“Tiểu Vũ, đến đây, ăn chút gì đó đi, chờ tới lúc sinh mới có hơi sức.” Dì Hai Giang cầm chiếc đùi gà thơm ngào ngạt hấp dẫn cho cô cháu ngoại gái.
“Dì Hai, cháu đau đến mức không còn tâm trạng ăn gì nữa, khó chịu quá !” Diệp Vũ nắm tay vào lan can, đấm tay vào tường vẻ nhẫn nhục, đặc biệt quá khó chịu.
“Không được, phải ăn, há mồm.” Dì Hai Giang ép buộc.
Diệp Vũ vẻ mặt đau khổ, nhíu mày, bị ép ăn tới mức nghẹn họng.
“Bà xã, đừng đấm tường, nếu không em cắn anh đi.” Trung tá nào đó thật sự không thể nhìn nổi cảnh bà xã mình tiếp tục tự làm khổ mình như vậy, tay đấm đến mức đỏ lên, dường như rất đau.
“Biến đi, một mình anh bị bệnh còn làm loạn cái gì.” Phụ nữ có thai hoàn toàn bực mình hét lên với anh.
Mẹ Tiêu đi đến bên cạnh con trai, vừa đúng ngăn anh lại, nói với con dâu: “Được rồi, coi như nó không tồn tại.” Làm loạn cái gì, nó có muốn tốt cũng không cần gánh lấy trách nhiệm, bây giờ chỉ khiến cho phụ nữ có thai nào đó nổi giận.
Mắt Dì Hai Giang đột nhiên sáng lên, nói: “Tiểu Vũ, dì Hai tìm cho cháu cục xương cho cháu gặm nhé.”
Diệp Vũ xuất hiện vạch đen trên gáy, “Dì Hai, cháu với dì là người một nhà, cháu không phải là chó, không cần thứ đó.”
“Đừng ngại, gặm một cái cũng không sao cả.”
“Đừng mà dì Hai.” Diệp Vũ cũng muốn cào tường.
“Vậy để dì đi mua một cái “tố giao”
“Dì Hai, cháu đau muốn ૮ɦếƭ, cháu còn có thể cười nổi sao?” Diệp Vũ vạch đen đầy mặt, bụng đau theo từng cơn, thật đúng là đủ loại nóng nảy.
Lúc phụ nữ có thai nóng nảy, người bên cạnh đều muốn cười, hai dì cháu chắc chắn không phải là đang gây cười chứ?
“Tiểu Vũ, cháu không thể đấm tường như vậy, phải suy nghĩ đến sức chịu đựng của cái tường này.” Dì Hai có ý thức chịu nạn nói.
Diệp Vũ trợn to mắt, buồn bực nói: “Dì Hai, cháu không thích phá hoại có được không, quả đấm của cháu có thể đấm sụp tường hay sao?”
Quân y tiểu Ngô lẫn trong nhóm chuyên gia đột nhiên cũng có ý thức chịu nạn âm u, chen lời: “Chị dâu, dù gì cũng phải có chừng mực, đừng để tường sụp.”
Diệp Vũ ngửa đầu gào thét, gần như phát điên lên, “Đây cũng là quá đau khổ, hoặc là sinh, hoặc là không sinh, chuyện này đúng là giày vò tôi ૮ɦếƭ mất, đau ૮ɦếƭ mất…”
Lúc ba Tiêu chạy tới bệnh viện, Diệp Vũ giằng co mấy phút đầu mới vừa chịu đựng vào trong phòng sinh, sản đạo (đường thai nhi chui từ trong bụng mẹ ra) dường như cũng đã mở, dự đoán có lẽ phụ nữ có thai nào đó sẽ nổi trận lôi đình.
“Sao rồi sao rồi?” Ba Tiêu rất lo lắng.
“Vừa vào, chờ xem.” Mẹ Tiêu bị giày vò mấy canh giờ cũng đã tê liệt, lúc mấy cục cưng ở trong bụng cũng không có gây rối loạn gì, lúc gần đến giờ ra dần trở nên rất hung hăng, trông như đang đùa giỡn mẹ nó.
Tiêu Triệt ngồi trên xe lăn cũng chờ ở trước phòng sinh, lo lắng nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.
Nửa giờ sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc vang dội, mấy lần liên tiếp khiến cho những người bên ngoài cũng phải ngứa tim ngứa phổi.
Bốn y tá ôm bốn đứa bé đi ra, một nhóm người “Oa” một cái rồi vây lại.
“Mấy trai mấy gái?”
“Ba thằng nhóc, một cô nhóc.”
“Đứa nào là lớn đứa nào là nhỏ ?”
Y tá lần lượt đứng ngay ngắn, điểm số.
“Thứ nhất.”
“thứ hai.”
“Thứ ba,”
“Thứ tư.”
“Cô nhóc đứng thứ mấy ?”
“Thứ ba.”
“Vợ tôi đâu rồi, cô ấy thế nào ?” Trung tá nào đó dài cổ nhìn về phía phòng sinh, sớm biết như vậy anh đã đi vào cùng rồi. Nhưng có nói gì cô dâu cũng không đồng ý cho anh đi vào, ép buộc anh không được nói nữa nếu không sẽ làm cho anh hôn mê bất tỉnh trở thành chuyện cười cho cả đơn vị.
“Chị dâu ngủ thi*p đi rồi, lập tức để ngài đẩy về phòng thôi.” Cô y tá nhỏ cười trêu ghẹo.
Lát nữa, thấy vợ mình được đẩy ra, lúc này trái tim Tiêu Triệt mới được buông lỏng, quay đầu nhìn lại phòng sơ sinh cô y tá đang đi tới, lắc đầu một cái. Thôi ! Anh vẫn nên trở về phòng bệnh chăm sóc bà xã, bên kia nhất định là không còn vị trí nào cho anh nữa rồi.
Diệp Vũ bị giày vò suốt ngày vì sinh con đã ngủ một giấc ngon lành, lúc mở mắt ánh nắng đằng chân trời đã chiếu qua cửa sổ, vô cùng nổi bật.
Tiêu Triệt nắm tay cô, nhìn cô đắm đuối nói: “Bà xã, cực khổ rồi.
Diệp Vũ nhắm mắt, rồi mở mắt ra, nói: “Anh đúng là rất thích bám người ? Đột nhiên sao lại kích thích như vậy ?”
“Bà xã em đừng phá hỏng không khí như vậy.”
“Cục cưng đâu ?”
“Còn đang ở phòng sơ sinh quan sát một thời gian.”
“Có vấn đề gì sao ?”
“Không có, vô cùng khỏe mạnh.”
“Anh nói mấy đứa có giống nhau như đúc không ?”
“Sẽ giống.” Trung tá nào đó vừa được thăng lên chức ba không chắc chắn lắm.
“Nếu như sau này lớn lên con trai với con gái giống nhau, rốt cuộc là giống con trai thì tốt hơn hay giống với con gái thì tốt hơn ? Con gái hiền lành hay nữ anh hùng đều không tốt chút nào.” Diệp Vũ hơi bận lòng.
Trung tá nào đó thật sự chạy theo mưu cầu nói: “Bà xã, anh vẫn cảm thấy nữ anh hùng có nhiều cơ hội hơn.” Nhìn mẹ của trẻ con đã biết, chân tướng quá tàn khốc.
Diệp Vũ rút tay mình ra khỏi tay anh, vỗ mạnh lên trán anh, “Anh mới là nữ anh hùng.”
“Nên đặt tên cho bọn nhỏ nhà chúng ta như thế nào mới hay ?”
“Nghị Nhiên, Nhĩ Nhiên, San Nhiên, Thích Nhiên.” Diệp Vũ trực tiếp đặt tên.
Đặt tên theo thứ tự, vô cùng hay !
Tiêu Triệt bội phục nhìn vợ, “Bà xã…có lẽ em đã suy nghĩ rất lâu.” Ngay cả tên của mấy đứa cũng có thể lấy ra để đùa được.
“Ừ, sinh xong em đều nghĩ đến tên tuổi của bọn nó, trước khi sinh em đã tìm tên thật hay. Nếu như không đúng giới tính, chúng ta sẽ đổi sao cho cách phát âm đúng, chữ khác là được. Như vậy vừa gọi tên, sắp xếp tên như vậy nghe qua là biết ngay.”
Chuyện đặt tên này, thật sự là không ai có thể giành với Diệp Vũ. Cho nên, tên của các cục cưng bị mẹ chúng không chịu trách nhiệm quy định sẵn.
Giống như bài hát một, hai, ba, bốn vậy, bên này hát bên kia hợp ca…
Lúc hai vợ chồng Trung tá nào đó nhìn nhau ấm áp, đột nhiên có người đẩy cửa đi vào, vừa đi vào vừa nói: “Tiểu Vũ, con bé như cháu cũng quá bình tĩnh, một phòng trẻ con đều gào khóc ầm ĩ, một phòng con bé nào đó bình tĩnh ngủ say sưa, quả thật là quá bình tĩnh.”
“Dì Hai…” ngài đã thăng cấp thành bà dì rồi, yêu cầu không cần phải không biết điều như vậy có được không ?
“Cháu gái ta thật đáng sợ, chèn ép được tất cả.” Đây là mẹ Tiêu tự hào nói.
“Khóc to, chứng tỏ sức khỏe rất tốt, không tệ chút nào.” Tuy mỗi đứa đều nhỏ bé, nhưng lượng hơi thở của bọn nó chứng minh bọn nó rất khỏe mạnh, Tiếu gia gia đặc biệt vui mừng.
Ba Tiêu gọi điện thoại liên lạc với bên ngoài về xe em bé, bảo mẫu và cả đống công việc tiếp sau.
Quân y tiểu Ngô một mặt như vẻ không nói, biểu cảm thấu trời, “Cả phòng sơ sinh đều như nổ tung, cục cưng nhà anh chị thật sự là bỗng nhiên nổi tiếng nhờ tiếng khóc.”
Các y tá cũng trở nên loạn cả lên, ở bên ngoài phòng sơ sinh có rất nhiều ba mẹ đang vây xem.
Bào thai bốn ở bệnh viện dường như là hoàn toàn nổi tiếng.
“Ôm đến đây đi, đừng làm phiền đến những đứa bé khác cũng không được yên bình.” Diệp Vũ có lòng thương của người mẹ nói.
Lời còn chưa dứt, cửa đã được đẩy vào, bốn y tá ôm bốn đứa trẻ xếp hàng đi vào, đi thẳng đến chiếc giường bệnh trống trong phòng.
Y tá nào đó nói: “Hôm nay đúng là được mở mang tầm hiểu biết, đứa bé này đến bên cạnh mẹ cũng không khóc rống lên.”
Em gái trong bốn cục cưng bình tĩnh tỏ ý: chị luôn không gây ồn ào – mẹ còn đang ngủ !
“Chúng ta lập tức đẩy giường trẻ con đến.”
Trong phút chốc, bốn chiếc giường trẻ con được đẩy đến, bốn cục cưng yên ổn bỏ vào.
Dì Hai cầm nước ấm đến, đút từng chút cho mỗi cục cưng.
Tiêu Triệt nhìn иgự¢ vợ mình, dùng ánh mắt thăm hỏi: anh muốn nuôi bằng sữa mẹ thì sao ?
Diệp Vũ nói thẳng, “Đưa sữa bột tới đây đi, bốn đứa cơ mà, tất cả đều uống sữa mẹ sẽ không thực tế.” Chị đây cũng không phải là bò cái, nhiệm vụ vô cùng gian khổ, sẽ không đảm nhiệm trọng trách đâu.
“Bây giờ sản phẩm từ sữa đáng giá tin tưởng sao ?” Mẹ Tiêu hoàn toàn không tin sản phẩm sữa trong nước, sự kiện melamine thực sự đã gây ra ám ảnh tâm lý quá nặng nề.
“Chúng ta mua ở nước ngoài.” ba Tiêu vỗ tay nói.
“Trong nước sao không đáng tin, vẫn có rất nhiều nhãn hiệu đáng tin đấy.” Tiếu gia gia vẫn kiên quyết đi theo con đường yêu nước.
“…”
Mọi người bắt đầu thảo luận ầm ĩ về vấn đề nhãn hiệu sữa bột, mức độ nhiệt tình không thua gì trả giá thức ăn ở chợ.
=|||
Diệp Vũ nắm được tay Trung tá nào đó, tình chàng ý thi*p nói: “Đồng chí Trung tá, em đói rồi, có thể giải quyết vấn đề cơm tối của em trước được không ?” Quả nhiên rằng sau khi sinh địa vị của nàng cứ trượt tuồn tuột, con người quá thực tế, có phải là làm tổn thương quá hay không ?
Dì Hai Giang đang nhiệt tình thảo luận rút lui trước, “Chờ một chút, lát nữa thức ăn dinh dưỡng dành cho sản phụ sẽ tới, ba chồng cháu đã sắp xếp cho cháu ổn thỏa cả rồi.”
Diệp Vũ nhìn Trung tá nào đó.
Trung tá nào đó nhìn vợ.
Gì cũng không nói.
Dùng tiền giải quyết vấn đề, vậy thì không tính là vấn đề !
Bon họ không có vấn đề.
Đợi đến lúc thức ăn dinh dưỡng dành cho sản phụ được đưa tới, Diệp Vũ vén chăn đi xuống, bưng bát ăn một mạch, cô sắp ૮ɦếƭ đói.
Cảnh hung hãn như thế làm nhiều người sợ ngây người.
Đây mà là phụ nữ vừa sinh xong sao ? Cô ấy còn có thể xuống đất đứng ăn – thể chất thật là tốt !
Diệp Vũ tỏ vẻ: không phải cô không muốn ngồi, vết khâu phía dưới đau, nằm cũng không sao, ngồi sẽ vô cùng khổ sở.
Ăn uống no đủ, Diệp Vũ hài lòng đặt đũa xuống, cái bụng bự phải nâng cao gần mười tháng đã được giải thoát trong một buổi sáng, trời trong xanh, nước long lanh, cuộc sống… liếc mắt qua bốn chiếc giường trẻ con, cuộc sống ngập đầy tính khiêu chiến !
Cuộc sống thật sự là ngập đầy tính khiêu chiến.
Lúc tối người mới làm cha mẹ như Tiêu Triệt và Diệp Vũ thật sự mới cảm nhận được chân lý này.
Lúc nửa đêm, các cục cưng bắt đầu náo loạn ầm ĩ, cuối cùng hai vợ chồng cùng nhất trí cho rằng đây là đói bụng.
Rõ ràng nghe thái hậu nhà cô nói rằng đứa trẻ mới sinh ra chỉ cần uống nước ba ngày đầu là được, tình hình này là thai không no – đây là kết quả từ cuộc gọi điện thoại mới nhất.
Đói bụng, vậy thì 乃ú sữa thôi,
Sau đó, vấn đề đã tới.
Sữa không ra, chẳng nhẽ nửa đêm đi ra ngoài mua núm 乃ú sữa ?
Cuối cùng, Trung tá nào đó tự mình ra trận ʍúŧ.
….
Nhìn bà xã trái một phải một cục cưng, cục cưng bé nhỏ vui mừng 乃ú sữa tươi ngọt, cảm giác đó thật thần kỳ, Trung tá Tiêu như đắm chìm vào trong hạnh phúc không nói nên lời.
Thật vất vả vỗ về bốn cục cưng xong, vừa nhìn trời, được rồi, vừa sáng. Nhìn thấy cục cưng đã ngủ trong bốn chiếc giường, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau sau đó cùng nhìn lên trần nhà.
Có cảm giác đây là một chuyện bắt đầu không tốt lắm !