“Chúng ta sẽ l à.m t.ìn h lần cuối trước khi chia tay, hoặc nói ngắn gọn là… ch*ch chia tay.”
“Ch*ch chia tay?”
Khóe môi Tri Tâm run lên: “Em chưa nghe kiểu thủ tục kỳ lạ như thế này bao giờ.”
“Thế bây giờ em biết rồi đấy, em có muốn từ chối đề nghị của tôi không?”
“...”
Phục Tĩnh Văn kề sát người cô, nặng nề hỏi một câu, chờ Tri Tâm vừa há miệng như muốn từ chối, hắn chẳng chút khách khí nào dùng môi áp lên môi mềm của cô, nặng nề quấn lấy Tri Tâm không buông.
“...”
Tri Tâm không thể phản kháng, cô nằm lọt thỏm trên ghế sô pha, phía trên là lồ.ng ng//ực rắn chắc của Phục Tĩnh văn được giấu sau lớp áo sơ mi mỏng, cả người hắn như một lò lửa nhỏ, vừa chạ//m vào người cô đã khiến Tri Tâm vô thức rùng mình. Cổ tay áo bị kéo lên, d//a th//ịt trắng nõn được bàn tay dày rộng bao lấy, xúc cảm nóng rực từ bàn tay truyền thẳng đến đại não, ngay khi Phục Tinh Văn tách m.ôi cô ra, hai ch ân của Tri Tâm đã bị hắn é.p vào một t.ư th.ế quen thuộc, tà v//áy trơn bóng bị hắn xốc lên cao, để lộ đ//ôi ch//ân thon dài đang quắp lấy e o người đàn ông không buông.
Tri tâm bị hô n đến ứa nước mắt, cô t ố c áo hắn: “Anh… anh không để em trả lời, anh rõ ràng là… cố ý!”
“Đúng vậy, tôi cố ý làm như thế. Em muốn từ chối thủ tục này, ha, không có cửa đó đâu!”
Thế ban nãy hắn còn ra vẻ hỏi ý kiến của cô làm cái khỉ gì chứ?
Tri Tâm tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô câu lấy cổ Phục Tĩnh Văn, mím môi hờn dỗi bảo: “Đến tận lúc này mà anh vẫn ứ c hi ếp em, Phục Tĩnh văn, anh… anh đáng ghét lắm…”
Phục Tĩnh Văn dùng chóp mũi cọ lên gò má cô, thì thầm: “Ngoan, tôi không ứ c hi ếp em.”
“Vậy anh phải cho em thêm ti ền.”
Tri Tâm biết mình không trốn thoát, cô kéo cổ áo hắn, hung hăng cắn lên môi người đàn ông, dữ dằn tuyên bố: “Em phải lấy hết ti ền của anh, để anh vĩnh viễn nhớ rõ đến em.”
Phục Tĩnh Văn bị lời nói ngang ngược của côi chọc cười, hắn xốc người Tri Tâm, thản nhiên b ế cô lên lầu, khàn giọng bảo: “Được, em muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho em bấy nhiêu tiền.”
Tri Tâm dùng một đêm “làm việc” không ngủ của mình vòi Phục Tĩnh Văn thêm hai t/ỷ, cô rời khỏi biệt thị với số ti ền kếch xù, không thèm quay lại nhìn căn biệt thự mà mình ở lại ba năm lấy một lần.
Những thứ không thuộc về cô, cô không tiếc, càng không có y muốn cưỡng cầu.
…
Tri Tâm cứ như vậy biến mất khỏi cuộc sống Phục Tĩnh Văn không chút dấu vết, những ngày đầu tiên, hắn còn háo hức trước sự trở về của Lê Minh Giai, nhưng thời gian trôi qua càng lâu, chút hào hứng mà hắn vất vả dựng lên đã sụp đổ ầm ầm.
Phục Tĩnh Văn lúc này mới nhận ra, việc Lê Minh Giai có về nước hay không, dường như không còn quan trọng bằng việc hắn có thể gặp lại người con gái tên Tri Tâm lần nữa hay không.
Phục Tĩnh Văn rơi vào trạng thái hối hận cùng lưu luyến, nhưng lúc này đây Tri Tâm đã biệt tăm, hắn không cách nào liên lạc được với cô.
Phục Tĩnh Văn gấp đến sắp phát đi ên, hắn chi hàng tr ăm tri ệu để thuê thám t.ử tìm kiếm tung tích của Tri Tâm.
Sau vài ngày, hắn cuối cùng cũng tìm được vị trí của Tri Tâm, chỉ là…
“Cậu nói sao? Quán bar?”
“Đúng vậy, cô ấy đang ở trong quán bar phía bắc Hạ thành, lúc bước vào quán cô ấy cùng bạn thân đã thuê phòng riêng, hơn nữa còn vung số ti ền lớn gọi thêm 5 người tr ai ba o vào vui chơi cùng.”
“...”
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Nhiều Tác Giả
Tác giả: Sơn Linh