Nằm mơ.“Nghe bà nói cháu chơi đàn dương cầm cực kỳ tuyệt vời.”
Tô Vi mang nụ cười mỉm thân thiết nhìn Vu Dương, lại còn đi đến bên cạnh Vu Dương cao ngang cô, ngón tay xinh đẹp đáp ở trên vai Vu Dương, Vu Dương hơi hơi cau mày, thân mình tránh một chút, ngón tay của Tô Vi chỉ chạm đến y phục của cậu, trên mặt mang theo chút xấu hổ.
Vu Dương hiện tại mười bốn tuổi, cậu không còn là đứa nhỏ cái gì cũng đều không hiểu năm đó, nhưng mà cậu vẫn không quá thích người khác ngoại trừ Vu Phong tới gần cậu, cho nên ngay khi Tô Vi đi về phía cậu, cậu liền mơ hồ cảm thấy bài xích, bài xích đối với Tô Vi, hơn nữa đối với Vu Dương mà nói, Tô Vi không nghi ngờ gì là một người xa lạ, người xa lạ này vào lần đầu gặp mặt đã chủ động tỏ ra tốt với cậu, rất phản cảm.
“Cảm ơn.” Vu Dương hờ hững đáp lại.
Không đoán trước được cậu bé khó chơi, Tô Vi xấu hổ mà thu tay lại, tiếp tục bảo trì nụ cười thân thiết ôn hòa trên mặt, sau đó ngồi xuống, Vu dương không nói tiếp, cô muốn tiếp chuyện cũng khó, là người thì đều nhìn ra Vu Dương không quá thích cô tiếp cận, bà Ninh cười ha hả, bà rõ ràng tính cách của Vu Dương, cũng không nói nhiều, chỉ là sau khi Vu Dương theo bọn Ninh Thụy Viễn lên lầu mới an ủi Tô Vi, nói Vu Dương đứa nhỏ này từ nhỏ đã không quá gần người lạ, lâu dần là được, Tô Vi gật đầu mỉm cười, bảo mình sẽ cố gắng.
Khi Vu Dương đóng cửa phòng lại đồng thời cũng cách tuyệt tiếng cười khẽ của người phụ nữa xa lạ kia, bạn Lý Manh vừa quẳng cặp sách lên ghế dựa của Ninh Thụy Viễn rất tam bát mà sáp đến trước mặt Vu Dương, trêu chọc nói, “Ầy, nói không chừng cô kia là mẹ tương lai của cậu, hề hề, đến lúc đó cậu sẽ có em trai có em gái, oa, còn náo nhiệt hơn cả nhà bọn tớ.”
Bắt đầu từ khi Tô Vi tỏ ra tốt đẹp với Vu Dương, sắc mặt của cậu liền trầm đi, không dễ coi lắm, Ninh Thụy Viễn phát hiện rất nhanh, kéo kéo Lý Manh không màng sống ૮ɦếƭ, trừng cậu ta một cái, nói, “Cậu đừng thêm loạn, ngồi yên!”
Bạn học Lý Manh nhận được mắt lạnh của Vu Dương và cái trừng của bạn học Ninh Thụy Viễn cũng không vui vẻ nữa, gào lên với Ninh Thụy Viễn, “Tớ cũng chẳng phải con cún, cậu gọi loạn gì chứ!”
Ninh Thụy Viễn nhìn về phía Vu Dương lẳng lặng ngồi ở một bên, Lý Manh nhìn theo ánh mắt cậu mới hiểu rõ ra, vội vàng dời đề tài nói, “Nói cho các cậu a, hôm nay tớ nhận được thư tình hoa khôi khối mình đưa, có muốn anh đây đọc ra cho các cậu nghe không?”
Thế là, lúc này trở thành bạn học Ninh Thụy Viễn lạnh lùng nhìn cậu ta một cái, sau đó không nói gì, xoay người lấy vở mình làm bài tập, quyết định không để ý cái tên không có não kia nữa, không phải là một phong thư tình thôi sao, ai chẳng có, Vu Dương tháng trước còn nhận được thư tình của hoa khôi trường gửi kia kìa, bệnh thần kinh! Đồ não rỗng ! Đồ đần! Đồ ngốc! Đồ tâm thần!
Trong phòng một mảnh an tĩnh, bạn học Lý Manh cũng không biết mình thế nào lại đắc tội hai vị tổ tông này, từ nhỏ đến lớn hai vị này chỉ cần vừa tức giận liền sẽ trầm mặc không nói chuyện, lần này thì hay rồi, lần đầu tiên đắc tội cả hai vị, cậu cào cào đầu mình, dùng ngón tay chọt chọt khuôn mặt trắng nõn của Ninh Thụy Viễn, tội nghiệp như vậy mà hỏi, “Nè, các cậu sao lại không để ý đến tớ?”
Ninh Thụy Viễn vùi đầu hí hoáy ruột 乃út trừng cậu ta một cái, bỏ ngòi 乃út xuống Ϧóþ lấy cổ cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói, “Cậu là heo a! Heo đần!”
“Ninh Thụy Viễn!” Lý Manh bị Ϧóþ cổ dùng sức kéo tay đối phương xuống, sau đó liều ૮ɦếƭ ôm chặt Ninh Thụy Viễn, “Tớ nợ cậu một trăm vạn đó à, cậu muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ tớ!”
Ninh Thụy Viễn ngẩng đầu trừng cậu, “Phải, tớ chính là muốn Ϧóþ ૮ɦếƭ cậu đồ con heo này!”
Hai tay bị bắt chéo ở sau lưng, Ninh Thụy Viễn đành phải dùng răng cắn lấy yết hầu Lý Manh, thuở nhỏ khi cậu đánh không thắng Lý Manh sẽ dùng răng cắn, bây giờ, trên đầu vai Lý Manh còn lưu lại dấu răng cậu tặng cho hồi nhỏ.
Hai đứa nhóc choai choai bắt đầu oánh lộn trên giường, Lý Manh bị cắn đến oa oa gào lớn, Ninh Thụy Viễn bị ôm không nhúc nhích nổi, còn kêu cứu mạng với Vu Dương.
Vu Dương nhìn bọn họ ầm ĩ, không nói gì, chỉ cảm thấy hai đứa này luôn nhàm chán như vậy, nhìn bọn họ một cái, nói, “Ấu trĩ quá mấy người.”
Ngay sau đó, Vu Dương liền sải bước rời khỏi căn phòng, lưu lại hai người tiếp tục ầm ĩ.
Vu Dương vừa xuống lầu liền trông thấy Vu Phong cùng Ninh Hiểu Dũng từ cửa chính tiến vào, cậu vốn muốn đi xuống chào hỏi Vu Phong, ai biết người còn nhanh hơn cả cậu là Tô Vi vừa mới gặp, chỉ thấy cô mỉm cười giúp Vu Phong đón lấy túi xách, cái khung cảnh này khiến cậu thấy rất quen thuộc, bất kể là cuộc sống hiện thực, hay là trong phim truyền hình, tình cảnh này cũng không lạ lẫm, ở trong nhà Ninh Thụy Viễn, cậu sẽ thường xuyên nhìn thấy mẹ của Ninh Thụy Viễn đón lấy túi của ba cậu ta, sau đó đem áo khoác cởi xuống treo ở một bên, động tác của Tô Vi nghiễm nhiên chính là chuyện mà người vợ làm cho chồng mình.
Vu Dương đứng ở góc cầu thang mắt lạnh nhìn Tô Vi vừa cười vừa nói với Vu Phong, chuyện cô vừa mới làm vốn là do cậu làm, cậu không thích người phụ nữ lắm chuyện này.
Vể phần Vu Phong, anh quen Tô Vi, cô là một nghệ sĩ dương cầm, vừa từ nước ngoài về trong nước, đã có mấy trường đại học liên hệ cô đi làm giảng viên, nói thực, là đãi ngộ cực kỳ không tệ, ở dưới sự tác hợp của bà Ninh, anh bách bất đắc dĩ cùng cô đi nghe âm nhạc, trong lòng Vu Phong chỉ có Vu Dương đứa nhỏ này thôi, chưa từng nghĩ đến muốn lập gia đình, đối với Tô Vi liền không để tâm nữa.
Nhưng mà, Tô Vi lại có suy nghĩ bất đồng, ham muốn chinh phục của cô rất mạnh, Vu Phong càng lạnh nhạt với cô, cô lại càng muốn có được người đàn ông này, hơn nữa Vu Phong hiện tại chẳng qua cũng chỉ hai bảy hai tám tuổi, ba mươi cũng chưa đến, đã có công ty thuộc về chính mình, thành tựu này người người đều ao ước, năm ngoái còn lên tạp chí quốc tế, trở thành nhà doanh nhân trẻ có tiềm lực nhất của năm. Cô thích người đàn ông lạnh lùng này, bởi vì con người này có tính khiêu chiến, cô thích đàn ông cường thế, đồng thời cũng muốn dùng sự dịu dàng của mình đi chinh phục anh, có được lòng anh.
Vu Phong mắt sắc, hơi ngẩng đầu liền trông thấy Vu Dương đứng ở góc cầu thang, vẫy vẫy tay với cậu, khóe miệng Vu Dương nhếch lên, đi xuống dưới lầu.
Chiều cao của Vu Dương cũng không cao lắm, cậu hiện tại chẳng qua mới đến bả vai Vu Phong, Vu Phong ôm lấy vai cậu, hỏi cậu, “Đói chưa?”
Vu Dương nhẹ lắc đầu, “Vẫn chưa.”
Tô Vi xun xoe lần nữa bắt đầu xấu hổ, cô mới rồi là dùng sức kéo mới cầm qua được túi xách của Vu Phong, bây giờ cũng không biết nên để đâu, dù sao nơi này không phải nhà Vu Phong, bà Ninh thấy cô đứng đó xấu hổ, liền đón lấy túi trong tay cô, cho cô bậc thang để đi xuống, đồng thời lại thầm than Vu Phong không quá biết lẽ phải, bạn xem cô gái người ta chủ động như vậy, anh lại ôm con trai mình hỏi dài hỏi ngắn, đem người khác lạnh nhạt ở một bên.
Tô Vi cười cười với bà Ninh, có chút không biết làm sao.
Cuộc trò chuyện giữa Vu Phong và Vu Dương cô căn bản chen không nổi vào thế giới kia, cho dù vấn đề của Vu Phong đơn giản, nhưng chỉ cần Vu dương tiếp lời, Tô Vi muốn chen miệng cũng khó, hơn nữa ánh mắt Vu Phong nhìn Vu Dương, đó là có chút quỷ dị, Tô Vi cảm thấy kỳ quái.
Mãi đến khi ăn cơm xong, cô cũng không làm rõ được sự quỷ dị trong ánh mắt của Vu Phong, nhưng nói thế nào nhỉ, khi nhìn Vu Dương thì không có vẻ lạnh lùng như đối diện cô, khóe mắt lộ ra ôn hòa nhàn nhạt, Vu Dương kể chuyện trường học với anh, anh cũng sẽ hơi hơi lộ ra ý cười.
Cơm tối tiến hành dưới bầu không khí cực độ yên lặng.
Sau đó Vu Phong và Vu Dương liền tính toán đi về, bà Ninh vẫn là hi vọng có thể tác hợp Vu Phong và Tô Vi, liền để anh thuận tiện chở Tô Vi một đoạn, Tô Vi cực kỳ nguyện ý lên xe Vu Phong, bà Ninh thường thường giúp đỡ Vu Phong, anh không tiện từ chối ý tứ của lão nhân gia.
Tô Vi là nữ giới duy nhất trên xe, Vu Dương quen ngồi ở ghế phó lái.
Vu Phong không giỏi giao tiếp cùng phụ nữ, cả một đường, đề tài nói chuyện ít càng thêm ít, cho dù có cũng là Tô Vi mở đầu, sau đó Vu Phong và Vu Dương chỉ đáp một đơn âm hoặc là đôi chữ liền không tiếp tục nữa.
Tô Vi được hai cha con họ đưa về, theo như suy tính của cô và tình huống thông thường mà nói, bọn họ hẳn phải thích cô mới đúng, hơn nữa ở trên đường Vu Phong hẳn là đã nhận được ám hiệu của cô, thế nhưng sau khi cô xuống xe, lưu lại chỉ có khói xe, Tô Vi ở tại chỗ giậm chân.
Vu Dương về đến trong nhà, đem cặp sách quẳng vào trong thư phòng liền lấy áo ngủ xông vào phòng tắm đi tắm rửa, Vu Phong tháo đồng hồ xuống để ở tủ đầu giường, khi ra phòng khách chỉ thấy cái tay Vu Dương trước khi đóng cửa phòng tắm, anh toàn thân thả lỏng mà tựa trên sô pha, hai tay khẽ ấn huyệt thái dương, công ty mấy năm gần đây đã đi vào quỹ đạo, đang phát triển về phương hướng quốc tế, còn có rất nhiều sự tình chờ anh đi xử lý, nghĩ nghĩ vẫn là chuyển đến trên người Vu Dương, Vu Dương hôm nay cảm xúc không bình thường, cậu không vui.
Thời điểm Vu Dương vừa lau tóc vừa đi về phía phòng ngủ, Vu Phong gọi cậu lại.
“Vu Dương, qua đây.”
Vu dương đem khăn lông đắp ở trên đầu mím miệng ngồi xuống bên cạnh Vu Phong, cúi đầu không nói gì.
Vu Phong đón lấy khăn lông của cậu đòng thời hỏi, “Làm sao vậy?”
Vu Dương được người ta lau tóc lẩm bẩm một câu, Vu Phong không nghe rõ lắm, “Hửm, cái gì?”
Vu dương quay đầu nhào vào Vu Phong, hai tay ôm lấy hông Vu Phong, cọ cổ anh, mang theo nghẹn ngào nói, “Em không cần em trai, cũng không cần em gái, em chỉ cần anh, ai cũng không cần.”
Vu Dương nâng vành mắt hồng hồng lên, nhìn vào Vu Phong, “Có em trai em gái, anh trai liền không cần em nữa.”
Bất kể là lúc nào, Vu Phong đều chưa từng nghĩ đến muốn tìm mẹ cho Vu Dương, cũng chưa từng nghĩ đến anh sẽ kết hôn có đứa con máu mủ của mình, sau khi có Vu Dương, toàn thân tâm anh đều đặt trên người Vu Dương, đời này, trong thế giới của anh, chỉ cần một mình Vu Dương, cũng là ai không cần ai khác, có lẽ, người nên sợ hãi là anh, điều anh sợ là Vu Dương sau khi trưởng thành sẽ rời khỏi gia đình tự anh xây dựng thuộc về riêng anh.
Hai tay anh gắt gao mà ôm lấy Vu Dương, nhè nhẹ hôn trán cậu nói, “Vu Dương sẽ không có em trai em gái, trong nhà chỉ có em và anh, nhớ lấy, gia đình này chỉ có em và anh, ai cũng sẽ không tiến vào.”
Hốc mắt đỏ đỏ của Vu Dương không còn đỏ như vậy nữa, cậu ngẩng đầu liền ᴆụng vào môi Vu Phong, có chút độ ấm hơn vừa rồi, mặt Vu Dương dần dần đỏ lên.
Năm hai cấp hai đã có môn sinh học, Vu Dương cũng đã đến mười bốn tuối, sẽ nằm mơ gì đó cũng là bình thường, chỉ là chẳng qua, ҨЦầЛ ŁóŤ ướt lần trước mơ thấy chính là Vu Phong, lần nào cũng thế, cho nên khi ᴆụng phải Vu Phong cậu sẽ đỏ mặt, trong mộng cậu bị Vu Phong hôn khắp cả người, x được vuốt ve, loại cảm giác ấy vừa kích thích vừa thoải mái vừa đáng sợ, cậu không dám nói cho Vu Phong, cũng không dám nói cho người khác, sau khi nhận được đáp án Vu Phong xác định, Vu Dương đem mặt chôn ở trước иgự¢ anh, nghe tim Vu Phong đập, rất an tâm.
Bất tri bất giác, cậu tựa vào trước иgự¢ Vu Phong ngủ thi*p đi, Vu Phong ôm cậu đi về giường, dẹm chăn giúp cậu, bình tĩnh mà ngắm gương mặt khi ngủ của cậu, như là kiềm chế điều gì mà than một hơi, sau đó xoay người đến phòng tắm tắm rửa.
Nửa đêm, một đôi mắt trầm tĩnh ở trong bóng đêm nhìn chăm chú vào một khôn mặt trắng nõn, môi anh cách đôi môi kia rất gần, Vu Phong nuốt xuống nước miếng, cúi đầu ngậm lấy đôi môi màu nhạt của Vu Dương, người kia ở trong mộng khẽ ưm một tiếng, Vu Phong không rời khỏi môi cậu, dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cậu, tiến vào khẽ ᴆụng chạm cái lưỡi mềm mềm kia, Vu Dương trong mộng đáp lại nụ hôn của anh, ʍúŧ mát cái lưỡi xâm nhập vào. Tay Vu Phong lặng lẽ từ ҨЦầЛ ŁóŤ dò xét vào, giải tỏa cho bé con đã dựng thẳng kia, khi nặng khi nhẹ, mãi đến khi dưới quần bắn ra một mảnh nóng rực, Vu Phong nhanh chóng rút tay ra từ trong ҨЦầЛ ŁóŤ của cậu, đồng thời rời khỏi đôi môi bị cắn đến vừa đỏ vừa sưng.
Vu Dương đột nhiên mở ra hai mắt, cậu nhìn Vu Phong đang ngủ một cái, lặng lẽ đi ra từ trong cái ôm của anh, chậm rãi vén chăn lên, che lại phía dưới, chân trần đến tủ đồ tìm ҨЦầЛ ŁóŤ.
Vu Dương ngồi xổm xuống vừa tìm ҨЦầЛ ŁóŤ vừa đỏ mặt lẩm bẩm, “Thế nào lại mơ thấy anh trai.”
Vu Phong ở trong bóng tối mở ra hai mắt cũng nghe thấy lời Vu Dương khóe miệng cong lên một mạt ý cười.