“Đúng vậy, cô ấy đang ở trong quán bar phía bắc Hạ thành, lúc bước vào quán cô ấy cùng bạn thân đã thuê phòng riêng, hơn nữa còn vung số ti ền lớn gọi thêm 5 người tr ai ba o vào vui chơi cùng.”
“...”
“Hay thật, vừa bảo em đi em liền biến mất biệt tăm biệt dạng, đến cả số điện thoại của tôi cũng chặn nốt. Trong lúc tôi lo lắng sốt vó tìm em, em lại lấy tiền của tôi đi chơi trai bao?”
“Năm người, còn thuê hẳn năm người cơ đấy!”
Phục Tĩnh Văn cười gằng, hắn giận dữ đập mạnh tay lên mặt bàn, tức khắc mặt bàn phát ra tiếng ầm thật vang, khiến người báo cáo đứng bên cạnh bị dọa sợ một phen.
“Phục Tổng, anh…”
Không đợi trợ lý báo cáo dò hỏi nốt, Phục Tĩnh văn đã hạ xuống một mệnh lệnh cực kỳ kiên quyết: “Lập tức chuẩn bị xe, tôi sẽ đích thân đến Hải thành đón Tri Tâm trở về.”
“Nhưng thưa Phục tổng, vậy còn cô Lê thì sao ạ? Sáng sớm ngày mai cô ấy về nước, anh có còn…”
Trợ lý ấp úng không nên lời, thầm nghĩ không phải Phục Tĩnh Văn thích Lệ Minh Giai ư? Sao bây giờ bỗng quay ngoắt sang Tri Tâm rồi, còn bày ra dáng vẻ gấp gáp đi tìm cô ấy như vậy?
Anh thầm nghĩ lòng dạ đàn ông sao mà khó đoán quá, mới một tuần trước, anh còn nghe Phục Tĩnh Văn gọi điện thoại thông báo cho cấp dưới phải tổ chức tiệc tẩy trần với quy mô lớn, mừng Lê Minh Giai trở về, thế mà còn chưa đến một tuần, giám đốc của anh hùng hổ mặc áo vest rời khỏi phòng, giống hệt vợ lớn đi bắt ghen vậy.
Phục Tĩnh Văn và Tri Tâm vốn đã kết thúc quan hệ tì nh nh.ân, giờ cô ấy chỉ lấy ti//ền chơi trai mà thôi, giám đốc của anh cần gì phải tức tối đến đỏ cả mặt như thế nhỉ?
Hai gì có còn là gì của nhau đâu?
“Chuyện của Minh Giai tính sau, bây giờ tôi muốn đi tìm Tri Tâm, cậu có ý kiến à?”
Ánh mắt sắc lẹm của Phục Tĩnh Văn lướt qua người anh, chàng trợ lý vội vàng lắc đầu: “Không ạ, giám đốc đi thong thả. Sáng ngày mai…”
Phục Tĩnh Văn cầm tư liệu của Tri Tâm trong tay, ánh mắt lướt qua tấm ảnh chụp bóng người của cô ở trước cửa quán bar, nghiến răng bảo: “Sáng ngày mai tôi không về kịp, cậu giải quyết giúp tôi chuyện này đi.”
“Nhưng giám đốc…”
“Tiề.n lương tăng gấp ba.”
“Vâng.”
Dưới quyền lực của đồng ti ền, trợ lý nhanh chóng nhận lời, nhưng trong lòng vẫn thầm nghĩ giám đốc chơi hai chân đạp hai thuyền.
Cũng không sợ có ngày té rá//ch cả há*g à?
Anh chẹp chẹp miệng, nhìn bóng lưng Phục Tĩnh Văn vừa rời đi, lẳng lặng sắp xếp lại giấy tờ trên bàn làm việc của hắn, sau đó phát hiện rất nhiều tờ giấy ghi tên Tri Tâm.
Có nắn nót, có nguệch ngoạc, nhưng nhìn chung đều cùng một nét 乃út của Phục Tĩnh Văn mà ra.
Trợ lý mắt sáng rỡ, trong lòng cũng dần hiểu ra mọi chuyện.
Ái chà chà.
Xem ra không phải một chân đạp hai thuyền, mà là có người nghĩ mãi cũng không thông, mất đi mới biết tiếc nuối là gì.
…
Phục Tĩnh Văn lái xe như bay, trong vòng hai mươi phút đã phi đến quán bar trong ảnh.
Hắn hùng hổ tìm phục vụ truy hỏi, sau đó lao đi như một mũi tên, đi ngay vào phòng của Tri Tâm.
Lúc Phục Tĩnh Văn dùng chân đạp cửa bước vào, hắn nhìn thấy hình ảnh tươi mát trong phòng, đồng tử trong tích tắc co lại.
Trong phòng có tổng cộng bảy người, hai nữ năm nam, hai người phụ nữ ngồi trên ghế sô pha màu đỏ sậm, vừa ăn trái cây do hai chàng thanh niên tuấn tú chăm đút, vừa ngắm nhìn “nam sắc” đang lượn lờ trước mặt.
Ba người thanh niên kia đang biểu diễn tiết mục th o át y cực kỳ hấp dẫn, áo sơ mi của họ đã c//ởi nửa, vừa hay khi Phục Tĩnh Văn đến, hai trong ba người kia đã làm xong động tác kéo áo, vứt phăng áo ngoài xuống sàn, để lộ c//ơ ng//ực cực kỳ cường tráng.
Phục Tĩnh Văn thấy rõ mắt mũi Tri Tâm sáng rỡ, cô dựa vào thành ghế, ra lệnh cho thanh niên kia lại gần mình, còn nghiêng người để tiện cho cô xơ múi hắn.
Phục Tĩnh văn nhìn thấy cảnh tượng này thì dây thần kinh trên trán đứt phựt, muốn đi ên luôn rồi. Hắn không kịp suy nghĩ gì đã vội vàng lao đến đẩy mấy tên đàn ông th//ịt th//à ng//on miệng kia ra chỗ khác, lao đến nắm lấy vai Tri Tâm kéo lên, gắt giọng.
“Tri Tâm, em dám đến đây tìm tra i b ao? Em dám vung tiề//n để chạm vào mấy gã đàn ông đó à? Em muốn làm tôi tức ch ết đúng không?”
Tri Tâm hơi say vì trước đó đã uống chút rượu, cô đang mơ màng thưởng thức “phong cảnh hữu tình” thì đột nhiên bị Phục Tĩnh Văn cắt ngang, trong lòng không khỏi bực bội.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt Phục Tĩnh Văn ở khoảng cách gần, khó chịu bảo.
“Anh là ai vậy? Đột nhiên xông vào phòng làm hỏng cuộc vui của tôi? Anh có tin tôi đá/nh anh không hả?”
“Cút ra ngoài để bà đây ngắm trai!”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh