Tiệc mừng được bố trí ở đại sảnh, vui mừng sôi nổi là cơ sở chính.
Không thấy ba mẹ hai bên, Trung tá nào đó có chút khó hiểu, “Ba mẹ bọn họ sao không tới?”
“Bọn họ tổ chức ở đây một lần, sẽ về nhà hai bên tổ chức hai lần nữa. Hai bên gia đình cũng sẽ không ép buộc, dù sao cũng đã gặp mặt, thành phố XX là nơi cho người trẻ tuổi ép buộc nhau.”
“Như vậy ngược lại không tồi.”
“Chính là quá ép buộc, kết hôn một lần, còn bày ra ba tiệc rượu.” Đây không phải là cực kỳ ép buộc, nếu không mọi người cứ một mực gọi kết hôn là không chịu nổi, cứ ép buộc người bình thường là không chịu nổi.
Kết hôn không phải chỉ tổ chức một tiệc rượu là xong, còn phải có phòng, có xe, có con, dưỡng lão, một đống chuyện lớn phải làm. Dù sao thì Diệp Vũ thật sự không thích cách chơi đùa như vậy, nhưng mọi người yêu thích rất khác, bạn tốt thích là được. Dù sao về sau người gánh một đống việc lớn chính là cô, đắng trước ngọt sau hay ngọt trước đắng sau mới là lựa chọn của con người.
“Bã xã, em không thích ép buộc sao?” Tiêu Triệt hỏi rất cẩn thận.
“Ép buộc cọng lông, cuộc đời em đã đủ ép buộc rồi, thật sự không còn hơi sức ép buộc mù quáng nữa.”
“Đây cũng không phải là ép buộc mù quáng, kết hôn là việc lớn cả đời.”
“Vô nghĩa, việc lớn cả đời cưới hai lần, ba lần, bốn lần, năm lần như vậy có nhiều lớn. Em thấy chính là ép buộc mù quáng.”
Trung tá nào đó bị nghẹn, thật đáng khâm phục !
“Chúng ta ngồi bên kia đi, đến lúc người làm chủ tiếp rượu, em không phải ngồi.”
“Em không sợ Bạch tiểu thư tức giận sao?”
“Tiểu Bạch còn lo lắng cho cái bụng của em hơn, đây là con nuôi của cô ấy.”
“Con chúng ta có mẹ nuôi rồi hả?”
Diệp Vũ giơ ba ngón tay lên, “Ba, hoành tráng không?”
Tiêu Triệt gật đầu, “Hoành tráng/” Anh còn chưa nói ra, anh mà nói ra thì số lượng cha nuôi cũng sẽ tương đối hoành tráng.
Diệp Vũ đỡ cánh tay anh, ngồi vào ghế, gật đầu mỉm cười với mấy người đã ngồi vào bàn.
Tiêu Triệt lấy một hộp sữa chua từ trong túi cô ra, “Uống một ít trước.”
Diệp Vũ nhìn vào trong túi xách, vừa lẩm bẩm, ”Em nhớ là còn có mấy miếng bánh bao đấy.”
“Lát nữa em không có ý định ăn gì sao?”
“Bây giờ sức ăn của em rất lớn, huống chi bao lì của em lớn như vậy, tại sao còn phải tiết kiệm cho tiểu Bạch cơ chứ.”
“Em để bao nhiêu?” Trung tá cười đùa, hỏi.
Diệp Vũ ha ha cười xấu xa, “Em đổi hết thành tiền lẻ, độ dày rất khả quan.”
Tiêu Triệt trợn mắt, “Không phải thật chứ?” Như vậy cô dâu còn không nhảy về phía trước sao?
Diệp Vũ đi tới nói nhỏ vào tai anh, bí mật nói: “Giả.”
Anh biết.
Chỉ là Tiêu Triệt phát hiện lúc vợ anh ỉu xìu cũng mê người như vậy, sau cặp kinh kia là đôi mắt sáng xinh đẹp còn chói mắt hơn cả trân châu.
“Diệp Vũ, đây là ông xã cậu sao?”
Diệp Vũ nhìn bạn học mình, cười gật đầu, “Ừ, chồng tớ.”
“Kết hôn lúc nào, sao không thấy gửi thiệp?”
“Bọn tớ không tổ chức hôn lễ, chỉ nhận giấy, dân thường nhỏ bé vẫn nên đơn giản một chút mới dễ sống.”
“Cậu cũng quá khiêm tốn rồi, thế nào cũng phải tổ chức hôn lễ, cậu chờ mọi người tới lên án cậu đi.”
“Các cậu thật không biết ơn, tớ đây là đang giúp các cậu tiết kiệm một khoản tiền mừng.”
“Thôi đi, người đàn ông của cậu ưu tú như vậy, bạn bè đồng nghiệp nhất định cũng xuất sắc như vậy. Người này căn abnr là muốn cắt xén cơ hội tìm người yêu của những nữ thanh niên độc thân. Thật không đúng rồi.”
“Chính là quá ưu tú mới sợ các cậu gặp, cậu xem bây giờ cậu ghen tị thế nào.”
“Cậu đúng là nhiều chuyện.”
“Đây là điểm đặc biệt của tớ, không thể thay đổi.”
“Lúc nãy ở bên ngoài Phùng Đức Chiêu hỏi thăm tiểu Bạch về cậu.” bạn học có ý tốt nhắc nhở.
Diệp Vũ nhất thời trợn tròn hai mắt, choáng váng, cái người qua đường kia, hắn cầm tinh con chó dính lấy người ta sao?
“Hắn đã vào, tới rồi.” bạn học truyền thanh trực tiếp tại hiện trường.
Tiêu Triệt nheo mắt nhìn người đàn ông đang đi tới. Người này dường như cũng thuộc về thành phần tri thức tinh anh thế hệ mới, nhưng tên này trắng trợn nhìn bà xã mình như vậy thật đáng ghét.
“Diệp Vũ, tớ còn tưởng cậu không tới. Cậu và tiểu Bạch quan hệ tốt như vậy, sao không làm dâu phụ?” Phùng Đức Chiêu vừa đến đã hỏi.
Diệp Vũ nhìn cái váy ngắn trên người mình, hiểu ra mấu chốt vấn đề ở đâu. Cô ngồi như vậy, chiếc váy đã che đi cái bụng bầu của cô, “Bây giờ tôi rất khó làm dâu phụ.” Cô đỡ eo đứng dậy phô bày chứng cớ.
“Diệp Vũ, cậu…cậu bị người nào lừa?”
Diệp Vũ nháy mắt, nhìn cô dễ bị lừa như vậy sao?
“Cậu đừng lo lắng, tớ nguyện ý làm ba đứa bé.”
“Phụt.” Diệp Vũ thật sự nhịn không được phun một ngụm sữa chua vừa hút vào miệng. Cô thật sự đã đánh giá thấp sức chiến đấu của bạn học này rồi.
“Thật xin lỗi, tôi rất để ý con trai tôi nhận người khác làm ba.” Trung tá nào đó tức giận có biết không. Anh ngồi một bên nổi bật như vậy còn có người đàn ông khác dám trắng trợn đến giành vợ anh. Nếu lúc này anh không có ở đây, tình hình sẽ biến chuyển thế nào, thật sự không dám tưởng tượng.
Phùng Đức Chiêu kinh hãi, ngón tay run run chỉ vào Tiêu Triệt chói mắt như minh tinh màn ảnh, hỏi Diệp Vũ đang bị sặc sữa chua, “Hắn là bạn trai cậu sao?”
Tiêu Triệt nhíu mày, “Tôi không thể là chồng cô ấy à?”
“Cậu kết hôn khi nào, tiểu Bạch nói cậu vẫn chưa có bạn trai.” người nào đó vẫn không thể tin cao giọng nói.
Tiêu Triệt liếc nhìn bà xã, bạn bè cô thật sự khiến người ta không biết nói gì cho phải, xem chừng là không vừa mắt với người đàn ông này mới có thể liên kết chỉnh anh ta.
“Không có bạn trai không có nghĩa là không có chồng.” Diệp Vũ nói như là chuyện đương nhiên.
Phùng Đức Chiêu tức giận mà không thể nói được gì, nghẹn đỏ mặt, cuối cùng hất tay áo ngồi vào một bàn cách đó khá xa.
Diệp Vũ hiếm khi tự nhận sai, hỏi đồng chí Trung tá, “Có phải chúng ta quá đáng lắm không?” tên đầu heo này cũng là một người đàn ông ngây thơ đấy.
“Không, đàn ông chịu đả kích mới có lợi, nếu không còn tưởng khắp thiên hạ phụ nữ đều chờ hắn yêu.” Trung tá hả giận thô lỗ nói.
Diệp Vũ đấm đấm bả vai anh, mắng: “Đừng ra vẻ đạo mạo, tức giận à?”
“Dám mơ tưởng đến nhân vật tư nhân của của quân nhân, Gi*t không tha.” lời nói đằng đằng sát khí.
“Bây giờ hắn đã không có lực chiến đầu rồi, anh kiềm chế một chút, đừng để ảnh hưởng đến đứa bé.”
Trung tá nào đó kiềm chế sát khí, đưa tay sờ sờ bụng của cô, nói: “Bảo bảo ngoan, ba đang bảo vệ lãnh thổ của mình, sau này các con lớn lên cũng phải làm như vậy.”
“Nghiêm túc một chút.”
“Anh rất nghiêm túc.”
“Không nhận ra.”
Tiêu Triệt vừa muốn nói, lập tức thấy một người phía sau liền hơi nhếch môi. Người kia ở bên kia nhìn sang, nhất quyết đi tới bên này, điều này khiến cho sắc mặt anh càng thêm lạnh nhạt.
Hôm nay may mắn là anh đã tới, nếu không đến, vợ anh ôm đám nhóc đều không thể ngăn trở nổi có đàn ông nạy góc tường.
“Diệp Vũ, chuyện ngày hôm qua thật sự xin lỗi.” Tưởng Suất Văn nói lời xin lỗi với lời thành kính, chỉ là trong ánh mắt ngập đầy sự chán nản và mất mát.
“Em không sao, anh đã xử lý tốt chuyện giữa anh và đàn chị chưa?” Cô chính là muốn vết thương bị xát muối hướng về người khác. Choáng váng, để cho hắn giả vờ tình nghĩa, để cho hắn dây dưa không ngừng, quả thật người đàn ông này khiến người ta không chịu nổi.
Tưởng Suất Văn nét mặt ảm đạm, “Chuyện không như em nghĩ đâu, từ sớm anh với cô ấy đã không còn gì, nhưng cô ấy…”
“Đàn anh, anh là đàn anh của em, và cũng chỉ là đàn anh mà thôi.” Diệp Vũ mỉm cười ngắt lời hắn. Choáng a, chị không có thời gian nhàn rỗi làm người tri kỉ nghe anh kể chuyện đau khổ, đau khổ cũng không phải là món ăn.
Đột nhiên Diệp Vũ liền nghĩ đến cô bé đau khổ trong đại viện, chợt phát hiện Tưởng nào đó rất xứng đôi !
Mọi người cũng đặc biệt tự cho là mình đúng !
Tưởng Suất Văn khổ sở nhìn cô, “Diệp Vũ…”
Tiêu Triệt nhìn người đàn ông đang diễn vai khổ sở, lạnh lùng nói: “Vị đàn anh này, vợ tôi không có hứng thú nghe anh tâm sự, phiền anh đổi chỗ được không?” MD, cho rằng anh là người ૮ɦếƭ sao? Nạy góc tường cũng không phải không có cố kỵ như vậy. Anh muốn thử nghiệm lực chiến đấu của quân nhân sao?
Tưởng Suất Văn cả người cứng đờ, sắc mặt khổ sở hơn, “Thật xin lỗi, chỉ là anh…” Nói gì cũng đã muộn rồi, người đàn ông ưu tú trong mắt cô đã không còn là hắn, tất cả chỉ do hắn tự gây nghiệt.
Nhìn bóng lưng ảo não họ Tưởng nào đó rời đi, Diệp Vũ cực kỳ khó chịu nhíu mày, không nhịn được oán trách, “Bực mình, anh ấy không làm diễn viên diễn cảnh khổ vì tình quả thực là một tổn thất lớn, anh ấy đến đây là muốn em ăn không ngon sao?”
“Bà xã, đừng để ý đến đến loại người đó. Chúng ta nên ăn cơm thật ngon, đừng để bảo bối trong bụng bị đói.”
“Những người đàn ông cao cấp sao em có thể trêu chọc đến được, nhân phẩm em không đến nỗi kém như vậy. Hoa đào dù không nở cũng không thể thê thảm như vậy.” Cô mới là nguyên nhân bi kịch có được không.
Trung tá nào đó đột nhiên nở nụ cười, mặt vợ anh đã nhăn lại. Có kiểu người quấn quýt lấy vợ anh không rời mới chính là người khổ sở. Anh ghen tị chỉ là vì có chút ςướק đoạt, khó trách cô muốn gọt người.
“Ah, có gian tình.” Một giây trước còn u buồn ૮ɦếƭ người, chớp mắt một cái đã như rồng như hổ, nằm trên vai Trung tá nào đó vây xem bát quái.
“Cái gì?” Tiêu Triệt cũng tò mò nhìn qua.
“Cái đó cái đó, người đàn ông kia có hứng thú với Trình Lam. Oa oa, người này rất có chất lượng, so với tên Hướng ngưu lang nào đó vẫn đẳng cấp hơn rất nhiều.”
“Hướng ngưu lang?”
“Đã chạy theo một kẻ có tiền, làm ngưu lang riêng cho người ta.”
“…”
“Làm phù dâu phù rể đúng là rất dễ dàng phát triển gian tình lãng mạn, đáng tiếc là em không có cơ hội rồi.” Cuối cùng, Diệp Vũ không nhịn được phiền muộn.
“Bà xã, em đang tiếc sao?”
“Nói nhảm, chẳng phải em đã kết hôn trước rồi sao, còn có một cái bụng lớn như vậy, em không còn cơ hội làm phù dâu nữa.”
“Anh vẫn chưa đủ ưu tú sao?”
“Ưu tú cũng không thể đền bù việc thiếu sự kiện phù dâu. Aii, vì sao phù dâu phải là người chưa kết hôn và có tài năng, cả cơ hội nghĩ đến cũng không cho người ta.”
Trung tá nào đó nhất quyết quay người bà xã lại, cũng quay mặt lại, nghiêm trang nói: “Bà xã, chúng ta ăn cơm ngon lành thôi. Nhìn xem, tất cả món ăn đã được đặt lên rồi, không phải lúc nãy em nói đói bụng sao?”
“Được rồi, em quyết định hóa bi phẫn thành sức ăn, dù gì cũng không thể làm cho bao lì xì dầy cộm trôi sông được.”
Trung tá nào đó im lặng lần nữa.
Cũng không thể nói phục vụ bà xã đại nhân ăn cơm, quả thật cũng vượt qua cả bảo mẫu chuyên nghiệp rồi. Nam nữ ngồi cùng bàn đều phải nhìn với ánh mắt ghen tị.