Công chúa ưu thươngEdit: LadyMàn đêm như nước, lá cây trong hoa viên vang xào xạt.
San San tắm rửa sạch sẽ, nhưng lại không rửa được phiền muộn trong lòng.
Vì sao?
Cô vừa mới bắt đầu một tình yêu khác, một cuộc sống mới, hẳn là cảm thấy thoải mái mới đúng, nhưng vì sao, cô cảm thấy càng thêm trầm trọng?
Lúc ở chũng với Giang Trục Thủy, anh ấy luôn kiếm biện pháp cho cô quên mất phiền não, anh ấy có một loại sức mạnh làm cho người ta an tĩnh lại, có lẽ là cảm giác an toàn.
Nhưng khi cô ở một mình, những lo lắng lại nối gót xuất hiện.
Phủ thêm áo đi tới công viên, lại thấy dưới cây có một người, nhìn lên, chính là đại thiếu gia Lâm Tường.
” Đại thiếu gia, anh làm sao ngồi ở chỗ này?” Cô đi ra phía trước.
” Nga, San san.” Lâm Tường ngẩng đầu nhìn cô, cười vỗ vỗ bên cạnh mặt cỏ,” Ngồi lại đây!”
San San cũng không khách khí, đặt ௱ôЛƓ ngồi ở bên cạnh hắn.
Ánh trăng như nước, lẳng lặng chiếu vào vai hai người.
Hắn chỉ một ngón tay, chỉ vườn hoa viên này:” San San, nơi này nhiều hoa như vậy, cô thích hoa nào?”
San San lắc đầu:” Tôi không thích hoa.”
” Làm sao có thể? Phụ nữ đều thích hoa!”
” Nhưng tôi không thích……” Cô cúi đầu:” Không thích……”
” Vì sao?”
” Vì hoa sẽ tàn héo, tôi không thích mấy loại hoa ngắn ngủi này, so với mấy đóa hoa xinh đẹp này, cô thích cây hơn, tùy ý mưa gió cũng không ngã xuống, trăm năm cũng không ngã.”
Từ nhỏ đến lớn, đối cô mà nói, sinh tồn là thứ quan trọng nhất. Cô liều mạng cố gắng, cũng đều là vì có thể sinh tồn, hy vọng xa vời lớn nhất là có một ngôi nhà đầy đủ. Nhưng không giống như bây giờ, có nhiều phiền não như vậy, nhiều tâm sự như vậy.
” Cô thật đúng là không giống với người thường!” Hắn ghé mắt nhìn cô, có chút đăm chiêu,” Nhớ rõ tôi lần đầu tiên gặp cô, cô bị xe của tôi ᴆụng, cả người đều máu, nhưng cũng không kêu một tiếng, lúc ấy tôi nghĩ, cô chắc không phải là con gái?”
” Nào có khoa trương như vậy! Chân chỉ chảy ít máu mà thôi.” Cô tức giận:” Tôi sao lại không giống con gái?”
Hắn cũng không đáp, tiếp tục nhớ lại:” Lần thứ hai gặp cô, quần áo cô bị rách tung tóe, tôi lúc ấy lại nghĩ, đây không phải là nư nhân, sau mới nhìn rõ, thì ra là cô……. Giống như mỗi lần tôi gặp cô, đều không có chuyện gì tốt! Chẳng lẽ chúng ta trời sinh tương khắc?”
” Đại thiếu gia, anh sao lại mê tín như vậy?”
” Đừng gọi tôi đại thiếu gia, vô luận ở nhà hay là ở bên ngoài, tất cả mọi người gọi tôi là đại thiếu gia, cô có biết ba từ đại thiếu gia này có bao nhiêu áp lực? Có ý nghĩa, tôi phải gánh vavs gánh năng của cả gia tộc, tôi rất mệt mỏi……”
“…… Lâm Tường, xảy ra chuyện gì sao? Anh có vẻ rất lo lắng……” Bộ dáng do dự như vậy, cũng không giống như hắn!
” Ai, tôi ngày mai phải đi Pháp, phải xử lý một số chuyện.”
San San do dự một chút, hỏi:” Chuyện rất quan trọng?”
” Ừ, rất quan trọng, tôi không biết bằng năng lực của tôi có thể làm được không, cho nên tôi rất lo lắng……”
San San nhìn hắn, bỗng nhiên phát hiện hắn kỳ thật cũng rất giống lão gia tử, nhất là đôi mắt kia, đều có một khí phách dương cương, cùng với khí phách âm nhu của Luật Hạo Thiên bất đồng, Luật Hạo Thiên giống như băng, mà bọn họ là lửa.
Vậy thì Giang Trục Thủy là gì? Ừ…… Chắc là nước, nước, có thể hòa tan băng, có thể tắt lửa, bất quá, phải hy sinh mới có thể làm được.
Ách…… Cô lại suy nghĩ miên man cái gì, chẳng những nghĩ tới Giang Trục Thủy, còn nghĩ tới người mà cô không muốn nghĩ nhất. Trở lại sự thật, trở lại sự thật!
” Đừng lo lắng.” Cô cầm tay Lâm Tường:” Tôi tin, chỉ cần anh cố gắng làm, nhất định sẽ làm được. Anh cũng phải tin mình chứ!”
Nhìn cô mỉm cười ngọt ngào, hắn giống như được cổ vũ rất lớn, đứng dậy nói:” Ha ha, điều đó còn cần cô phải nói! Bổn thiếu gia vừa xuất mã, nhất định là mã đáo công thành! Bất quá nhìn cô tín nhiệm tôi như vậy, tôi phải cám ơn cô……”
Hắn bỗng nhiên giữ chặt tay cô:” Đi theo tôi, tôi có một vật muốn đưa cho cô!”
……
San San lần đầu tiên đến phòng của đại thiếu gia, cùng với phong cách duy mỹ Châu Âu của Tư Tư bất đồng, nơi này rất hiện đại hóa, máy điều khiển cửa, bước vào trong, toàn là thiết bị tự động. Trước kia nghe nói hắn không cần người hầu, cô vẫn cảm thấy kỳ quái, hôm nay rốt cục hiểu được, hiện đại hoá đến tình trạng này, thật là không cần người hầu.
” Tôi không thích bị người khác hầu hạ.” Hắn mở tủ lạnh, lấy hail on, ném cho cô.
” Đã nhìn ra.”
” Nhưng tôi lại càng không thích bị người khác xem là tên ăn chơi trác táng.”
” Anh đương nhiên không phải.”
Hắn cười cười, chỉ vào góc tường bức họa nửa hé ra:” Thích không?”
San San nhìn thoáng qua, không khỏi chấn động.
Bứa họa này…… Người trong bức họa là cô!
Mặt kia, khí chất kia, họa không sai chút nào, trông rất sống động. Người trong bức họa mặc một bộ lễ phục màu trắng, giống như lúc cô ở bữa tiệc từ thiện giống nhau như đúc, nhưng tóc của cô lại xỏa xuống.
” Tôi cảm thấy tóc của cô khoát lên có vẻ nhìn được hơn.”Hắn nói,” Giống như bây giờ, có một loại…… là đơn giản……”
San San không biết có nghe thấy hắn nói hay không, chậm rãi đi đến bứa họa, tay nhẹ nhàng ᴆụng vào, sợ làm hỏng……
” Anh họa tôi rất đẹp, tôi lại không có như vậy……” Cô cảm thấy hai mắt của mình hơi nóng lên. ( Câu chính là tôi không đẹp như vậy, nhưng mà để vậy lai thấy chị này tự tin quá nên để như trên nhé)
Hắn gãi gãi đầu:” Tôi cảm thấy không sai biệt lắm, tôi cảm thấy ngày đó cô rất đẹp, cho nên liền nhịn không được mà vẽ, chỉ là ánh mắt của cô…… Rất ưu thương, giống như công chúa mất đi gia đình, cô ngày đó, nhất định đã trải qua chuyện thường tâm nào đó?”
Nước mắt của cô nháy mắt liên rơi xuống.
Đúng vậy, ngày đó, là ngày anh cùng cô ấy đính hôn.
……
Lâm Tường đem bức họa đưa cho cô, cô lại đem khóa ở trong ngăn tủ, cô không dám nhìn, không dám nhìn thấy ánh mắt tan nát cõi lòng ấy.
Ngày hôm sau Lâm Tường ra nước ngoài, hai tên vệ sĩ của lâm gia vẫn không tìm được.
San san lo lắng lo lắng cả một ngày, cùng Giang Trục Thủy hẹn cũng không yên lòng.
Giang Trục Thủy khuyên cô:” Đừng làm mình khẩn trương như vậy, hai tên vệ sĩ kia chắc muốn tài sản của lâm gia mà lấy rồi chạy mất, em đã làm hết sức rồi, đừng quan tâm nữa.”
San San lắc đầu:” Ta Em cảm thấy có cái gì đó không đúng.”
” Yên tâm đi, không có việc gì.” Giang Trục Thủy đem nước đá đưa cho cô,” Đây, uống đi, bình tĩnh một chút!”
” Em có chuyện gì tức giận đâu!” Cô tiếp nhận cái chén, bỗng nhiên phát hiện dưới cái chén có một hồng tâm, trên đó là tên của bọn họ, San San, Trục Thủy.
” Đây là anh làm?” Cô bật cười:” Chữ viết thật xấu!”
” Ai, em nói như vậy anh đau long đấy, những chữ này phải viết ngược, anh viết thật lâu mới viết được……” Anh một bộ dáng ủy khuất nói.
” Được rồi được rồi, đừng thương tâm, là em không đúng, chữ anh rất đẹp, được chưa?”
” Ừ, rất tốt.”
Ai, người đàn ông yêu đương thật giống như đứa trẻ, phải dỗ nha! San San không khỏi cảm thán, lại có chút hoài nghi, bọn họ thật sự đang yêu sao?
Mùi vị yêu thương, ngọt ngào, ấm áp, những thứ này đều có, nhưng, cô lại cảm thấy có thiếu gì đó, rốt cuộc là gì?
Cô đang nghĩ tới, bỗng nhiên trong dạ dày cồn cào, liền chạy vào toi let.
” Nôn……”
San San đem thứ ăn vừa mới ăn nôn ra ngoài, vô lực đi ra toilet, rốt cuộc là làm sao vậy? Gần đây cô ăn hải sản sẽ cảm thấy choáng váng, chẳng lẽ…… Thật là……
Cô không dám nghĩ, trở lại bàn ăn, Giang Trục Thủy thân thiết hỏi:” Không thoải mái sao? Anh cùng em đến bệnh viện đi.”
Cô vội nói:” Không, không cần, em có thể là tối hôm qua ăn nhiều, cho nên……”
” Em là quỷ tham ăn.” Anh bất đắc dĩ nói:” Mau trở về nghỉ ngơi đi!”
” Vâng.” San San cúi đầu đáp ứng,” Anh văn phòng còn có việc, không cần phải lo cho em, em tự mình về là được.”
Khó khăn mới dỗ anh đi, cô một người không yên bất an đi tới bệnh viện, do dự bồi hồi thật lâu, cô rốt cục vẫn đi vào.
Hồi lâu, cô cầm lấy tờ giấy xét nghiệm ra khỏi cửa bệnh viện.
*****
Thư phòng bí mậtThật lâu sau, San San cầm lấy tờ giáy xét nghiệm, cúi đầu đi ra cửa bệnh viện.
“Cô đã mang thai được một tháng.”
Lời nói của bác sĩ như ma chú quanh quẩn trong đầu cô, đuổi cũng không đi, thoát cũng không xong.
Cô mang thai, được một tháng.
Là trong lúc đó sao? Làm sao có thể? Con của bọn, dĩ nhiên là ngay lúc ấy mà ra…… Cô cảm thấy một trận bi ai, đây là không phải biểu thị bệnh trạng tình yêu của cô và anh sao?
Ban đêm, cô trằn trọc khó ngủ, tay sờ bụng bằng phẳng, có thể nào nghĩ, nơi này sẽ có một thai nhi lớn một tháng?
Nên làm cái gì bây giờ? Đứa nhỏ đã tồn trọng bụng cô được một tháng, cô phải bỏ nó?
Nhưng……nó cũng là một phần trong cơ thể cô, cô không đành lòng, thật sự không đành lòng. Từ nhỏ cô vẫn không lý giải được vì sao cha mẹ lại bỏ cô.
Cho nên, cô vốn là cô nhi, không thể chịu đựng được chuyện vứt bỏ này, cho dù đứa nhỏ còn chưa thành hình.
Nhưng, thật sự đem nó sinh ra, sẽ trở thành một đứa trẻ không có cha. Người kia…… Bọn họ căn bản không thể ở chung với nhau, anh hiện nay ngay cả liếc mắt cô một cái cũng không.
Hơn nữa cô vừa mới vừa mới bắt đầu một tình yêu mới, cứ như vậy chấm dứt sao?
Bỗng nhiên cảm thấy chính mình không xong, lại mang con của người đàn ông cùng một người đàn ông khác nói chuyện yêu đương.
Nếu Giang Trục Thủy biết…… Không, không thể để anh ấy biết, nếu anh biết nhất đinh sẽ xem thường, bọn họ ngay cả bạn bè cùng không được!
Cô đem thân thể chui vào trong chăn, giống một người bị thương, tương lai, là một mảnh hắc ám……
Một đêm không ngủ, buổi sáng lại nhận được điện thoại của Nghiêm Thanh Du.
“San San, tôi bị bệnh, rất khó chịu, cô có thể đến giúp tôi được không?”
” Được, tôi sẽ qua.”
Đang tốt đẹp tự dưng lại bị bệnh? Mặc dù hoài nghi, nhưng cô vẫn rất nhanh chạy tới Nghiêm gia.
Quản gia rất khách khí đưa cô đến phòng, Thanh Du vừa nhìn thấy cô, liền chạy lại nắm lấy tay cô:” San San, cô rốt cục cũng đến.”
San San sửng sốt, chỉ thấy khuôn mặt Thanh Du đầy nước mắt, khuôn mặt tiều tụy, vội hỏi:” Thanh Du, cô làm sao vậy?”
Thanh Du lắc đầu nói:” San San, làm sao bây giờ? Hạo Thiên anh ấy không để ý tới tôi, trước kia anh ấy tới đây, đều tìm tôi trò chuyện, nhưng ngày hôm qua anh ấy đến nhà chúng tôi, cũng không nhìn lấy tôi.”
“Vì cái này, cô liền giả vờ bệnh gọi tôi đến đây?” San San trong lòng buồn bực, cô hiện tại đang gặp chuyện phiền toái, làm gì có thời gian quản chuyện này!
” Xin lỗi, San san, tôi không phải cố ý muốn gạt cô, tôi là nghĩ…… Nếu anh ấy nhìn cô, có thể sẽ khá hơn trước, cũng sẽ không lãnh đạm với tôi như vậy.”
San San trong lòng cười lạnh, cô sai lầm rồi, anh ta nhìn thấy cô cũng lãnh đạm như vậy.
” Tôi phải đi.” San San xoay người.
Nghiêm Thanh Du chạy theo.
” Cô theo tôi làm cái gì?”
Thanh Du cắn môi:” Cô đi đâu vậy, tôi liền đi theo cô đến chỗ đó.”
San San bất đắc dĩ tiếp tục đi, đi vào một cái căn phòng màu vàng thủy tinh, không khỏi tò mò hỏi:” Nơi này là chỗ nào?”
” Là phòng của anh trai tôi trước kia. “
” Thật xa xỉ.”
” Hiện nay cha tôi cũng hay vào đấy, bởi vì bên trong đấy có rất nhiều tư liệu công ty trước kia. “
” Nga…… Ách?” San San bỗng nhiên mắt sáng lên,” Cô nói, anh trai cô đem tư liệu về nhà?”
” Đúng vậy, anh ấy rất thích làm việc ở nhà. Ngay khi anh ấy một ngày trước gặp chuyện không may, còn ở nơi này làm việc!”
” Tôi có thể…… vào xem được không?”
Thanh Du biến sắc:” Cha tôi không cho người khác đi vào.”
” Như vậy à……” San San nghĩ nói:” Không có sao, tôi đi.”
Nghiêm Thanh Du liền ngăn cô:” Đừng……”
Mâu thuẫn thật lâu, cô cắn răng nói:” Cô muốn vào thì vào đi, không nên ở quá lâu, tôi ở bên ngoài canh chừng cho cô.”
” Được!” San San hưng phấn không thôi, đẩy cửa đi vào.
Nếu có thể tìm được một chút tự liệu của Nghiêm Dĩ chính, có lẽ rất có ích cho vụ án của cha cô.
Đi vào một gian phòng rất lớn, nhìn trên giá sách đầy sách cùng hồ sơ đầy tro bụi, Nghiêm Dĩ Chính này thoạt nhìn là người rất hiếu học cũng là người cẩn thận! Theo những thứ hồ sơ viết chữ Nhật kia có thể nhìn ra được.
Cô càng thêm hưng phấn, có thể hay không từ trong phòng này tìm ra một chút dấu vết gì?
Kéo ngăn tủ dưới bàn, góc tường, phía dưới ghế dựa đều tìm xem……
Di? Vật này thật đáng nghi. Cô phát hiện dưới chân bàn có một tờ giấy trắng bạc.
Trước tiên lấy ra xem! Nghĩ xong, cô liền bắt đầu dùng sức rút tờ giấy kia.
Ách…… Thật chặt……
Dùng sức, lại dùng lực…… Cô ra sức rút ra ngoài, chợt nghe thanh âm ở cửa nói:” Hạo Thiên, chúng ta tiến vào nói đi.”
Sau đó là thanh âm quen thuộc kia:” Nghiêm tiên sinh trước hết mời.”
San San nhất thời sợ tới mức cả người không thể nhúc nhích, ẩn thân ở dưới bàn, nghĩ rằng, anh sao lại đến đây?
Tiếng bước chân của hai người dần dần bước đến gần, tim của cô như muốn nhảy ra.
Không cần, trăm ngàn lần đừng lại đây……
Một đôi chân đi đến sau lưng cái bàn, một bàn tay khoát lên trên lưng ghế, sờ bụi trên mặt, thản nhiên nói:” Nghiêm tiên sinh, người hầu nhà ông thật lười biếng nha!”
” Ha ha, không trách bọn họ, là ta không cho phép bất luận kẻ nào vào.”
” Nga? Chẳng lẽ trong phòng này có bí mật gì sao Nghiêm tiên sinh?”
—————
*****
Ăn sạch sành sanh” Nga? Chẳng lẽ trong phòng này có bí mật gì sao Ngiêm tiên sinh?”
” Cũng là không phải.” Nghiêm Tu Nhân nói:” Trong phòng đều là tài liệu rất quan trọng của ta, hơn nữa, còn có vật rất quan trọng ở nơi này, không mang đi.”
” Không mang đi?” Luật Hạo Thiên cười nói:” Chẳng lẽ là hồn ma của đại thiếu gia Nghiêm gia?”
” Luật Hạo Thiên, cậu đừng đùa!” Nghiêm Tu Nhân tức giận nói, sắc mặt e ngại nhìn bốn phía, Luật Hạo Thiên cười lớn.
San san ngồi xổm dưới cái bàn, khi*p sợ không thôi, một là khi*p sợ phản ứng của Nghiêm sửa nhân, hắn quả nhiên cùng cái ૮ɦếƭ của Nghiêm đại thiếu gia có liên quan! Hai là khi*p sợ tiếng cười của Luật Hạo Thiên.
Trong ấn tượng của cô, anh là người bá đạo, người cuồng ngạo, nhưng là người ôn nhu trầm ổn. Cho nên cô chưa bao giờ nghe được tàn sát bừa bãi như vậy, không tưởng tượng ra bộ dáng anh cười là như thế nào .
Cho nên cô rất khi*p sợ, cũng rất khổ sở, cô phát hiện mình cho tới bây giờ đều không thực sự hiểu được anh, nhưng lại tự cho mình hiểu anh.
Thương tâm……
Chợt nghe Nghiêm Tu Nhân nói:” Luật Hạo Thiên, hợp tác của chúng ta rốt cuộc khi nào thì bắt đầu? Ta chờ không kịp!”
Luật Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng:” Ông gấp cái gì? Trò chơi vừa mới bắt đầu, lại thiếu kiên nhẫn?”
” Đúng vậy, ta muốn nhìn xem lão già kia khi nào ૮ɦếƭ! Cậu không thể làm nhanh một chút sao? Hiện tại Lâm Tường cùng lão gia đó đều ra nước ngoài, đúng là cơ hội cho cậu ra tay!”
” Vì bọn họ đều đi ra ngoài, tôi mới càng phải làm việc cẩn thận, cẩn thận khiến cho ……”
” Cậu chuẩn bị bước tiếp theo làm gì?”
” Tôi chuẩn bị……” Luật Hạo Thiên ánh mắt lơ đãng hướng mặt sang chỗ khác, bỗng nhiên ngẩn ra, vào trong vài bước, lúc này vừa vặn chạm mặt San San trốn ở trong góc bàn.
San San nhìn anh, trong ánh mắt chứa rất nhiều điều không nói nên lời, khi*p sợ, sợ hãi, bối rối……
Anh cũng đang nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập khi*p sợ, quẫn bách, tuyệt vọng.
Nghiêm Tu Nhân vẫn còn lãi nhải hỏi:” Cậu rốt cuộc chuẩn bị như thế nào?”
Luật Hạo Thiên ngẩng đầu, lạnh lùng nói:” Hôm nay tôi không muốn nói chuyện này.”
” Vì sao?”
” Không vì điều gì.” Anh nói xong lại nhìn Tiết San San, xoay người ra thư phòng. Nghiêm Tu Nhân cũng theo đi ra ngoài:” Cậu hôm nay làm sao vậy? Ta muốn đem tư liệu của Nghiêm thị đưa cho cậu xem……”
” Lần khác đi.” Anh sải bước ra ngoài.
San San trốn ở dưới bàn, vẫn nghe tiếng bước chân đã đi xa, lúc này mới bước ra, nhìn tờ giấy trong tay, phía dưới viết mấy chữ rất nhỏ: Tố Tâm, San San.
Điều làm cho cô kinh ngạc là, phía sau là tên của cô!
Hai chữ phía trước là có ý gì?
Tố Tâm, Tố Tâm, giống như tên của một người……
Rời khỏi Nghiêm gia, cô tâm tư lo lắng đi ở trên đường, bỗng nhiên một chiếc xe BMW màu đen chạy như bay qua cô, chiếc xe dừng lại, cửa xe mở ra, từ bên trong vươn ra một cánh tay, cánh tay kéo cô vào trong xe.
Sau đó xe nhanh chóng rời đi, San San khó khăn mới ngồi vững trên xe, nhìn chăm chú nhìn lên, trong lòng không khỏi vừa tức vừa giận.
” Anh…… Anh muốn làm gì?”
Mặt Luật Hạo Thiên không chút thay đổi vẫn lái xe, không nói một lời nhìn chằm chằm phía trước.
San San cắn răng, chịu đựng không để nước mắt rơi ra.
Từ Hawaii trở về, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi, cô cũng lần đầu tiên ở khoảng cách gần gũi nhìn anh.
Cảm giác anh gầy một chút, nhưng khuôn mặt kia vẫn không thay đổi chút nào, bạc môi kia, rõ ràng làm cho cô tức giận, nhưng giờ khắc này lại không tức giận được, nhìn khuôn mặt kia, cô cảm thấy đau lòng, mà hiện tại lại có một loại cảm giác, một loại cảm giác nói không nên lời.
+Bởi vì trong bụng của cô, đã có con của anh.
Nhưng cô không thể nói, cô không biết phải nói như thế nào.
Xe chạy đến khu xây dựng, tiếng động rất lớn, anh xoay người nói với cô, nhưng cô một câu cũng không nghe thấy.
” Anh nói cái gì?” Cô hỏi, lập tức nghĩ đến, chắc anh cũng giống như cô không nghe thấy?
Ánh mắt của anh có chút đỏ lên, nét mặt phi thường đáng sợ.
Cô không dám nhìn anh, quay đầu đi, anh lại vươn tay ôm cô vào trong lòng, điên cuồng mà tàn sát bừa bãi hôn trên mặt cô, trên cổ, trên иgự¢……
Mà cô đã bị lạc giữa nụ hôn của anh, không biết khi nào, lưng ghế bỗng nhiên ngã xuống, cùng ghế phía sau ᴆụng vào nhau, tạo thành giường lớn.
Bàn tay to của anh xé rách quần áo của cô, cô bỗng nhiên giật mình, anh đang làm cái gì?
Vội đưa tay đẩy anh, nhưng khí lực của anh quá lớn, cô bị đặt ở phía dưới, không thể động đậy.
” Buông!” Cô hô:” Anh không thể như vậy…… Đứa bé…… Anh đừng làm thương đứa bé……”
Nhưng âm thanh ồn ào bên ngoài làm che mất tiếng la của cô, bọn họ đều không nghe được thanh âm của đối phương. Vì thế, ở nơi ồn ào này, San San nhỏ bé ở dưới khủy tay của ác ma không tiếng động khóc.
Dừng lại sau cuộc mây mưa, anh mềm nhẹ ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô, cô giơ cánh tay lên, một cái tát vung tới, đánh vào mặt của anh.
Thân hình anh dừng lại một chút, lại tiếp tục ôm cô…… Sửa sang lại quần áo, anh lái xe rời khỏi.
” Anh là tên khốn kiếp!” Cô mắng:” Một câu cũng không em nói, liền khi dễ em, chẳng lẽ trong mắt anh, em thật sự là công cụ dung để phát tiết sao?”
Anh không nói gì, rút ra một điếu thuốc.
Nhìn bộ dạng anh nuốt mây nhả khói, giống như một người ăn sạch sành sanh. Cô nhịn không được trong lòng lại ủy khuấtngười này rốt cuộc làm sao vậy? Anh không bao giờ là Đằng Hải của cô nữa……