“Bây giờ, tôi và anh là hai người xa lạ không chút dính líu gì với nhau cả, phiền anh buông tôi ra, tôi muốn về nhà!”
“Ai bảo chúng ta là người xa lạ, tôi không đồng ý! Mối quan hệ ba năm của tôi và em chẳng thể vì một câu của em mà chấm hết được đâu!”
“Ha, Phục Tĩnh Văn, anh buồn cười thật đấy, chính anh đã bảo chúng ta tan hợp trong vui vẻ, tôi đã rời đi theo ý anh muốn, bây giờ anh ở đây giả vờ mất trí với tôi đấy à? Tôi nghĩ anh nên tập trung tinh lực theo đuổi người trong lòng anh thì hơn.”
Tri Tâm mỉm cười, nụ cười mang theo dáng vẻ thách thức: “Đừng đến đây làm phiền cuộc sống của tôi, anh từng bảo mình chỉ thích những người nghe lời và rất ghét bị làm phiền, vừa hay tôi cũng giống anh, tôi cũng rất ghét bị phiền phức quấn lấy. Nếu anh vẫn bám mãi không buông, tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh vì tội quấy rối đấy!”
Tri Tâm giật tay ra khỏi người Phục Tĩnh Văn, trước ánh mắt sững sờ của hắn, cô lục tìm túi xách, trả lại cho hắn số tiền mà hắn đã tiêu khi đuổi nhóm người kia: “Trả lại cho anh, anh về đi, chúng ta không hẹn gặp lại!”
Dứt lời cô đã muốn xoay người rời đi, nhưng nào ngờ giữa đường bị Phục Tĩnh Văn từ phía sau phục kích, hắn vươn tay giữ chặt lấy eo cô, mặc kệ Tri Tâm vùng vẫy, hắn ấn cô vào Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, dùng cơ thể to lớn kia bao vây lấy Tri Tâm.
Cô nghe được giọng nói khàn khàn mệt mỏi của Phục Tĩnh Văn, dường như trong đó còn chưa đựng oan ức cùng khổ sở: “Tâm Tâm, em đừng đi, tôi thật sự không muốn mất em.”
“Một tuần không gặp em, tôi chợt nhận ra mình rất cần em, rất nhớ em, rất muốn được nhìn thấy em. Cảm giác cồn cào khó chịu ấy tra tấn tôi không ngừng, tôi chẳng thể nào tập trung vào công việc, trái tim vẫn luôn thổn thức vì nghĩ đến em, khát khao được gặp em càng nhanh càng tốt. Thật kỳ lạ! Tôi… tôi rõ ràng đã mong chờ về lần gặp nhau sau nhiều năm xa cách cùng Minh Giai, cũng đã tưởng tượng đến việc mình sẽ theo đuổi cô ấy thế nào để không khiến bản thân hối tiếc thêm lần nữa. Nhưng thời gian dần trôi, tôi nhận ra người mình nhớ nhung chỉ có em, mấy đêm liền tôi đều trằn trọc không yên, không còn em ở cạnh, chăn trên giường rất lạnh, căn nhà kia cũng trống vắng đến lạ, mà trái tim tôi… cứ như bị ai khoét mất một mảng, trống rỗng đến phát sợ.”
“So với Minh Giai, tôi càng không không đánh mất em. Tri Tâm, những lời tôi nói đều là sự thật, hiện tại mặc dù tâm tâm trí tôi đang rối bời, nhưng tôi biết, tôi… tôi hối hận về quyết định vội vàng của mình. Vậy nên em có thể… cho tôi một cơ hội làm lại được không?”
Tri Tâm khựng lại vài giây, sau đó cô xoay người, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Phục Tĩnh Văn, đột nhiên hỏi.
“Anh nói mình hối hận. Vậy bây giờ tôi hỏi anh, giữa tôi và Lệ MInh Gia chỉ được chọn một, anh sẽ bỏ ai, chọn ai?”
Là ánh trăng sáng hắn với mãi không đến, hay chỉ là một cô gái bình thường đã gắn bó cùng hắn ba năm.
Có lẽ Tri Tâm đoán ra được đáp án từ lâu, cô khẽ cười, vỗ lên vai Phục Tĩnh Văn: “Anh có bao giờ nghĩ, cảm giác của anh chỉ xuất phát từ sự quen thuộc của hai chúng ta mà không phải vì anh yêu tôi không?”
“Ba năm không dài không ngắn, nhưng đủ cho chúng ta quen thuộc lẫn nhau, cho nên việc tôi rời đi có thể khiến anh cảm thấy hụt hẫng cùng mất mát, nhưng đó không phải là tình yêu đâu Phục Tĩnh Văn. Chỉ cần qua thêm một thời gian nữa, anh sẽ quên được tôi thôi, anh vẫn nên trở về, chuẩn bị mọi thứ để đón Lệ Minh Giai thật…”
Tri Tâm còn chưa dứt lời, cằm của cô đã bị Phục Tĩnh Văn giữ lấy, hắn kéo người cô lại gần, tham luyến môi kề môi cùng Tri Tâm, bờ môi nhạt màu lạnh lùng va chạm chạm với làn môi mềm thoang thoảng hương r//ượu.
Ánh mắt Phục Tĩnh Văn tối lại, cái ôm trở nên sít sao, nụ hôn cũng dần biến chất từ chạm nhẹ trở thành mưa rền gió dữ.
“Ưm…”
Tri Tâm bị Phục Tĩnh Văn chơi xấu, cơ thể mềm mại bị đẩy lên sô pha, thừa nhận đầu lưỡi hoang dại của hắn đang vói vào trong, càng quét mật ngọt trong khoang miệng.
Tri Tâm bị hôn đến mềm cả người, khi tách môi ra, ánh mắt cô đã mơ màng tan rã, khóe môi cũng bị Phục Tĩnh Văn chà đạp đến sưng tấy.
Hắn cọ vào sau gáy cô, thở hổn hển đáp: “Tôi không nhầm lẫn giữa tình yêu và thói quen, tôi biết mình đang làm gì và trái tim của tôi đang rung động vì ai, Tâm Tâm, em không phải tôi, đừng vội vàng khẳng định chắc nịch như thế!”
“Tôi có thể làm mọi thứ để chứng minh với em rằng những gì tôi nói là sự thật.”
Tri Tâm phì cười, nghiến răng bảo: “Anh có thể làm bất cứ việc gì tôi muốn à? Vậy anh cắt đứt với Lê Minh Giai, sau đó trở thành tr ai ba o bên cạnh tôi, chăm sóc nuông chiều tôi giống như cách tôi đã từng làm với anh được không? Anh có thể hạ xuống cái tôi của mình để làm những việc này à?”
Phục Tĩnh Văn mỉm cười trước lời khích tướng của Tri Tâm, hắn nghiêng mặt, dùng môi cọ nhẹ lên chóp mũi ửng đỏ của cô, khàn giọng bảo.
“Tôi có thể! Chỉ là tr ai ba o thôi mà, mặc dù tôi hơi lớn tuổi, nhưng sắc vóc đẹp đẽ ngon lành thế này, nếu em không chê thì ..”
“Tôi chê!”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh