Chúc Tết.Hồng bao trên mặt ý nghĩa truyền thống cũng gọi là tiền mừng tuổi, là tiền mà khi đón Tết âm lịch trưởng bối dùng giấy đỏ bao lại mừng cho trẻ nhỏ, dịp Tết hằng năm đều có tập tục phát hồng bao, đây biểu thị đem chúc phúc, vận may và vui vẻ đến cho đứa trẻ hoặc là người chưa kết hôn được nhận hồng bao, có những cụ già cũng nhận được hồng bao từ con trai con gái, đây đại biểu cho sự chúc phúc và hiếu thuận của con cái đối với bọn họ.
Năm Mới tất nhiên là náo nhiệt, Vu Dương cũng không ngoài ý muốn khi buổi sáng thức dậy nhận được hồng bao Vu Phong cho, đây chính là cái hồng bao đầu tiên Vu Dương nhận được khi đón cái Tết đầu tiên cùng Vu Phong, đây chính là tiền mừng tuổi của bé.
Thời tiết lạnh, Vu Dương buổi sáng cũng bắt đầu sung sướng ngủ nướng, sáng sớm đầu năm, Vu Phong cũng để bé nướng, bé con ở trong ổ chăn duỗi cái eo mỏi cọ cánh tay Vu Phong híp mắt ngáp một cái, Vu Phong cũng không nhéo mũi bé, thẳng đến khi bé con nửa hé mắt lén nhìn mình mới nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, không dùng sức.
Vu Phong với tay lấy ra tiền mừng tuổi tối qua để trong ổ chăn giao đến trên tay bé con, nói, “Tiền mừng tuổi.”
Vu Dương trước nay chưa từng nhận được hồng bao hay tay cầm lấy hồng bao ôm vào trong lòng, cười hi hi với Vu Phong, trên mặt viết đều là chữ “hạnh phúc”, Vu Phong vuốt ve cái đầu nhỏ của bé, đầu của bé con đang cọ cọ trong tay anh nói, “Cảm ơn anh ạ.”
“Không cần cảm ơn.” Vu Phong tiếp tục xoa đầu bé.
Mùng một đầu năm hôm nay trên cơ bản là không ra ngoài chúc Tết, Vu Phong dẫn theo Vu Dương ở trong nhà cắn hạt dưa xem ti vi, bé con đã đem tiền mừng tuổi của mình nhét vào bên dưới tủ bé để quần áo, còn rất nghiêm túc không để Vu Phong biết bé cất ở đâu, khi cất tiền còn bảo Vu Phong xoay người đi, Vu Phong làm cha rất phối hợp mà đi ra bên ngoài đem cửa phòng đóng lại, mãi đến khi bé con từ bên trong đi ra mới hỏi bé, “Cất kỹ rồi chứ?”
Vu Dương gật gật đầu, “Cất kỹ rồi ạ, anh không được phép nhìn trộm nha.”
Vào trước Tết Vu Phong tất nhiên là không tiện thỉnh giáo các bác gái về đồ Tết đón Năm Mới cần mua sắm những gì, hơn nữa lấy sự thông minh tài trí của anh, đến siêu thị thấy có cái gì liền biết phải mua cái gì, đồ mua về thế nhưng không nhiều, chính là những thứ mọi người đều sẽ mua về như hạt hướng dương, hạt dưa đỏ, quýt, táo, lê tuyết, mứt quả các loại, đón một cái Tết phải mua nhiều đồ như vậy anh cũng là lần đầu biết được, cơ mà nhìn đồ mình mua về có người ăn, thực cũng không tệ.
Đối với Vu Dương mà nói ăn hạt hướng dương thơm thơm là không vấn đề, nhưng mà ăn nhiều miệng sẽ khô, bé con liền chuyển qua chiến đấu với hạt dưa đỏ. Hạt dưa đỏ Vu Phong mua xem như là hàng thượng đẳng, rất mẩy cũng rất đỏ, không phải cái loại bị nhuộm phẩm đỏ kia, mà là màu đỏ rất tự nhiên, chẳng khác nào hạt dưa đỏ sau khi được phơi khô.
Bé con dùng cái tay nhỏ gầy guộc của bé vơ một nắm để lên trên mặt bàn, nhặt lấy một hạt bỏ vào trong miệng, cắn như là cắn hạt hướng dương, đáng tiếc hạt dưa đỏ này cứng hơn hạt hướng dương, không nắm chắc lực độ với cả không đủ lực độ thì đều không cách nào ăn được nhân hạt dưa bên trong, Vu Dương nhổ hạt dưa đỏ bị cắn đứt một nửa lên bàn, sau đó lại lấy một hạt khác bỏ vào trong miệng, cách, cắn vỡ rồi, sau đó lại nhổ lên mặt bàn, xem ra bé là ăn không được nhân hạt dưa đỏ rồi.
Nhìn mảnh hạt dưa kèm theo nước bọt Vu Dương nhổ ở mặt bàn, Vu Phong nhíu nhíu mày, nhớ đến mùng một đầu năm không nói những lời không may mắn, Vu Phong nói với Vu Dương, “Vu Dương, không thể không chú ý vệ sinh.”
Bé con trông thấy Vu Dương vẻ mặt nghiêm túc liền biết là đối phương tức giận rồi, vội vã xỏ giày bông đầu hổ Vu Phong mua cho bé chạy vào nhà bếp lấy giẻ lau, lại chạy trở về đem những mảnh hạy dưa vỡ nhổ trên bàn gạt vào thùng rác, mãi đến khi Vu Phong giãn mày ra, Vu Dương mới nhích đến bên đùi Vu Phong, lắc ngón tay út Vu Phong để trên đùi nhỏ giọng nói, “Anh ơi, em không ăn được hạt dưa kia.”
Vu Phong nhìn bé, buông điều khiển trên tay xuống, Vu Dương làm động tác này anh liền biết đối phương muốn làm gì, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của bé, nói, “Anh cắn cho em.”
Sau đó Vu Dương rất tích cực mà đem hạt dưa để trên bàn đặt vào trong tay Vu Phong, tay bé nhỏ, hạt dưa cầm được nhìn như nhiều, kỳ thực đến tay Vu Phong lại là rất ít, nhìn trong tay Vu Phong mới có mấy hạt dưa, Vu Dương lại xoay người về chỗ bàn vơ một nắm đem đến tay Vu Phong, sau đó lại bò sấp trên đùi Vu Phong nhìn anh cắn hạt dưa.
Vu Phong không thích ăn quà vặt, không có nghĩa là anh không biết ăn, cắn hạt dưa cái việc này vẫn là biết, ngón cái và ngón trỏ nhón lấy, để vào giữa răng cửa, cách một tiếng, hạt dưa nho nhỏ theo tiếng kêu mà tách ra, sau đó Vu Phong đem bán thành phẩm thả lên tay Vu Dương, để bé tự mình tách vỏ ngoài lấy nhân hạt.
Vu Dương không buồn vì Vu Phong không trực tiếp lấy nhân hạt dưa ra, trái lại còn hớn hở úp sấp trên đùi Vu Phong ra sức tách nhân hạt dưa ăn, một ít hạt dưa bán thành phẩm chỉ ăn được một nửa nhân, có chút ăn được hoàn chỉnh, nhưng mà bé rất sung sướng, trong đây có thành quả lao động của anh trai, cũng có cố gắng của bé, cho nên bé ăn đến là thích thú, sắp đến thời gian làm cơm trưa, Vu Phong liền không để Vu Dương ăn quà vặt nữa, để bé tự mình bóc quýt ăn hạ hỏa, hạt hướng dương với hạt dưa đều là đồ ăn vặt rất dễ phát nhiệt.
May mắn Vu Dương không thích ăn kẹo, không thì Vu Phong còn phải đốc thúc Vu Dương đánh răng hai lần mỗi ngày.
Bởi vì cái bụng nhỏ của Vu Dương vẫn còn no no, thức ăn Vu Dương buổi trưa nấu cũng không nhiều, bé con sau khi ăn xong miệng nhỏ vừa lau đã hé miệng cười với anh, mùng một đầu năm này cũng không tệ, sau bữa trưa lại là thời gian ngủ trưa.
Vì tránh cho bé con khỏi bị gió thổi trúng, Vu Phong ôm bé về trong buồng, nghiêm túc mà phên bình bé, “Bên ngoài gió lớn như vậy sao lại chỉ mặc áo len.”
Cái chữ sinh bệnh này Vu Phong nén lại trong lòng không nói ra, đầu năm vẫn là không nên nói lời không may mắn, anh cũng không hi vọng một năm tiếp theo hai người bọn họ đều trải qua những ngày xui xẻo, cơ mà hiện tại đã cách xui xẻo có hơi xa rồi, có Vu Dương anh liền cảm thấy xã hội này không tăm tối như vậy nữa, chí ít vẫn khiến anh nhìn thấy hi vọng, hi vọng về gia đình.
Cái tay nhỏ lạnh cóng của Vu Dương được bao bọc trong bàn tay lớn của Vu Phong, bé con sẽ không tranh cãi với Vu Phong, bé hé miệng cười tiếp nhận phê bình nghiêm túc của Vu Phong, hơn nữa còn không tự hiểu mà kéo đề tài, “Tay của anh ấm ghê, còn ấm hơn thỏ con.”
Thỏ con là đôi bao tay con thỏ con Vu Phong mua cho Vu Dương, Vu Dương rất yêu thích, mỗi ngày phải ra ngoài đi nhà trẻ bé liền xỏ sẵn bao tay thỏ con đứng chờ Vu Phong bế bé xuống lầu, Vu Phong là cảm thấy Vu Dương đi đường quá chậm, lúc xuống lầu luôn là bế bé rồi đi.
Hiện tại cư dân cả tòa lầu đều biết ở lầu năm có một người trẻ tuổi rất thương con, Vu Phong ngày thường vô hình trong suốt đột nhiên ngay ở tòa lầu này bị người ta biết đến, các bác các cô các bà trông thấy anh sẽ luôn bày ra nụ cười thân thiết với anh, sau đó sẽ bla mấy câu về đề tài con trẻ, Vu Phong trước này là không biết làm sao mà lắng nghe bọn họ nói dài nói ngắn, có đôi khi không kiên nhẫn còn lấy Vu dương làm cớ mau chóng rời đi, làm cho các bác các cô các bà càng coi trọng anh hơn, luôn tán thán rằng, “Người trẻ tuổi tốt biết bao nha, nếu như con trai tôi cũng như vậy…… Như vậy……thì tốt rồi.”
Cái hộ đối diện nhà Vu Phong năm nay về quê đón Tết, tầng năm có vẻ tương đối an tĩnh, đứa nhỏ nhà đối diện hiện tại đã lên cấp hai, đứa nhỏ nọ là một đứa nhỏ rất ngoan ngoãn, bình thường cũng rất an tĩnh, mỗi ngày cùng một người bạn thân đi học tan học.
Vu Phong không phải người bát quái, cơ mà cũng từ trong miệng bác gái biết được gia đình nọ trải qua không tồi, Vu Phong cũng sẽ ngẫu nhiên cùng vị nam chủ nhân nọ chào hỏi, tối đa chính là gật đầu mỉm cười một cái, mặt khác thì không chạm mặt nhiều lắm.
“Được rồi, mau ngủ trưa.”
Hiện tại là thời gian ngủ trưa, khi đi học ở nhà trẻ cũng là thời điểm này bắt đầu ngủ trưa, Vu Phong ôm sách ngồi ở đầu giường nhìn chằm chằm Vu Dương, nếu như anh không ở trong nhà, bé con nhất định là sẽ không đi ngủ trưa, bé sẽ úp sấp trên ban công chờ Vu Phong trở về.
Vu Dương rất nhanh đã rúc ở bên người Vu Phong ngủ giấc ngủ trưa của bé, trong nhà hài hòa như vậy, liền cảm giác ngoài trời cũng sẽ không quá lạnh.
Những ngày tháng như vậy kỳ thật cũng không tệ.
Mùng hai Tết, Vu Phong cũng không nghĩ đến phải đi chúc Tết, nhưng cân nhắc đến Vu dương vừa mới về nhà một năm này rất làm phiền nhà Ninh, vì thế liền gọi điện thoại cho Ninh Hiểu Dũng trước, trước hỏi rõ xem bọn họ có ở nhà hay không, Năm Mới tặng chút quà, đến cửa thăm hỏi cũng là nên làm.
Biết được không có vấn đề gì, Vu Phong cũng liền gọi điện cho ba Ninh và mẹ Ninh, bảo với bọn họ mình buổi tối qua ăn cơm, buổi tối này người đến cũng rất nhiều, con gái ba Ninh và mẹ Ninh – Ninh Ngọc mang theo ông xac cùng con trai Lý Manh về nhà mẹ đẻ, Ninh Trạch Minh và Ninh Hiểu Dũng tất nhiên là ở nhà.
Quà chúc Tết Vu Phong đem đều là tương đối quý giá, một chút tiền này anh bỏ ra được, phần nhẹ bé con tự giành anh dũng đưa ra, bé rất quen thuộc với nhà Ninh, mẹ Ninh trông thấy Vu Dương liền nhiệt tình bế bé lên, trái xem xem phải ngắm ngắm, xem có gầy đi hay không.
“Dương Dương ngoan như vậy còn mang đồ tới, nào, để bà bế xem, ai chà, nặng hơn lần trước rồi.” Mẹ Ninh vui vẻ cực kỳ.
Vu Dương trước giờ không quá thích người khác nhiệt tình, ở trong nhà Vu Phong cũng đủ lãnh đạm rồi, ngoại trừ ngẫu nhiên trêu đùa cùng bé, bình thường đều là rất nghiêm túc, đối với quy luật sinh hoạt của Vu Dương nắm bắt rất kỹ, anh là người có năng lực tư duy logic rất mạnh, hơn nữa sẽ an bài tốt từng bước một.
Vu dương nhìn mẹ Ninh trên mặt có nếp nhăn, dùng lời Vu Phong dạy bé lúc trước, thẹn thùng mà nói, “Bà ơi, Năm Mới vui vẻ.”
Ninh Ngọc quấn tạp dề đứng ở một bên cười nói, “Ái chà, đứa nhỏ này ngoan ghê cơ, Vu Phong à, cậu dạy thế nào vậy!”
Vu Phong lúc này rất là hài lòng, nhảy nhót khi được người khen cũng có, ai mà chẳng thích được người khác hâm mộ, được người khác khen ngợi, anh không bày ra loại tươi cười đó với Ninh Ngọc bọn họ, chỉ vươn tay bế Vu Dương từ trên tay mẹ Ninh xuống.
“Đừng để bà mệt.”
“Vâng.” Vu Dương được giải phóng cười một cái với mẹ Ninh, “Bà ơi, con nặng.”
Mẹ Ninh cùng Ninh Ngọc còn cả mẹ của Ninh Thụy Viễn đều hiểu ý mỉm cười: đứa nhỏ săn sóc biết bao a.
Bạn nhỏ Lý Manh trước giờ là sẽ khiến cho người khác biết đến sự tồn tại của cậu nhóc nhất, nói thế nào nhỉ, là bạn nhỏ rất có cảm giác tồn tại, cậu nhóc bây giờ càng ngày càng thích chơi cùng Vu Dương, chỉ cần Ninh Thụy Viễn muốn đem đồ chơi cho Vu Dương chơi, cậu nhóc liền sẽ hiến dâng đồ chơi của mình, để Vu Dương chú ý đến cậu.
Giờ không ngoại lệ, Vu Dương vừa từ trong lòng bà ngoại cậu nhóc hạ xuống, liền nhiệt tình mà túm lấy Vu Dương, gắt gao ôm lấy Vu Dương, “Dương Dương!”
Ninh Thụy Viễn chậm hơn bạn nhỏ Lý Manh một bước thân thể nhỏ len vào, đem bạn nhỏ Lý Manh đẩy qua một bên, nhóc ôm lấy Vu Dương, thâm tình mà hô, “Dương Dương! Tớ rất nhớ cậu a.”
Sau đó, Vu Dương xấu hổ khuôn mặt nhỏ nhìn nhìn cái này, ngắm ngắm cái kia, rất không biết xoay sở.
Nhóm người lớn đã cười thành một đoàn rồi, đặc biệt là Ninh Hiểu Dũng bị bạn nhỏ Ninh Thụy Viễn và Lý Manh dày vò nửa ngày.
Vu Phong sau khi nghe được câu nói nọ của Ninh Thụy Viễn, khóe miệng giật giật.
Vu Dương nhà anh cũng chẳng phải bé gái, nhớ cái gì mà nhớ!