Phúc Hắc Tổng Giám Đốc, Đừng Ăn Ta - Chương 13

Tác giả: Mộng Tịch

” Thật sự không nghĩ anh Hạo Thiên sẽ làm như thế, vậy cô ngay bây giờ rời khỏi chỗ này đi!”
Lâm Tư Tư chỉ vào cánh cửa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo.
“Như thế nào? Cô không đi? Quả nhiên vẫn muốn câu dẫn anh Hạo Thiên?” Cô ta tức giận nói:” Nói cho cô biết, anh ấy sớm hay muộn cũng sẽ cùng tôi kết hôn! Anh ấy chỉ có thể là của tôi, cô đừng mơ tưởng câu dẫn anh ấy!”
Tiết San San cười lạnh:” Tốt, tôi đây chúc các người trăm năm hảo hợp, các người có thể sống hạnh phúc giai lão!”
Ác ma Luật Hạo Thiên này, nên sớm bị loại nữ nhân đọc ác Lâm Tư Tư này tra tấn hắn cả đời! Nhớ tới lúc trưa, anh ở trên người cô nói một câu “ sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm cho bọn Lâm gia trở thành con chó của tôi”, cô không khỏi lại cười lạnh, Lâm Tư Tư này, không biết cô ta nghe được những lời này sẽ phản ứng như thế nào?
Lâm Tư Tư sửng sốt, không nghĩ tới cô khinh địch buông tha như vậy
” Nếu cô thông minh, hiểu được biết khó mà lui, vậy cô còn chờ cái gì? Hiện tại sao không đi?”
Tiết San San nghĩ , cô mặc quần áo này, như thế nào đi ra ngoài?
Nhưng nhìn đến bộ dáng tức giận của lâm Tư Tư, cô đành phải xuống giường.
” Đứng lại!” Lâm Tư Tư kêu lên, cầm lấy áo của cô, vết hôn hiện ra trước mắt. (Lady: dấu vết iu thương của HT để lại cho SS a ~~~ )
Cô ta điên lên, dùng sức bắt lấy tóc Tiết San San:” Tiện nhân! Các người làm cái gì?”
San San dù sao cũng luyện qua võ, nâng tay đẩy cô ta ra:” Muốn biết? Hỏi ngươi anh Hạo Thiên của cô đi!”
” Đồ đê tiện! Cô còn nói không câu dẫn anh ấy? Cô chẳng qua cũng chỉ là kĩ nữ mà thôi!”(Lady: con mụ đáng ghét, dám chửi SS của tôi, )
Lâm Tư Tư chửi ầm lên, tiến lên đánh cô, San San tránh đi, xoay người, cô ta liền ngã trên giường.
Cô ta vừa sợ vừa giận:” Cô đúng là tiện nhân! Cô dám đánh tôi? Cô dám đánh tôi!”
Tư Tư nói xong đứng lên, mở cửa ra hướng ra phía ngoài quát:” Hai người, mau vào cho tôi!”
Rất nhanh hai tên vệ sĩ cao lớn vạm vỡ tiến vào.
” Đánh cô ta cho tôi! Đánh cho cô ta đến ૮ɦếƭ!” Cô ta bộ mặt dữ tợn kêu lên, chỉ vào Tiết San San
Tiết San San nhìn hai tên vệ sĩ kia, đánh nhau rất khó. Trừ bỏ thân thủ linh hoạt, cô không có ưu thế gì, mà hiện tại một chân của cô đang bị thương, làm cho tốc độc của cô giảm lại.
Cô ngửa mặt lên trời thở dài, bi kịch a!
Trong khoảng thời gian này, cô bị đôi nam nữ cực phẩm này quay cuồng, vừa bị cái tên ác ma kia tra tấn xong, lại bị vị tiểu thư này tàn phá!
Đến đây đi đến đây đi! Lão nương không sợ các người! Năm đó ở trong cô nhi viện trong hoàn cảnh gian khổ như vậy cô có thể sống sót, không có gì có thể làm khó cô!
Cô dùng hết toàn lực cùng hai tên vệ sĩ đánh nhau ૮ɦếƭ sống đứng lên, cô không thể không dùng hết toàn lực, bởi hai tên vệ sĩ này không biết thương hương tiếc ngọc.
Làm cô bị đánh té trên mặt đất, lúc một cước thật mạnh đá vào bụng, cô bỗng nhiên cảm tháy hận Luật Hạo thiên.
Tuy rằng hiện tại người sai người đánh cô là Lâm Tư Tư, nhưng nếu không phải bởi vì anh ta, cô ta sao có thể điên cuồng như vậy!
” Dừng tay!” Lâm Tư Tư bỗng nhiên hô lên, đứng ở nơi đó nhìn Tiết San San đang hấp hối, bỗng nhiên trên mặt hiện ra tàn khốc tươi cười.
” Hai người các ngươi, cảm thấy mặt cô ta đẹp không?”
Hai tên vẹ sĩ sửng sốt, thật cẩn thận gật đầu.
” Ha ha, hai người, có nhận ra cô ta không?”
Hai tên vệ sĩ lắc đầu.
” Phế vật!” Lâm Tư Tư mắng:” Một mĩ nữ như hoa như ngọc đang ở trước mặt hai ngươi, hai người sao không nhìn ra?”
Hai tên vệ sĩ hai mặt nhìn nhau, lại gật đầu.
” Còn không mau tới? Hầu hạ Tiết đại tiểu thư của chúng ta cho tốt, thật mạnh có thưởng! Yên tâm, xảy ra chuyện gì Lâm gia chúng ta chịu trách nhiệm!” (Lady: Đê tiện, thật đê tiện, mụ già khốn kiếp, tôi muốn Gi*t bà,)
Hai tên vệ sĩ liếc mắt một cái, Lâm đại tiểu thư cho món ăn tinh thần , họ cũng không nói gì, bước tới, một trận cuồng xé.
” Buông ra…… Các người…… Súc sinh……”
San San liều mạng giãy dụa, giống như có kim đam vào иgự¢, Lâm Tư Tư khuôn mặt dữ tợn cười to……
Rốt cục giãy giụa được hai tên vệ sĩ, cô liều mạng chạy ra cửa, mở cửa phòng, đầu liền rơi vào một vòng ôm ấm áp.
Trợn mắt nhìn thấy, tâm lạnh nửa thanh.
San San vừa ngẩng đầu, tâm đã lạnh một nữa.
Là Luật Hạo Thiên.
“ Sao lại thế này?”. Anh cúi đầu nhìn cô quần áo rách tung tóe, nhìn cô bộ dáng chật vật hiển nhiên biết cô bị khi dễ có biết bao thê thảm.
“ Anh Hạo Thiên”
Lâm Tư Tư chạy lên, ra vẻ kích động nói: “ San San cô ấy bỏ đi, em ngăn cô ấy, cô ấy lại đánh em, em không có biện pháp, đành phải để cho vệ sỉ ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy lại giống như bị điên làm loạn linh tinh, kết quả liền…. Kết quả thành bộ dạng này, anh Hạo Thiên, anh mau khuyên nhủ cô ấy đi, cô ấy bị thương còn chưa đỡ, như thế nào lại xuất viện?”.
Luật Hạo Thiên nghe xong, liếc mắt nhìn hai người vệ sĩ, hai người đều sợ chỉ dám cúi đầu.
Trong mắt anh hiện lên một tia âm ngoan, cúi đầu Tiết San San đầu tóc rối bù, thấp giọng hỏi: “Là như thế sao?”.
Tiết San San cười lạnh, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt tràn ngập khinh miệt: “Anh nghĩ như thế nào thì đáp án chính là thế?”.
Cho dù anh biết rõ Lâm Tư Tư nói dối thì thế nào? Cho dù anh biết cô ta nói sai đi nữa thì phải làm như thế nào ? Anh còn không phải giống những người kia cúi đầu nghe theo?
“ Tư Tư tiểu thư nói đúng, là tôi muốn đi, cô ấy khuyên tôi ở lại, nhưng tôi đã hạ quyết tâm phải đi”. Cô thản nhiên nói xong: “Tôi muốn đi, không bao giờ muốn quay trở lại cái nơi quái quỷ này nữa, Luật tiên sinh, cám ơn anh giúp đỡ, tôi sẽ nhớ kỹ anh cho tôi công việc này”.
Nói xong cô đi lướt qua bên người anh, anh một phen kéo lấy tay cô.
“ Anh Hạo Thiên”. Lâm Tư Tư bỗng nhiên hô: “Nếu San San có ý muốn đi, vậy để cho cô ấy đi, có lẽ cô ấy cảm thấy phòng bệnh này rất buồn”.
San San nhịn không được nở nụ cười, иgự¢ từng trận đau nhức, cắn răng, rời khỏi tay anh.
“ Cô ấy nói rất đúng, nơi này với tôi mà nói, thật sự rất buồn”.
Nghe trong lời nói của cô có ý ám chỉ, nhìn ánh mắt của cô trào phúng, hai tay nắm chặt của anh không tự chủ được buông ra.
иgự¢ một trận đau đớn, anh nắm quyền, trong tay có một cái túi, đó là một bộ váy.
“ Cô mặc thành cái dạng này, như thế nào đi ra ngoài? Đem cái này thay đi”.
Tiết San San liếc liếc nhìn đống quần áo kia, cười lạnh một tiếng, còn đang trên, cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Luật Hạo Thiên xoay người, vừa định nhấc chân, Tư Tư đã bắt được tay anh: “ Anh Hạo Thiên, anh muốn đuổi theo cô ấy, để cho em bảo hai vệ sĩ đuổi theo cũng được.”.
“ Không cần”.
Anh ngăn lại, trầm mặc một chút, thản nhiên nói: “ Tùy cô ấy, đi thôi, ngày mai anh sẽ cho người tìm nữ vệ sĩ mới”.
“ Không cần”. Cô cười nói: “Hai vệ sĩ là được rùi, làm sao cứ phải bắt em tìm vệ sĩ nữ? Anh có phải hay không không thích có nam nhân bên người em? Anh là đang ghen đi?”.
“ Không phải?” Anh mỉm cười nói: “Đây là ý của lão gia, tìm một cô gái bảo vệ, như vậy dễ dàng hơn.”
Lâm Tư Tư trong mắt hiện lên thất vọng, nhưng lập tức vừa cười nhặt đống quần áo lên.
“ Đây là anh mua cho em sao? Thật đẹp.”
Luật Hạo Thiên trầm mặc trong chốc lát, nói: “ Vậy thì lấy mặc đi”.
“ Cám ơn anh, em rất thích”. Lâm Tư Tư nói xong ôm cổ anh, ở trên gương mặt anh nhẹ nhàng hôn một cái.
“ Em sẽ đi thay bộ quần áo anh mua cho em?” Lâm Tư Tư giống như con bướm chạy vào phòng thay quần áo.
Trên mặt anh lộ vẻ thản nhiên tươi cười dần dần biến mất, khuôn mặt lãnh khốc ở trên hành lang ngọn đén sắc nhọn ào ào mãnh kiệt.
Hai vệ sĩ thấy thế, không hẹn mà cùng lùi lại từng bước.
Luật Hạo Thiên lại như con quỷ, từng bước từng bước tiến lên, bắt lấy hai người, thấp giọng hỏi nó: “ Vừa rồi các anh đã làm cái gì?”
Hai người sợ tới mức hai chân nhũn ra: “Luật tiên sinh…. Chúng tôi… Chúng tôi đều là nghe theo mệnh lệnh của tiểu thư làm việc a…”
“ Tiểu thư ra lệnh cho các ngươi làm cái gì?”.
” Tiểu thư ra lệnh cho các người làm cái gì?”
” Cô ấy ra lệnh cho chúng tôi…… để chúng tôi đánh Tiết tiểu thư……”
” Cho nên những vết thương trên người cô ấy đều là các người gây nên?”
Hai người nhìn thoáng qua nhau, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
Luật Hạo Thiên sắc mặt nhìn không ra vui hay giận, lạnh lùng hỏi:” Còn làm những gì nữa?”
” Không…… không có…… Tiểu thư ra lệnh cho chúng tôi ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô gái kia …… Nhưng chúng tôi mới chỉ động vào quần áo của cô ấy, chúng tôi cũng chưa làm cái gì hết cả!”
Hai mắt anh hơi hơi nheo lại:” Nếu không phải tôi tới, các người không phải là đã muốn làm rồi?”
Hai người không dám nói lời nào, tuy rằng không biết Luật tiên sinh cùng cô gái kia có quan hệ gì, nhưng mà ánh mắt của anh thật đáng sợ, giống như kiểu nếu nói sai câu gì sẽ phải ૮ɦếƭ không có chỗ chôn.
Trong mắt anh oán khí càng ngày càng đậm, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm mở cửa, anh thấp giọng nói:” Tôi vừa nãy cũng không hỏi qua các người cái gì hiểu chưa?”
“H..i..ể..u…… Hiểu được.”
Lúc này Lâm Tư Tư đã đi tới, thay một chiếc váy màu hồng nhạt, trên dưới vừa như in, chiếc váy này tuy cao quý nhưng lại không mất đi vẻ nhu hòa, Luật Hạo Thiên lựa chọn không sai.
Anh nhìn Lâm Tư Tư rồi nghĩ các cô dáng người xấp xỉ, nếu cô ấy mặc quần áo này vào nhất định cũng sẽ rất đẹp?
Thấy anh nhìn mình không chớp mắt, Tư Tư trong lòng cảm thấy ngọt ngào, liền chạy đến trước mặt anh, giữ chặt tay anh hỏi:” Anh Hạo Thiên, nhìn có được không.”
Anh cười cười, quay đầu đi.
” Nhìn có được không!” Cô lắc lắc hai tay của anh.
Anh quay đầu lại, mỉm cười nói:” Đương nhiên hợp rồi, quần áo bình thường mặc ở trên người em đều trở nên rực rỡ chói lọi.”
” Đáng ghét!” Tư Tư vung tay, nhẹ nhàng đánh vào иgự¢ anh.
Hạo Thiên lúc mỉm cười với cô, là thời khắc cô cảm thấy hạnh phúc nhất .
” Anh, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi được không?”
” Giữa trưa không phải đă cùng nhau ăn rồi sao?” Anh hòa nhã nói,” Anh còn có việc ở công ty không thể cùng em được.” Dứt lời xoay người bước đi.
Tư Tư giận tái mặt :” Công ty có việc vì sao anh còn đến đây? Hạo thiên , anh không cần coi Tư Tư là đứa ngốc, cha đã đem việc quản lý toàn khu vực Á Đông đều giao cho anh cả rồi, căn bản hiện tại anh sẽ không còn bao nhiêu việc.”
Anh ngừng cước bộ, hai đấm nắm chặt, trầm mặc một lát, quay đầu lại, dịu dàng cười.
” Em nói sai rồi, anh là lo lắng đại thiếu gia, anh ấy vừa mới tiếp nhận công tác bên này, sợ là anh ấy không kịp thích ứng. Bất quá, nếu lão gia an bài như vậy, nhất định là có cái lý của ông ấy, anh tin tưởng đại thiếu gia chắc sẽ làm tốt.”
” Nhưng mà anh làm sao phải lo lắng !” Cô kéo tay anh:” Đi thôi, anh cũng nên thư giãn một chút!”
……
Tiết San San nghiêng ngả lảo đảo chạy ra khỏi bệnh viện, cô không biết nên đi nơi nào, trên người trừ bỏ chi phiếu cái gì cũng không có, không có tiền bắt xe, cô chỉ có thể đứng lặng ở ven đường.
Nhớ tới đã nhiều ngày nay phải chịu tra tấn, nhớ tới tên đàn ông Luật Hạo Thiên kia.
Anh đã từng làm cho cô cảm thấy sợ hãi, nhưng hiện tại anh càng làm cho cô đau lòng hơn. Trong иgự¢ đều là hận ý đối với anh, cô hận anh, hận không thể xé mở vỏ bọc ngụy trang của anh làm cho mọi người nhìn đến bộ mặt xấu xa của Anh, sự dối trá của anh, còn có lúc anh ở Lâm gia bộ dáng khúm núm!
Ngẫm lại đều đau lòng, иgự¢ cũng như bị hỏa thiêu, bị hai tên bảo tiêu kia đá một cước rất mạnh, không biết xương sườn có bị làm sao không……
Cô cứ như vậy bồi hồi, vô thức hướng phía trước đi, trong tầm mắt mơ hồ tất cả đều là đèn xe lóng lánh, cả người vô lực giống như có một cái giường làm cho cô nằm xuống.
Mệt mỏi quá……
Lúc té xỉu, giống như có một đôi tay ôm lấy cô, sau đó một thanh âm vang lên:” Này! Cô không thể ở bên cạnh xe của tôi té xỉu được……”
Hơi trợn mắt, cô xem người mơ hồ trước mặt, sau đó cô lại chậm rãi nhắm hai mắt lại……
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc