Sau khi tỉnh lại lần nữa, Bùi Danh Cạnh cảm thấy tốt hơn nhiều.
Nhìn về chiếc đồng hồ báo thức treo trên tường, bây giờ đã là 12 giờ, hay nói cách khác, anh đã ngủ thêm 2 tiếng đồng hồ nữa.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như lúc trước, không có âm thanh gì khác. Anh nhìn về phía cửa phòng, đoán rằng nó chắc chưa từng được đẩy ra trong hai tiếng vừa rồi?
Đầu của anh đã hết đau, người cũng ngủ đã rồi, kế tiếp anh phải dời đi? Hay là, nên đợi cho chủ nhà xuất hiện, nói một tiếng cảm ơn rồi mới đi?
Vấn đề là, ai biết chủ nhà khi nào thì xuất hiện?
Có lẽ anh nên để lại lời cảm ơn đó trên một tờ giấy, nhiều lắm là thêm danh tính cùng số điện thoại, phương tiện để liên lạc.
Đó là một biện pháp hay. Nhưng không biết vì sao, anh có ý đồ muốn xem xem chủ nhà có phải là một trong số bốn cô gái trong bức ảnh không?
Có lẽ — anh nên chờ thêm một lát.
Đứng lên khỏi sô fa, Bùi Danh Cạnh đang muốn đứng dậy đi tìm quyển sách để đọc, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng “cách”, quay đầu nhìn, anh thấy cửa phòng ngủ mở ra, từ trong phòng, một cô gái vừa đi vừa ngáp ngủ bước ra ngoài, còn không may va phải tường.
Nói cô là cô gái, không sai, bởi vì cô nhìn rất trẻ, cô mặc bộ đồ ngủ dài,có mái tóc dài,khuôn mặt thanh tú,bộ dáng thật giống 1 nữ sinh trung học..
Hơn nữa trọng điểm là, không biết có phải ông trời biết anh đang chờ đợi hay không, mà lại cho nữ sinh trước mắt này chính là cô gái có dáng điệu đơn thuần nhất trong 4 người ở bức ảnh, cũng chính là người đã hấp dẫn ánh mắt của anh.
Hắn im lặng ngồi nhìn, chờ xem khi nào thì cô mới phát hiện có sự tồn tại của anh.
Chỉ thấy cô ᴆụng vào vách tường, mơ hồ lấy tay xoa xoa trán, sau đó tiếp tục đi tiếp, hình như chưa hoàn toàn thanh tỉnh.
Cô ở trong toilet chốc lát, sau đó tiêu sái đi ra ngoài rót nước uống.
Cầm cốc, cô đổ cả nước lạnh và nước nóng vào trong cốc, sau đó nâng lên môi uống ừng ực mấy ngụm.
Tầm mắt của cô theo nhìn theo cái cốc được nâng lên, cuối cùng chạm vào anh, đầu tiên là trợn trừng, tiếp theo “phụt” một tiếng, phun toàn bộ nước trong miệng ra ngoài.
Cô bị dọa cho ngây ngốc, mà anh lại cảm thấy rất buồn cười,rất muốn cười.
Cô ấy sẽ không ngốc đến nỗi quên mất rằng trong nhà có người lạ chứ?
Nhạc San thật sự đã quên chuyện này, cho nên liếc thấy trên sô pha phòng khách có một người đàn ông,cô thật sự bị dọa thót tim, bất quá cũng nhanh chóng nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua.
Cô hít sâu một hơi, trấn an kinh hách trong lòng sau đó mới mở miệng nói chuyện —
“ Anh……” à mà, cô nên nói cái gì đây?
“Tôi vì sao lại ở chỗ này, cô là ai?”
Người đàn ông kia đột nhiên mở miệng hỏi cô, giọng nói hơi lạnh nhạt, trầm ᴆục nhưng rất dễ nghe.
“Đêm qua anh uống say, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, cho nên tôi mới mang anh về đây”. Cô thành thật trả lời.
“ Tôi nhớ rõ tôi đã ngồi lên xe taxi.”
“ Đó là taxi tôi gọi tới, lái xe xuống xe giúp tôi đỡ 1 người bạn say rượu lên xe, khi quay lại anh đã ngồi ở trên đó, hơn nữa say không còn biết gì hết. Vốn lái xe muốn đưa anh đến cục cảnh sát, nhưng bởi vì nhà ông ấy xảy ra chút việc, vội vã phải về nhà,cho nên để anh lại chỗ tôi. Tôi không thể vứt anh ngoài đường, đành phải đưa anh về nhà.”
Cô tóm tắt lại diễn biến đã xảy ra tối hôm qua.
“Cô là ai?”
“ Tôi tên là Nhạc San. Nhạc trong Nhạc Phi, San trong khoan thai đến chậm.”
“Cô quen tôi”
Nhạc San lập tức lắc đầu.
“Vậy thì,… cô có thói quen tùy tiện mang người lạ về nhà”
“A…” Cô kinh hô nhìn anh,nhất thời ngây ngốc
“Cô không biết tôi,sao lại đưa tôi về”. Anh giải thích.
“ Bởi vì tôi không thể để một người say bất tỉnh nhân sự ở bên ngoài, nhỡ có chuyện gì xảy ra với anh thì lương tâm tôi sẽ không được yên ổn.”Cô nhăn mày, làm bộ đương nhiên trả lời.
“Nhưng cô không quen tôi.”
Nhạc San mờ mịt nhìn anh, không hiểu anh nói những lời này là có ý gì. Có quen biết hay không, liên quan tới cái cô vừa nói sao? Cô thật nghu ngốc, không thể suy ra mối liên hệ giữa chúng.
Bùi Danh Cạnh có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt cô, một hồi lâu sau mới mở miệng —
“Cô muốn tôi trả ơn thế nào về chuyện tối qua?” Anh lên tiếng hỏi.
“A? Cái gì?” Cô ngây người một chút, sau đó hoàn hồn lắc lắc đầu. “Không cần, không cần.” Cô nhanh chóng đáp.
Không biết vì sao, Bùi Danh Cạnh sớm có dự cảm sẽ nghe được câu trả lời này.
“Xác định không cần?” Anh nhìn cô hỏi lại lần nữa.
Nhạc San dùng sức gật đầu.
“ Tôi đi đây” Anh đứng dậy thông báo.
“Được.” Cô gật đầu, giơ tay vẫy chào anh.
Bùi Danh Cạnh đi ra phía cửa ra vào, trước khi mở còn quay đầu lại, liền thấy cô trông thật ngốc nghếch đang vẫy tay với anh.
“Cô rất ngốc.” Anh không tự chủ thốt lên một lời nhận xét sau đó mới rới đi.
Nhạc San chôn chân tại chỗ, hoài nghi không biết vừa rồi cô có nghe nhầm không? Vấn đề không phải là ý nghĩa của câu nói ấy, mà là tình huống xuất hiện của nó, lại còn do một người không quen biết phát ngôn?
Cô rất ngốc.
Cô không nghe nhầm đi? Đây là lời nói đối với một ân nhân như cô ư? Cô cho anh ta ở nhờ một đêm, tránh tình trạng anh ta ngủ ngoài đường gặp phải ςướק giật, kết quả hắn không nói cảm ơn lại nói cô ngốc.
Đáng giận! Tại sao có thể như vậy? Sớm biết rằng người đó là một tên vong ân phụ nghĩa thiếu đạo đức, tối hôm qua cô đã để anh ta lại ven đường, mặc anh ta tự sinh tự diệt cho rồi,thực đáng giận.
Nhạc San tức giận bất bình trong chốc lát,rồi đột nhiên bừng tỉnh, cô sao phải đứng đây tức giận? Cô phải đuổi theo mắng anh ta vài câu mới đúng.
Anh ta dựa vào cái gì mà nói cô ngốc? Cho dù cô thật sự ngốc, cũng không liên quan tới anh ta nha!
Cô nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài cửa, “cách” một tiếng, dùng sức đẩy cửa, ngoài cửa đã không có một bóng người, chỉ thấy thang máy hiển thị con số 8, 7, 6, 5 không ngừng hạ xuống.
Không kịp, anh ta đi rồi, cô thậm chí ngay cả họ tên của người đó là gì cũng không biết. Đáng giận, tức ૮ɦếƭ người đi được, cô thật ngốc mà.
Ngốc như heo là sao? Đáp án là ngốc nghếch, ૮ɦếƭ tiệt!