Đi học.Vu Phong không phải người thuộc loại hình xúc động, anh lãnh tĩnh trầm ổn, tính cách của một người có thể thể hiện từ trên mặt hành vi, nhìn anh khởi động xe thật vững vàng thì liền biết được.
Vu Dương khóc mệt đang ngoẹo cái đầu nhỏ được an trí ở trên ghế phó lái ngủ thi*p đi, Vu Phong sợ đầu bé ᴆụng lên cửa xe, thường thường vươn tay đem cái đầu nghiêng đi của bé đỡ chỉnh lại, ngoài cửa xe lướt qua từng ngọn từng ngọn đèn đường sáng rọi, bên ngoài không yên lặng, nhưng trong buồng xe lại cực kỳ an tĩnh, Vu Phong ngay cả nhạc nhẹ bình thường thích nghe nhất cũng không bật, sợ quấy nhiễu đến giấc ngủ của bé con.
Đem xe đỗ lại ở vị trí đỗ xe của mình, sau đó nhẹ nhàng mở cửa xe rồi lại bế bé con xuống xe.
Vào đến trong nhà, cởi giày cho bé con, đặt nằm ngửa trên giường, nhìn thấy trên mặt bé con còn có dấu bàn tay nhàn nhạt, nâng ngón trỏ lên, dùng bụng ngón tay xoa nhẹ lên, lại tìm chút thuốc cao bôi lên cho bé, kỳ thật thời điểm bé đạp Lý Manh anh cảm thấy không có sai, người khác đánh bạn, chẳng lẽ còn muốn để hắn đánh thêm một quyền nữa sao?
Vu Dương mềm yếu thì mền yếu, thế nhưng bé không hèn nhát.
Cân nhắc đến chuyện hôm nay, Vu Phong đi đến phòng khách muốn hút thuốc, lại nghĩ đến sức khỏe thân thể của trẻ nhỏ liền dứt khoát đem thuốc trên tay và ạt tàn cất vào trong ngăn kéo.
Sợ đợi khi bé con tỉnh lại không tìm được chốt mở, liền để cửa phòng chỉ hơi khép hờ, ngoảnh nhìn hướng cánh cửa kia, liền mở sách cổ tích để trên bàn ra, trước đây cũng không có người đọc truyện cổ tích cho anh, đều là tự mình xem, cũng nhìn không ra nguyên cớ gì, hoàng tử bạch mã và nam chính lãnh mạc cao ngạo lại ôn nhu săn sóc của tác giả Quỳnh Dao trong miệng bạn học nữ đều khiến anh không hiểu nổi, anh cũng sẽ không đi tìm tòi kiểu con trai mà con gái thích như thế nào, điều này anh trước nay không có hứng thú.
Cuốn sách “Công chúa Bạch Tuyết” này còn chưa lật được bao nhiêu trang, nhìn số điện thoại là của nhà Ninh Hiểu Dũng, anh do dự một chút rồi mới bắt máy, người gọi đến là cha của Ninh Hiểu Dũng, ông là người đàn ông khéo ăn nói có tri thức, ông còn chưa đến tuổi về hưu, còn có thể ở lại cương vị của ông vài năm nữa, kỳ thật quên biết ba Ninh cũng không có chỗ nào đáng nói, giống hộ khẩu của Vu Dương cũng do ông giúp đỡ một phen.
Ba Ninh gọi điện qua chính là hỏi tình huống của Vu Dương, chút chuyện như con nít đánh nhau này kỳ thật cũng không nhất thiết phải hỏi han như thế, nhưng nghĩ đến thần sắc của Vu Phong không nói nhiều và khuôn mặt nhỏ ủy khuất của Vu Dương, ba Ninh vẫn là chịu không nổi lời nhắc nhở của phu nhân nhà mình gọi một cuộc đến cho Vu Phong, hỏi xen tình huống của Tiểu Vu Dương.
“Đứa nhỏ không sao chứ?” Ba Ninh nói chuyện không nhanh không chậm.
Vu Phong đồng dạng cũng trả lời không nhanh không chậm, “Không sao ạ, hôm nay chơi mệt rồi, mới thi*p đi.”
“Lý Manh nhóc quỷ này bị chúng ta chiều hư mất rồi, con khoan dung cho nó, hôm khác lại mang bé con qua đây chơi đi.” Ba Ninh kỳ thật không quản chuyện giữa bọn nhỏ cho lắm, nhưng hôm nay cũng là không thể theo ý ông được, ai kêu ông là người mà vợ quản nghiêm chứ.
“Được ạ, chú Ninh.”
“Phải rồi, nếu không con đem đứa nhỏ đến cái nhà trẻ của thằng nhóc Trạch Minh kia đi, dì con buổi tối sẽ đến đón bọn nhỏ tan học, con hiện tại cũng phải đi học ở trường, về sau dì con có thể giúp con đón Dương Dương.” Ba Ninh ở dưới sự thúc giục của bà xã nói với Vu Phong kiến nghị như vậy.
“Con cân nhắc một chút.” Vu Phong thực sự nghiêm túc suy nghĩ một chút.
Chuyện con nít đánh nhau này thực ra cũng không có gì, về sau thực sự cần có người người chăm sóc thì rất không tồi, chỉ là chẳng qua để Vu Dương đi nhà trẻ không biết sẽ quen không, anh cũng không biết con của anh Trạch Minh có tính nết thế nào, hai năm trước anh thấy đứa nhỏ kia khóc liền chạy tuốt ra xa.
Ninh Trạch Minh là anh trai hơn Ninh Hiểu Dũng mười tuổi, hiện có một đứa con năm tuổi, Lý Manh là con trai của chị gái Ninh Ngọc của Ninh Hiểu Dũng, kỳ thật nhà họ Ninh coi như là một gia đình khá hạnh phúc, có con có cháu, chỉ là thiếu một cô cháu gái thôi, nhưng bọn họ đã đem những tiếc nuối khác toàn bộ đều kí thác trên người Ninh Hiểu Dũng, không thể không nói Ninh Hiểu Dũng lưng đeo một cái gánh nặng lớn lao mà nặng nề.
Ba Ninh lại cùng Vu Phong nói vài chuyện khác rồi mới cúp điện thoại, Vu Phong cũng rất nghiêm túc cân nhắc kiến nghị ba Ninh vừa mới nói.
Vu Dương nhà anh sợ hãi người lạ, điều này anh cực kỳ rõ ràng, trong lòng anh cũng thật sự không hi vọng Vu Dương phải chịu thương tổn, có Vu Dương ở bên người anh cũng an tâm, Vu Dương sợ hãi cũng không phải không có nguyên nhân, bé hiện tại không cách nào dùng thêm nhiều lời nói để đi tổ chức lại quá khứ của mình, nhưng mà Vu Phong lại biết được, thà rằng để Vu Dương ở trong nhà trẻ đợi chính mình đến đón, còn hơn là trước tiên để bé cùng con của anh Trạch Minh thử tiếp xúc, chí ít có thể để đứa nhỏ mở lòng.
Vu Phong ngồi trên sô pha trầm tư vấn đề đi nhà trẻ, một cái thân ảnh nho nhỏ lọt vào trong tầm mắt anh, bé con mắt ngủ mơ màng đang đứng ở trước mặt anh, Vu Phong đem bé con ôm lên trên đùi, bé con cọ cọ trong lòng anh, “Anh trai.”
“Ừ, trước tiên tắm rửa xong anh trai lại cùng em ngủ chung.” Hiển nhiên là ngủ mới được nửa giấc, thức dậy tìm anh, Vu Phong nhéo nhéo mũi bé, bế bé con đến giép cũng không xỏ đến phòng tắm tắm rửa.
Vu Phong tắm cho bé con trừ đầu đến cuối vẫn đều díp mắt, sau khi tắm xong dùng khăn lông lớn đem bé toàn thân trên dưới lau khô rồi mới mặc quần áo cho bé đặt lên trên giường, sau khi Vu Phong tự mình tắm rửa mới leo lên giường.
Vừa leo lên giường, bé con liền hướng về phía anh nhích qua. Tay Vu Phong nâng cái đầu nhỏ của bé, sau đó đem cánh tay để dưới gáy của Vu Dương cho bé gối đầu lên, bé con hiển nhiên cũng là được Vu Phong ôm ngủ, có lẽ bé con mơ thấy ác mộng dầu mày nhíu chặt, Vu Phong dùng tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng bé, không lâu sau, Vu dương mới giãn mày ra, Vu Phong cũng mới tắt đèn đầu giường tiến vào mộng đẹp, có bé con ở đây, giấc ngủ của anh được nâng cao rõ rệt.
Sau khi sự kiện đánh nhau qua vài ngày, vết bầm bị bàn tay đánh vào trên mặt bé con mới coi như biến mất, Vu Phong cũng không biết Vu Dương có nhớ chuyện đó hay không, nhưng mà anh biết từ ngày đó trở đi, Vu Dương càng thích dính anh hơn.
Kỳ nghỉ hè qua thật nhanh, nhưng mà thời tiết vẫn là dị thường nóng.
Vu Phong cuối cùng cũng quyết định được nên để Vu Dương đến nhà trẻ nào, Vu Dương sợ lạ, vậy chỉ có thể nghe theo kiến nghị của chú Ninh đưa bé đến nhà trẻ Tinh Hà cách nhà không phải xa lắm, con trai của Ninh Trạch Minh cũng ở nhà trẻ này, bình thường sau khi anh tan học không vội đi đón Vu Dương, còn có thể để mẹ Ninh đón giúp.
Lần này giải quyết thủ tục nhập học không để cho người khác làm giúp, hoàn toàn là Vu Phong tự mình mang theo Vu Dương đến trường học báo danh, điền vào phiếu báo danh, nộp tiền học, tiền sách, còn cả tiền ăn cơm hằng tháng, thêm rồi cũng rất đắt đỏ. Từ sau khi tự mình mở quán bar, đối với tiền bạc, Vu Phong vẫn là rất có khái niệm, chẳng qua học phí của Vu Dương anh sẽ không keo kiệt, con trai của mình đương nhiên phải đối xử với bé tốt một chút, không đối tốt với bé, thì có thể đối tốt với ai.
Vu Dương theo Vu Phong đếnn trường học, trông thấy rất nhiều người lớn bế trẻ nhỏ đến nhà trẻ, cũng biết được anh trai muốn đem bé đi đến nhà trẻ, trong lòng rẫu rĩ, sau khi giải quyết xong thủ tục nhập học, về đến trong nhà đều không có ý cười, Vu Phong nhìn ra được, bé con này tâm tình không tốt, miệng nhỏ mím lại, ngồi ở trên sô pha cũng không nói chuyện.
Vu Phong bật điều hòa lên thay quần áo đi ra ngồi trên sô pha vươn tay chỉnh lại cổ áo cho bé con, bé con ngẩng đầu ủy khuất nhìn anh, cắn đầu ngón tay, nhỏ giọng nói, “Anh trai, en không muốn đi nhà trẻ.”
Vu Phong đã quen thói vừa nhàn rỗi liền đem bé con bế lên đùi, xoa xoa đỉnh đầu bé con, tóc mềm mại bị anh xoa đến rối tung, mái tóc gần đây đã dài ra không ít rồi, hẳn là nên cắt đi.
Anh hỏi Vu Dương, “Vì sao không muốn đi nhà trẻ?”
Vu Phong xoay người ngồi khóa trên đùi Vu Phong, cằm của Vu Phong đặt trên trán bé, bé con nói, “Đi nhà trẻ thì không gặp được anh trai.”
Vu Phong khóe miệng cong lên, nâng khuôn mặt nhỏ của bé con, thanh âm khó có khi nào lại trở nên ôn nhu, nói, “Anh trai cũng phải đi học, còn phải làm việc, kiếm tiền cho em mua đồ chơi, không có nhiều thời gian cùng em ở chung đến vậy hiểu không? Em phải ngoan ngoãn ở nhà trẻ nghe lời cô giáo, anh trai buổi tối sau khi tan học liền đến đón em về nhà, được không?”
Bé con đương nhiên không biết Vu Phong phải đi học, bé gục cái đầu nhỏ xuống, mân mê chiếc khuy trên áo sơ mi của Vu Phong, anh trai phải đi học, lại phải kiếm tiền, thật vất vả, tức thời liền sửa lại suy nghĩ, thanh âm nhỏ mềm mại, “Vậy anh trai sau khi tan học nhất định phải đến đón em.”
Thấy bé con đã bị thuyết phục, Vu Phong vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ nhỏ của bé, “Đó là đương nhiên, em phải nghe lời anh trai mới mua đồ chơi cho em.”
Bé con gật đầu thật mạnh đáp, “Ừm”
Thời gian luôn luôn trôi chảy, chưa được mấy ngày, nhà trẻ cũng chính thức khai giảng, Vu Phong cũng phải bắt đầu buổi sáng mỗi ngày vội vã về trường đi học.
Hôm nay là ngày đầu tiên đưa bé con đến nhà trẻ, Vu Phong tự mình lái xe đưa bé đến trường học.
Trong mấy ngày sau khi từ trường học cầm sách vở về, Vu Phong dạy bé con đọc bính âm, học 1 2 3, học được bao nhiêu trong lòng anh đều biết, vì để con mình phù hợp với học sinh lớp lớn của nhà trẻ, Vu Phong còn đặc biệt mua một cái ba lô màu lam cho Vu Dương, bên trong để cái gối mới mua về gần đây, Vu Dương rất nâng niu để trong ba lô không nỡ dùng đến.
Vu Phong nắm lấy tay của bé con đi về phía cổng lớn của trường, Vu Dương gắt gao nắm chặt tay anh, mắt to thường thường nâng lên nhìn Vu Phong, giống như là sợ Vu Phong sau khi rời đi rồi sẽ không trở lại tìm bé nữa.
Thời điểm đưa đến cổng, cô giáo nhà trẻ đầy mặt dễ thân dễ gần tươi cười khe khẽ gọi Vu Dương, “Con là bạn nhỏ Vu Dương sao? Cô giáo mang con đến chỗ ngồi được không, chúng ta hôm nay có thể đi làm quen với rất nhiều bạn mới đó.”
Lời của cô giáo Vu Dương một chữ cũng không nghe vào, tay bé được cô giáo nắm lấy, Vu Phong liền buông tay, anh xoa xoa đầu bé con, “Phải nghe lời cô giáo.”
Vu Dương thấy Vu Phong xoay người muốn đi, vành mắt hồng hồng, bé giãy khỏi tay của cô giáo, ra sức xông lên trước ôm lấy bắp đùi đang muốn nâng lên của Vu Phong, “Anh trai, đừng đi!”
Vu Phong ngồi xổm xuống ôm bé, sau đó mới buông ra, nói, “Nghe lời cô giáo, anh trai buổi tối đến đón em, anh sẽ không đem em bỏ lại nơi này đâu.”
Vu Dương đỏ vành mắt lại goij một tiếng, “Anh trai……”
Vu Phong lúc này cũng không ngoảnh đầu lại nhấc chân nhanh chóng rời khỏi phòng học của lớp lớn, đứng ở góc quanh nhìn bé con dùng mu bàn tay gạt nước mắt, cô giáo vừa dỗ vừa kéo bé vào trong phòng học, về phần nói cái gì thì Vu Phong không nghe rõ.
Anh xoa xoa cái mũi cay cay của mình, mới rồi một cái ôm kia anh còn thực sự nghĩ đem bé con rời đi, thằng nhóc thối này, Vu Phong cào cào mái tóc đen của mình, đúng là không biết nên làm sao với bé.
Anh là một người cha tay mơ, một khắc này, anh tay không đủ sức xử lí.