San San nói:” Lão gia, tôi muốn nghỉ việc.”
Lâm Bạc sửng sốt, do dự một chút nói:” San San, tôi biết chuyện của Trục Thủy cùng Tư Tư, để cho cô chịu ủy khuất, ta cũng không phải là người không nói đạo lý, cô có yêu cầu gì cứ nói.”
San San lắc đầu:” Không, tôi không phải vì chuyện này…… Lão gia, xin lỗi, kỳ thật tôi vẫn gạt ngài…… Tôi cùng Luật Hạo Thiên, chúng tôi đã sớm quen biết nhau.”
” Lúc chúng tôi ở cô nhi viện quen biết nhau, sau lại bởi vì một trận hỏa lớn, chúng tôi cũng không gặp mặt nhau nữa. Cho đến hai tháng trước, tôi gặp lại anh ấy…… Lão gia, tôi cảm ơn ngài đã nhận anh ấy làm con nuôi, chiếu cố anh ấy nhiều năm như vậy, nhưng tôi cảm thấy kỳ thật mấy năm nay anh ấy làm Luật Hạo Thiên cũng không hạnh phúc, hiện tại anh ấy mất trí nhớ, tôi muốn dẫn anh ấy rời khỏi Lâm gia, tôi nghĩ, tôi có cho anh ấy hạnh phúc.”
Lão gia tử yên lặng nghe cô nói, thổn thức nói:” Ta thật sự không nghĩ tới cô cùng nó quen biết nhiều năm như vậy…… Cô thương nó?”
Nhìn lão gia tử mắt sáng ngời, San San gật đầu:” Vâng!”
” Nhưng cô chỉ là một người con gái, có khả năng mang nó theo? Ta hiểu được ý của cô, cô không muốn cho nó hồi phục trí nhớ. Tuy rằng Lâm gia chúng tôi cần nó, nhưng ta hiểu cho cô, như vậy đi, chức quản gia cô cứ tiếp tục làm, hôn sự của Hạo Thiên, ta có thể thay nó hủy bỏ. Nó có một căn nhà, các người có thể ở nơi đó, cũng có thể ở Lâm gia, tóm lại cô ở lại đây, mọi người đều có thể chiếu cố lẫn nhau.”
San San nghe lão gia tử nói, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp, lão gia tử chưa bao giờ nói nhiều như vậy, nhưng hôm nay lại nói rất nhiều…… Làm cho cô có cảm giác như cha mình.
Cô nhớ cha……
Trở lại bệnh viện, cô nói với Luật Hạo Thiên:” Em dẫn anh đến một nơi nhé?”
” Nơi nào?”
” Ừ…… Nơi ấy không tốt lắm, đa số bên trong đều là người xấu, nhưng cũng có người oan uổng, cha nuôi của em là…… Người rất tốt, đối với em cũng rất tốt.”
San San vào trầm tư, mặt mang theo mỉm cười ngọt ngào,” Anh biết không? Trong khoảng thời gian này, ông ấy ở chiếu cố em, ông ấy cho em một gia đình ấm áp, còn có tình thương quý giá của người cha…… Cho nên em muốn anh gặp ông ấy một lần, cũng muốn…… ông ấy gặp anh một lần, anh đồng ý không?”
Nói xong lời cuối cùng, mặt của cô đỏ lên. Anh yên lặng nhìn khuôn mặt diễm lệ đỏ ửng kia, kìm lòng không được bước đến, nhẹ nhàng hôn gò má của cô……
” A……” Cô thở nhẹ một tiếng, lại không biết né tránh.
Môi của anh dần dần hạ xuống, dừng trên môi của cô, triền miên lại ôn nhu hôn……
Bỗng nhiên cửa đẩy ra, San San hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, đẩy anh ra. Quay người lại, chỉ thấy Nghiêm Thanh Du tay đang cần hoa ngơ ngác đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt.
” Thanh Du……”
” Xin lỗi……” Thanh Du kích động nói:” Tôi không phải cố ý…… Tôi không biết cô ở……”
San san càng thêm kích động, dù sao hiện tại Nghiêm Thanh Du vẫn là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của Luật Hạo Thiên, hôn ước một ngày không hủy bỏ, cô vẫn xem như người thứ ba.
Cho nên Thanh Du xin lỗi cô, cô ngược lại càng xấu hổ.
” Thanh Du, tôi……”
” Cô không cần nói, San San, tôi không trách cô.”
” Không phải…… Anh ấy mất trí nhớ.” San San không biết nên nói cái gì, cho nên nói năng trở nên lộn xộn.
Thanh Du cũng bình tĩnh nói:” Cho dù anh ấy không mất trí nhớ, người anh ấy yêu là cô, người anh ấy chán ghét vẫn là tôi .”
” Cô đừng như vậy nói……”
” San San cô ấy là ai?” Luật Hạo Thiên chỉ Thanh Du hỏi.
” Cô ấy là Thanh Du, là vị hôn thê của anh.”
” Không, hiện tại đã không phải.”
San San kinh ngạc, không nghĩ tới lão gia tử làm việc hiệu suất lại nhanh như vậy, này hôn ước nói hủy bỏ liền hủy bỏ.
” Tôi chỉ đến thăm anh ấy.” Thanh Du đem hoa cắm vào bình:” Hoa là của cha tôi bảo đem tới.”
Cô nói xong nhìn Luật Lạo Thiên, sâu kín thở dài:” Tôi đi rồi, San San, mong cô chiếu cô cho anh ấy thật tốt.”
” Tôi…… Tôi sẽ làm được.”
Tiễn Nghiêm Thanh Du, San San tâm tình rất kém, cô cảm thấy hạnh phúc của mình là dựa trên đau khổ của người khác, hạnh phúc như vậy làm cho cô cảm thấy bất an.
Xoay người, lại thấy Luật Hạo Thiên đang đùa nghịch hoa kia, không khỏi tức giận:” Anh này! Sao lại ngắt hoa ?”
” Anh không có.”
” Còn nói không có! Em thấy anh lấy!” Cô đi đến phía trước:” Đưa tay kiểm tra!”
” Không cần……” Anh đưa lưng qua.
” Không cho em xem, rõ ràng có gì dấu giếm! Lấy ra!” Cô nói xong đưa tay vươn tới, anh liền tránh ra, sau đó quay người ôm lấy cô.
” Chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi đi!” Anh thấp giọng nói.
Mặt cô đỏ lên:” Không đứng đắn! Anh đổi chủ đề!”
” Ừ.” Anh gật đầu, nhưng càng thấu càng gần, hôn mỏng, hôn ẩm ướt, hôn sâu…… Cô đắm chìm trong hạnh phúc này, bị lạc phương hướng, ý thức mê loạn……
Tối thới điểm mấu chốt, anh lại dừng lại, có lẽ Đằng Hải khác với Luật Hạo Thiên.
Anh khẽ thở hổn hển, gắt gao ôm cô, hơi thở hỗn loạn nói:” San San, em sẽ khong rời anh mà đi?”
” Đúng vậy, em sẽ không rời anh.”
……
Ngày hôm sau, hai người cùng đi thăm cha nuôi San San.
San San cầm lấy điện thoại:” Cha, con đến thăm người, con còn mang đến một người cho cha gặp, anh ấy tên là Đằng Hải.”
Cô nói xong hướng Luật Hạo Thiên đang đứng ở cửa, gọi anh vào.
” Cha, đây là Đằng Hải, trước kia ở trong cô nhi viện, nếu không phải anh ấy chiếu cố con, con không biết có thể kiên trì sống sót hay không……”
Tiết Đài Ân ngẩng đầu, nhìn thoáng Luật Hạo Thiên đứng ở bên cạnh San San, hai mắt bỗng dưng mở to.
Tiết Đài Ân nhìn thoáng qua Luật Hạo Thiên, hai mắt không khỏi mở to.
Luật Hạo Thiên cũng nhìn Tiết Đài Ân, sau một lúc lâu bỗng nhiên núp phía sau San San:” San San, vì sao che em nhìn anh như vậy, anh sợ……”
San San liền đối Tiết Đài Ân nói:” Cha, cha đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy, Đằng Hải ah ấy vài ngày trước bị tai nạn, hiện tại mất trí nhớ, cha trước kia gặp qua anh ấy sao?”
Tiết Đài Ân nhìn Luật Hạo Thiên, thần sắc khôi phục bình thường:” Không có, chỉ là cảm thấy cậu ấy rất giống một người. Chắc là ta bị hoa mắt.”
San San gật đầu, không để ý.
” Cha, con muốn hỏi một chút chuyện vụ án năm đó…… Tối hôm đó cha rốt cuộc vì sao đi ra ngoài? Người gọi điện thoại cho cha là ai?
Tiết Đài Ân nhíu mày nói:” San San, chuyện quá khứ, không cần hỏi lại được không?”
” Không được.” San San trong mắt chứa nước mắt:” Cha, cha vì sao không cho con lật lại vụ án? Con chỉ muốn cha mau ra tù, để cho con chiếu cố người nửa đời sau, chẳng lẽ không được?”
” San San, vụ án này liên quan đến rất nhiều người, chúng ta chỉ là người dân bình thường, cha hi vọng con bình an là tốt rồi.”
“Cha, cha rốt cuộc có chuyện gì gạt con?” San San sắc mặt ngưng trọng:” Gặp chuyện không may kia, có phải Nghiêm Dĩ Chính gọi điện thoại cho cha? Con ở thư phòng của Nghiêm Dĩ Chính ttìm được một tờ giấy, trên đó có viết tên của con, còn có tên của một người Tố Tâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tiết Đài Ân kinh ngạc:” Con đến Nghiêm gia? Đứa ngốc này! Không phải không cho con nhúng tay vào vụ án này sao? Con như thế nào không nghe lời như vậy!”
“Cha! Con không phải đứa trẻ, con tin mình có thể làm tốt, vì sao cha không chịu tin con?”
” Ta không phải không tin con, chuyện này rất nguy hiểm, con nhanh dừng lại đi!”
” Con không cảm thấy có gì nguy hiểm!” San San đứng lên nói:” Dù sao vụ án này con nhất định phải tra ra, cha cứ yên tâm ở đây chờ con cứu cha ra ngoài!”
Nói xong cô nắm lấy tay luật hạo Thiên ra ngoài, bước ra ngoài.
……
” Tức ૮ɦếƭ đi được!” San San ngồi ở ven đường, đá viên đá bên cạnh.
Vốn dĩ hôm nay cô rất vui, bởi vì hai người quan trọng nhất với cô gặp nhau, vốn là trường hợp ấm áp, kết quả lại rối tinh rối mù.
” Đừng tức giận.” Luật Hạo Thiên vỗ vỗ vai cô:” Nữ nhân tức giận trên mặt sẽ có nếp nhăn.”
” Anh mới có nếp nhăn.” San San buồn bực liếc anh.
” Đối thân thể cũng không tốt.” Anh lời nói ôn nhu làm cho cô bỗng nhiên kinh ngạc, nhớ tới đứa nhỏ trong bụng…… Đúng vậy, tức giận đối với thai nhi ảnh hưởng không tốt, ừ, lạc quan, mình phải bảo trì lạc quan!
” Được rồi, chúng ta về bệnh viện!” Cô đứng lên, khoát cánh tay hắn.
” Không, anh muốn về nhà.”
” Về nhà? Không được, bác sĩ nói anh còn phải quan sát vài ngày.”
” Anh rất tốt, một chút cũng không sao.” Anh sịu mặt nói:” Anh không thích ở bệnh viện, anh chán ghét cái mùi thuốc kia!”
” Nhưng……”
” Không nhưng gì cả, chúng ta về nhà đi!”
——————————————————
Đi vào nhà Luật Hạo Thiên, đây là lần đầu tiên San San đến nhà anh, hay là cô yêu cầu Dương Đình đánh cho mình một cái chìa khóa.
Căn nhà rất lớn, rất trống trải.
Nhà của anh đồ vật rất ít, trong phòng rất sạch sẽ, không có rác lẻ tẻ gì đó, sạch sẽ giống như một căn phòng mẫu.
Nghe nói, nếu một người trong phòng rất ít đồ vật, như vậy người này trong lòng có nhiều chuyện rất loạn.
” Anh còn nhớ nơi này sao?” Cô hỏi,” Đây là nơi anh từng ở, anh có ấn tượng hay không?”
Anh lắc đầu:” Không nhớ rõ.”
” Chúng ta tạm thời ở nơi này trước, chờ một nơi tốt hơn, chúng ta sẽ chuyển đi.”
” Vì sao lại chuyển đi? Nơi này không phải rất tốt sao?”
Cô đỏ mặt:” Không được……”
Tiếp qua mấy tháng, bụng của cô sẽ lớn lên, đến lúc đó nói cũng sẽ không rõ.
” San San, em không cần đi, chúng ta sẽ ở nơi này.” Anh bỗng nhiên ôm lấy cô,” Chúng ta kết hôn đi! Như vậy chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Thân thể San San thoáng cứng đờ, nước mắt chảy xuống.
Không có nghi thức long trọng, không có ngôn ngữ lãng mạn, anh vẫn thản nhiên như thường cầu hôn cô. Nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc không kìm long được mà khóc.
Thật lâu sau, cô nói:” Được, chờ em làm chuyện của cha làm sang tỏ, chúng ta sẽ kết hôn.”
” Không cần, chúng ta hiện tại liền kết hôn.” Anh cố chấp như một đứa trẻ.
“…… Đằng Hải, có chuyện em muốn nói với anh.”
” Em nói đi.”
” Kỳ thật em đã mang thai con của anh.” Cô đem tay anh đặt trên bụng mình.
” Đã nửa tháng, anh muốn đứa bé này không?”
Trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng:” Đương nhiên.”
Cô nở nụ cười, nằm ở trong long anh:” Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo anh.”
” Chúng ta ngày mai đến giáo đường, chỉ có hai người chúng ta.” Nhưng em muốn nói cho cha biết……”
Lời của cô chưa nói xong, bởi vì bị môi ấm áp của anh che lại.
” Ân……” Lâm vào một mảnh ngọt ngào mê muội, thân thể của cô nhuyễn ra.
” Được rồi, chúng ta ngày mai đến giáo đường……”
Cô thỏa hiệp, đối mặt với Đằng Hải như vậy, cô không có cách nào kiên trì nguyên tắc của mình.