chán nản
Tính tổng thể trình độ của các sinh viên Học viện Z không cao, nếu như ở một trường đại học trọng điểm thì lớp chọn loại một của Học viện Z cũng ở tầm trung.
Thành tích của Triệu Phùng Thanh không tệ lắm cũng xếp hạng giữa lớp.
Ba Triệu và mẹ Triệu cuối cùng đã nhận ra. Con gái của họ không có thiên phú học tập, vì vậy họ chỉ mong cô không làm loạn như thời trung học thì đã muốn cám tạ trời đất lắm rồi.
Triệu Phùng Thanh đích thực không đi theo con đường trước kia nữa.
Thời kỳ phản nghịch trưởng thành đã trôi qua mà không chút hối tiếc.
Tình yêu đối với Giang Tấn đến đột nhiên mà đi cũng bất chợt. Sau khi thoát khỏi đoạn tình cảm ấy, cô có cảm giác thanh xuân của mình vô cùng rực rỡ.
Cái đêm của cô và hắn ấy, có cả bi lẫn hỉ. Bi là sự trong trắng của cô mất rồi. Hỉ là, cô cũng có thể kể cho mọi người nghe câu chuyện về thời thanh xuân từng yêu một tên cặn bã của mình.
Kỳ thật, câu chuyện về tên căn bã chỉ là cô thêm mắm dặm muối, biến Giang Tấn thành một kẻ mặt người dạ thú bội tình bạc nghĩa mà thôi.
Triệu Phùng Thanh thỉnh thoảng lại nghĩ về chuyện đó, Giang Tấn cũng không phải khốn nạn cho lắm. Chỉ là ngay từ đầu cô đã rất oán hận hắn, cho nên mới cố hết sức bôi đen hắn đến cùng.
Lúc rảnh rỗi cô lại lôi lịch sử theo đuổi đen tối ấy ra làm tài liệu thực tế, cũng có lúc sẽ lôi nó ra làm ví dụ giảng giải cho những bạn học chôn mình trong thứ tình cảm mãnh liệt không cưỡng lại được ấy.
Cái gọi là giảng giải ấy đơn giản chỉ là sự khác biệt giữa nam và nữ chứ không có gì lớn.
Dù không thể ở bên người ấy thì bạn vẫn có thể sống hơn nữa còn sống vô cùng tốt
Có lẽ tư tưởng này đã ăn sâu vào máu, khiến cho Triệu Phùng Thanh nhiều năm sau đó vẫn vô duyên với tình yêu.
Không phải cô không có người theo đuổi.
Cô có gương mặt xinh, dáng người đẹp, trong cái thế giới xem mặt thì không cần nghi ngờ gì nữa, cô chính là thứ hàng bán rất chạy. Nhưng cô không có hứng thú với đàn ông.
Sinh vật như đàn ông ấy, cô chỉ muốn làm bạn. Yêu đương thì xin thứ cho, cô không thể theo được.
Ba người bạn cùng phòng ký túc với Triệu Phùng Thanh đã thay vài lượt bạn trai trong đại học. Nói dễ nghe là bạn trai nhưng thật ra thì toàn là đại gia.
Không chỉ là các bạn phòng cô mà đây là phong cách con gái của học viện Z. Mỗi dịp tan học vào thứ sáu, khu vực trước cổng trường sẽ biến thành bãi trưng bày xe trông rất đẹp mắt. Các người đẹp lén lút tranh đấu nhau qua những chiếc xe đưa đón sang trọng.
Một lần, Triệu Phùng Thanh vừa ra đến gần cổng thì có một gã tới bắt chuyện.
Đối phương là tên công tử nhà giàu đon đả lịch thiệp. Hắn nói chuyện rất nhanh gọn, nói trắng ra là chỉ muốn tìm bạn cùng giường. Hắn còn đặc biệt nhấn mạnh, hàng tháng sẽ trả một khoản tiền tiêu vặt khá ổn, đủ để cô không cần lo ăn lo mặc trong nhiều năm tới.
Triệu Phùng Thanh không quan tâm.
Cô không phải người thích hưởng thụ vật chất. Huống hồ, tuy rằng nhà cô không phải loại tỉ phủ giàu có, nhưng những nhu cầu cơ bản như ăn, mặc ở, đi lại thì cũng thừa đáp ứng.
Chàng quý tử kia tới tìm cô vài lần, sau này bất chợt gặp bạn cùng phòng của Triệu Phùng Thanh.
Cô bạn kia là một em gái vô cùng nữ tính. Hai má cô nàng đỏ bừng thể hiện rõ ba chữ: Cưa em đi~.
Vì thế, chàng quý tử kia cũng thuận nước đẩy thuyền chuyển sang mục tiêu mới.
Triệu Phùng Thanh cũng chẳng lấy làm kinh ngạc. Trong truyện thường có tình tiết mấy tên cao phú soái một khi đã gặp đóa hoa theo mãi không đổ thì điên cuồng mà theo đuổi, cuồi cùng cả hai yêu nhau hạnh phúc, nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi.
Từ sau hôm tốt nghiệp trung học, cô đã không còn ôm mộng về hai chữ “Ảo tưởng” kia nữa rồi.