Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 37

Tác giả: Mộng Tịch

Anh không bao giờ là Đằng Hải của cô nữa……
Nghĩ đến đây, cô đẩy cửa xuống xe.
Anh cũng không ngăn lại, ngồi tại chỗ hút thuốc, lúc cô đi ra vàoi bước, anh liền tắt thuốc xông ra ngoài.
Anh ôm eo nhỏ của cô, cô tức giận xoay người lại, dương tay.
Anh bắt được cổ tay cô, bạc tình môi khẽ mở:” Quên đi những chuyện hôm nay em nghe được .”
” Em căn bản không nghe anh nói cái gì!”
” Ở Nghiêm gia.” Anh luyến tiếc nói.
Cô mới bừng tỉnh, nhớ lại cuôc đối thoại của anh và Ngiêm Tu Nhân ở Nghiêm gia, kỳ thật cô bởi vì khẩn trương căn bản không nghe nhiều, nhưng hình như cùng Lâm gia có liên quan.
” Em không rõ các người nói cái gì…… Buông……”
Tay anh vẫn như cũ gắt gao nắm lấy cô, thật lâu sau, anh nhìn cô, chậm rãi nói:” Vì sao câu dẫn anh?” (ặc, anh tự tin thấy ớn)
Cô thiếu chút nữa hộc máu.
” Em không câu dẫn anh .”
” Anh đã cố gắng tránh em, làm cho chính mình không nghĩ đến em, nhưng em lại đột nhiên chạy đến, xuất hiện ở trước mặt anh, em có ý gì?”
Cô muôn vàn ủy khuất cùng tức giận, anh cư nhiên bị cắn ngược lại , trách cứ cô!
” Thì ra anh không muốn gặp em, vậy vì sao anh còn cầm em không buông?” Nàng khóc, cắn môi nhìn hắn, kia trương lãnh khốc mặt, làm cho nàng hảo tâm hàn!
Anh yên lặng nhìn cô thật lâu, sau đó bỗng nhiên ôm chặt cô.
” Yêu tinh!”
Anh cúi đầu mắng một câu, mà cô đã vô lực phản bác.
Cô từ nhỏ tâm địa thiện lương, cho tới bây giờ cũng không làm tổn thương người khác, nhưng anh lại nói cô là yêu tinh!
Vậy anh là cái gì?
Anh làm cho cô, yêu tinh này không có chỗ dung thân, anh đối yêu tinh này tra tấn, không chỉ có thân thể, mà còn có tâm hồn.
Lúc ở Hawaii, cô cho răng hiểu được anh, biết anh. Nhưng thì ra hết thảy đều do cô tự mình đa tình!
” Luật Hạo Thiên, anh rốt cuộc muốn như thế nào? Hiện tại là anh quấn lấy em, không phải em quấn lấy anh!”
Anh lại trầm mặc một lúc lâu, con ngươi ủ dột lẳng lặng ngóng nhìn cô, buồn bã nói:” Anh thật sự là điên rồi……”
Cô trong lòng đau khổ, em mới là người bị điên, nên mới mang thai con của anh!
Thật lâu sau, anh ôm chặt cô, tại trong ngõ tối này mà điên cuồng hôn cô.
Bạc môi lướt qua hai má, đến bên tai cô, thấp giọng nói:” Rời khỏi Giang Trục Thủy, không được ở cùng một chỗ với hắn!”
Cô quật cường nhíu mày:” Không!”
Anh nắm chặt tay cô:” Em lặp lại lần nữa?”
” Em không phải nô lệ của anh, em không cần phải nghe theo lời của anh!”
” Anh bảo em rời khỏi hắn!” Thanh âm của anh lớn gấp đôi,” Cho hai người thời gian là một tuần để chia tay, một tuần sau, nếu hai người còn gặp nhau, anh sẽ Gi*t hắn!”
Một tuần sau, hết thảy đều như kết cục đã định, Giang Trục Thủy vùng dậy, anh ấy không thể trơ mắt nhìn cô đi theo tên kia chịu khổ!
San San cả kinh:” Anh nói cái gì?”
” Anh nói rất rõ ràng, anh không muốn lặp lại một lần, nhưng anh nói được nhất định làm được!”
” Anh…… Anh điên rồi!”
” Đúng vậy, là em làm cho nổi điên!”
Cô ngơ ngác nhìn anh, anh một chút cũng không có ý đùa giỡn.
” Anh dám ᴆụng vào anh ấy, em đời này cũng không tha thứ cho anh!”
” Vậy chờ xem!” Anh nói xong lạnh lùng xoay người, mở cửa xe, nhìn cô, dùng giọng ra lệnh nói:” Lên xe!”
Cô quay đầu lại:” Cám ơn, em có thể tự mình trở về.”
” Lên xe.” Anh lặp lại một lần nữa, lần này bá đạo không chấp nhận từ chối.
Dọc theo đường đi, hai người đều im lặng không nói. Mang cô đến trước cửa Lâm gia, cô đẩy cửa xuống xe, quay đầu nhìn anh.
” Luật Hạo Thiên, cho dù anh là Đằng Hải, cho dù anh đã cứu em, cho dù chúng ta từng sống nương tựa lẫn nhau. Những gì em nợ anh cũng đã trả, sau này không nên tìm em, ta không nên gặp nhau, em cũng sẽ từ trong đáy lòng mình để quwn anh!”
Cô nói xong xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại.
Anh nhìn bóng dáng của cô, trong lòng hô: San San, trở lại, trở lại! Nhưng chỉ có thể nói ở trong lòng.
San San, tại sao em lại tuyệt tình như vậy?
Anh bỗng nhiên hô to:” Em nhớ kĩ lời anh, anh nói được làm được, anh thật sự sẽ Gi*t hắn!”
Nhưng San san cũng không dừng lại, thậm chí cũng không quay đầu nhìn anh.
Bỗng nhiên иgự¢ một trận đau nhức, anh cúi đầu, nhưng lại nôn ra một ngụm máu tươi!
Anh vừa rồi đối cô như vậy! Anh lại chọc cô tức giận!
Vì sao mỗi lần đối mặt với cô, anh không thể khống chế cảm xúc của chính mình? Anh làm tất cả đều là sai! Nói những lời này đều sai! Anh rốt cuộc làm sao vậy……
Khi anh nhìn thấy cô trốn ở dưới bàn, khi anh nhìn thấy ánh mắt hắc bạch phân minh nhìn lại anh, nội tâm của anh tràn ngập sợ hãi.
Anh phải sợ cô biết bí mật của anh, loại chuyện xấu này, anh tình nguyện chính mình nói cho cô biết, cũng không muốn cô tự mình phát hiện. Anh sợ cô nhìn anh với ánh mắt thất vọng, ánh mắt chất vấn …. Vì thế, anh tình nguyện ở lòng của cô vĩnh viễn là tên ác ma.
Anh lái xe rời khỏi Lâm gia, trên trời bắt đầu mưa, mưa dừng trên cửa kính xe, có cần gạt nước. Nhưng ở trong lòng hắn, lại không chỗ để trốn.
Giữa màn mưa, bỗng nhiên một chiếc xe màu đen theo lối rẽ chạy đến, anh dồn sức đánh tay lái, chỉ nghe” Phanh” một tiếng, anh chậm rãi ngã xuống trên tay lái , máu tươi theo trán chảy xuống……
San San ngã vào trên giường, ôm gối mà khóc. Cô không bao giờ sẽ đối với anh có hy vọng nữa, đứa bé trong bụng cô, cô sẽ tự mình nuôi lớn, cho dù không có cha, cô cũng biết! Nhưng cô cũng sẽ không làm liên lụy đến người khác!
Bởi vì lòng của cô, đã ૮ɦếƭ.
Buổi sáng, đang mê man ngủ bỗng nhiên nhận được điện thoại, nói lão gia tử giữa trưa hôm nay trở về gấp.
Lão gia tử sở dĩ vội vã trở về, bởi vì Lâm gia hiện tại như rắn mất đầu. Lâm Tường đi Pháp, mà Luật Hạo Thiên, cũng là ngày hôm qua bị tai nạn xe cộ.
Tai nạn xe cộ!
San San sợ ngây người, sau một lúc lâu nói không ra lời.
Anh sạo lại bị tai nạn xe cộ…… Tại sao, vào lúc này, lúc cô đã hoàn toàn buông tay anh……
Trong đầu cô hoãn loạn, rất loạn rất loạn……
Ra khỏi phòng, lại nhìn thấy Lâm Tư Tư ôm một bọc nhỏ muốn đi ra ngoài.
” Tư Tư, cô đi đâu vậy?”
” Không cần cô quản!”
” Tư Tư, lão gia đã phân phó, cô không thể tùy tiện đi ra ngoài!” San San phủ thêm quần áo tùy ý ngồi vào trong xe.
” Cô đừng đi theo tôi!”
” Tôi là vệ sĩ của cô, tôi có trách nhiệm đi theo cô!”
Lâm Tư Tư không tình nguyện làm tài xế, đến bệnh viện.
San San trầm mặc, cô ấy muốn đi thăm Luật Hạo Thiên.
Như vậy mình cũng phải đi theo sao? Lòng của cô đã đủ thống khổ rồi……
Nhưng mà xe lại càng không ngừng chạy về phía trước, thẳng đến cửa bệnh viện dừng lại, nhìn Lâm Tư Tư chạy như điên xuống xe, chạy vào bệnh viện, cô mờ mịt xuống xe, đi lại khó khăn bước theo……
Mùi khử trùng làm cho cô choáng váng, trong dạ dày một trận lục lọi, cô suýt chút nữa nôn ra.
Đỡ lấy bước đến cửa phòng màu trắng, nhìn Lâm Tư Tư chạy vào phòng bệnh, trên chiếc giường trắng kia, lẳng lặng nam nhân kia, làm cho cô trong nháy mắt cảm thấy tái nhợt!
Anh cứ như vậy lẳng lặng nằm, nhắm chặt hai mắt. Trên đầu quấn lấy băng vải, vết máu mơ hồ chảy ra, hai tay cùng toàn thân đều buộc đầy băng gạc……
Lâm Tư Tư nhào vào trên người anh mà khóc:” Anh Hạo thiên, anh làm sao vậy? Anh tỉnh lại đi? Là ai ᴆụng phải anh? Em đi tìm hắn tính sổ…… Ô ô……”
San San ôm иgự¢…… Tại sao, nơi đó sao lại đau như vậy.
Kéo bác sĩ lại:” Xin hỏi, bệnh nhân hiện tại như thế nào?”
Cô cố gắng làm cho thanh âm của mình không run rẩy, nhưng nôi tâm run rẩy đã bán đứng cô.
” Bệnh nhân trên người xương gãy nhiều chỗ, иộι тạиg xuất huyết.” Bác sĩ nói:” Nhưng đó không phải là vết thương chí mạng, trí mạng là đầu của bệnh nhân bị thương nặng.”
” Đầu? “
” Đúng vậy, trong đầu của bệnh nhân thần kinh đều bị thương nặng, nếu trong khoảng thời gian ngắn không thể tỉnh lại, não có thể sẽ bị tê liệt hoặc tử vong.”
” Cái gì?” San San cả kinh nói:” Tại sao có thể như vậy?…… Vậy anh ấy hôn mê đã bao lâu.”
” Đã mười lăm giờ, nếu trong vòng bảy mươi hai giờ không thể tỉnh lại, người này sẽ không sống nổi.” Bác sĩ thở dài:” Chúng tôi đã cố hết sức……”
San San trong đầu thoáng nổ tung, ong ong nghĩ, cái gì cũng không nghe thấy.
Sống không nổi, sống không nổi……
Lúc nghe những chữ này, cô cảm thấy lòng của mình sẽ không nhảy lên, theo như lời của bác sĩ người không sống nổi không phải Luật Hạo Thiên, mà là Tiết San San cô.
Đi một bước, không biết đi như thế nào đến trước giường của anh. Lâm Tư Tư ngẩng đầu nhìn cô, lau nước mắt nói:” Cô còn đứng ở trong này làm gì? Còn không mau đi ra ngoài!”
San San sửng sốt một chút , nhìn trên nam nhân mặt tái bệch nằm trên giường bệnh kia.
” Cô còn thất thần làm gì? Mau đi ra! Anh Hạo thiên không cần cô quan tâm!”
San San giờ phút này cũng giống như Lâm Tư Tư, có thể không so đo hết thảy đi yêu một người, mặc kệ người đó là tốt hay xấu, cũng không quản người đó đã làm cái gì, thủy chung đều đơn thuần yêu người đó……
Mà anh, lại chỉ có thể lẳng lặng cầu nguyện: Đằng Hải, cậu có thể hay không, không cần ૮ɦếƭ!
Chờ trong phòng, San San hai tay cầm đồ uống, ngón tay trở nên trắng bệch lại hơi run…… Không biết qua bao lâu, một đôi tay cầm lấy tay đang run của cô.
” San San.” Là thanh âm của Giang Trục Thủy nhẹ nhàng gọi.
Cô ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt ấm áp điềm đạm kia, nhịn xuống nước mắt đang muốn chảy ra, môi giơ lên.
Anh đưa tay nhẹ nhàng che lại, cười nói:” Vất vả cho em rồi, lão gia tử đến đây.” Dứt lời nhất chỉ phía sau, Lâm Bạc được một người tuổi còn trẻ đỡ đi tới.
San San liền đứng lên, nói:” Lão gia……”
Lão gia tử xua tay, sắc mặt mỏi mệt nói:” Tư Tư ở bên trong sao?”
” Đúng vậy.”
Hắn gật đầu:” Hạo Thiên hiện tại thế nào?”
San San cắn chặt răng, thấp giọng nói:” Bác sĩ nói anh ấy nếu trong vòng bảy mươi hai giờ không tỉnh lại, chỉ sợ sẽ…… sẽ không sống nổi……”
Lặp lại những lời này của bác sĩ, giống như dung hết khí lực của cô.
Lão gia tử mặt nhăn nhanh mày, Giang Trục Thủy nói:” Ngài muốn vào xem cậu ấy một chút không?”
“…… Không cần.” Lão gia tử lắc đầu, đối hai người bọn họ nói:” Công ty còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý, nơi này giao cho các người. Chiếu cô nó thật tốt, còn có Tư Tư.”
Giang Trục Thủy nói:” Ngài yên tâm đi.”
Lão gia tử đi rồi, anh hỏi San San:” Có muốn ăn gì không? Anh thấy em sang nay tới đây, hình như chưa ăn gì.”
San San hiện tại không có tâm trạng để ăn, nhưng không đành lòng làm phật ts anh, chỉ gật đầu.
” Chờ anh chút.” Anh cười cười, gọi điện thoại kêu vài thứ, rất nhanh những đồ ăn được bày lên bàn.
San San đứng dậy đi vào trong phòng bệnh kêu Tư Tư đi ra ăn:” Tư Tư…… A!”
Cô kinh hô một tiếng, Giang Trục Thủy liền chạy vào, chỉ thấy Lâm tư Tư ngất xỉu trên mặt đất.
” Tư Tư!”
San san đi qua nâng cô ấy dậy, Giang Trục Thủy liền chạy ra ngoài kêu bác sĩ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc