Phu Nhân Vạn An - Chương 07

Tác giả: Dương Quang Tình Tử

Đương nhiên các trưởng bối không có buông tha dễ dàng như vậy, vẫn tiếp tục hỏi những câu hỏi quả thực sắc bén đi.
Như là lão bà nội hỏi Quý Duy Lễ "Ngươi đối với thê tử đều như thể nhìn mà không thấy sao?"
Lão gia lại hỏi: "Ngươi đều để con dâu lại Đông các, ngươi là trượng phu, nên mang nàng vào thành, đến đường dược một chút để cho mọi người biết nàng là thiếu phu nhân."
Nương sẽ nói: "Nghe bọn hạ nhân nói, ngươi không cần con dâu hầu hạ. Nhưng một nữ tử gã về nhà chồng, chỉ có một việc là hầu hạ trượng phu mà thôi, ngươi đừng cự tuyệt nàng, để cả hai có thể hảo ở chung."
Quý Duy Lễ lầm lì không trả lời vấn đề, nhưng cũng không quên lạnh lùng liếc nàng một cái khiến nàng sợ tới mức theo phản xạ vội vàng trả lời "Kỳ thật phu quân đối với ta rất tốt."
"Kỳ thật phu quân chính là không nghĩ ta muốn xuất đầu lộ diện."
"Kỳ thật phu quân là sợ ta mệt mỏi …"
Nàng kỳ thực hiểu được, hết thảy là bởi vì chân tay nàng vốn thô ráp, lại còn không biết chữ, không muốn lộ ra dấu vết thân phận thật của mình nên không dám ra ngoài nhiều.
Quý Duy Lễ đối với những lời hoà giải của nàng luôn làm như không cho là đúng, hừ lạnh rồi lại tiếp tục ăn cơm làm cho nàng vô cùng xấu hổ.
Rốt cục cũng xong bữa cơm, vãn bối chờ trưởng bối đi trước rồi mới theo sau, rời về phòng. Quý Tinh Tinh lúc này mới giải thích cùng tẩu tử: "Kỳ thật vừa rồi nương nói tổ yến, vây cá, long can báo thai là ý nói những đồ ăn tốt, giúp tẩm bổ để ngươi mau hoài thai hài tử. Đây vốn là những nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng, vì tẩu gả vào dược trang mà chúng ta mới ăn uống xa hoa như vậy."
"Thì ra là thế." Khang Mộc Vân cuối cùng mới ngộ ra. Tuy nhiên, Quý Duy Lễ hoàn toàn không để ý tới nàng, thẳng hướng đông các đi. Nàng vội vàng cùng Quý Tinh Tinh vẫy vẫy tay, đuổi theo bước trượng phu "Ta có lời muốn nói với ngươi."
Có chút vấn đề không thể trốn tránh, huống chi trong bữa cơm vừa rồi các trưởng bối không phải là đã nói tường tận mong muốn của họ sao. Vấn đề này nàng thực khó mà tiêu hóa được.
Quý Duy Lễ làm như không nghe nàng nói, vẫn tiếp tục bước đi.
"Hảo, vậy ta cùng trưởng bối nói chuyện." Thấy hắn không để ý tới nàng, nàng liền xoay người đi ngược lại.
Gặp quỷ! Hắn dừng chân, xoay mình, bước từng bước thật nhanh đuổi theo, tóm lấy cánh tay nàng, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Ngươi muốn gì nói mau!"
"Vấn đề sinh đứa nhỏ."
Hắn nheo mắt nhìn "Quyền quyết định ở ta, ngươi có ý kiến?"
"Ta không có phản đối, nhưng xin lần tới đừng để một mình ta giải thích cùng trưởng bối."
"Cái gì?" Nàng đang thầm oán hắn? Nhưng hắn không trách sự thẳng thắn của nàng.
Nhìn thấy con ngươi đen mang ý châm chộc, nàng không thèm để ý "Ngươi không thích người nhà can thiệp chuyện của mình, nhưng nếu ngươi đáp ứng họ làm tốt, họ không phải sẽ không làm phiền ngươi nữa?"
"Cảm ơn lời nhắc nhở của ngươi, cho nên ngươi muốn đền bù đêm động phòng, mang thai sinh con, chăm sóc cho hắn?" Con ngươi đen sáng lên đầy vẻ đùa cợt, nàng quả thật đang nói lời vô nghĩa!
"Không phải." nàng vội vàng xua tay "Cho dù Hàn cô nương dữ nhiều lành ít ta vẫn hi vọng đem vị trí vốn của nàng trả lại cho nàng, ta không có lòng tham, không phải của ta ta sẽ không ham. Nhưng ít ra, trước mặt mọi người, chúng ta cũng nên giả bộ là một đôi vợ chồng thực đi."
Hắn cười lạnh "Giả bộ? Ta làm không được, huống chi ta đã sớm được giáo huấn, nữ nhân là không thể tin tưởng." (Kat: haiz >.<)
Lý Ánh Tương sau khi biết hắn bị thương, lúc nào cũng quan tâm, lời thề son sắt hội cùng hắn vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng vừa biết hắn không còn được trọn vẹn thân thể, liền tìm cớ thoái thác rời bỏ hắn.
Khang Mộc Vân vốn là người thông minh. Nàng hiểu rằng hắn vì vết thương lòng mà đối với nữ nhân không còn lòng tin, nhưng không thể mãi như vậy được …
"Lão gia gia, nương, cùng Tinh Tinh không phải cũng nữ nhân sao? Ngươi đừng vì gãy một gậy tre mà đánh nghiêng một cái thuyền chứ (Kat: là vơ đũa cả nắm đóa các tềnh êu ^^) …" Nàng đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, mắt bỗng sáng lên "Chúng ta đánh cược đi, để ta cùng ngươi đi hái khoản đông, ta cam đoan với ngươi nếu ngươi lại lăn xuống triền núi, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi ngã một mình, ta cũng sẽ ngã theo ngươi …" (Kat: *lau mồ hôi* mồm miệng Vân tỷ thật là … >.
Nàng phút chốc cấm khẩu, bởi vì hắn đang hướng cặp mắt đen âm trầm nhìn nàng trừng mắt. Sau đó nàng bất giác nhận ra mình thật kém cỏi, lại còn dám đưa ra so sánh ngu ngốc đến vậy.
Không thèm nói thêm nửa tiếng hắn lập tức phất áo bỏ đi.
Nàng thở dài, cúi đầu đổ người dựa vào tường.
"Tẩu tử, cố gắng lên, đừng bỏ cuộc." Quý Tinh Tinh hóa ra từ nãy giờ ở phía sau nghe lén họ.
Nàng quay đầu, khẩu khí thực uể oải "Ngươi đã nghe thấy hết."
Quý Tinh Tinh gật gật đầu, thân mật kéo tay tẩu tử "Chúng ta tản bộ, ngươi cũng nên giải đi sầu muộn, đối với ca ta cần có kiên nhẫn, tình yêu muốn thành phải có nghị lực."
Nàng mặt có chút điểm hồng "Nói cái gì nha, ta chỉ là cảm thấy sống ở Quý gia thì phải làm được một việc gì đó. Nhất là ca ngươi, hắn là một người tốt, cho nên ta hi vọng hắn sống thoải mái hơn một chút."
Thật không biết là làm sao, nàng càng giải thích càng cảm thấy chột dạ. Đúng rồi, nhất định là tại Quý Tinh Tinh kia cứ nhìn nàng bằng đôi mắt trêu ghẹo khiến nàng cả người không được tự nhiên.
Ánh trăng mờ nhạt, hai người đi trên sân rụng đầy lá, hướng cây cầu nhỏ đi qua, vừa qua đã thấy mấy nha đầu đang vây quanh một tiểu nha đầu đang khóc lóc mà trấn an.
Hai người nhìn nhau, đi tới gần để hỏi nguyên nhân.
"Tiểu Cúc muốn về thăm nhà, nương của nàng bệnh nặng." Một nha hoàn trả lời.
"Vậy ngươi mau trở về chiếu cố nàng." Khang Mộc Vân lập tức hướng tiểu nha hoàn thanh tú đang khóc lóc sướt mướt nói. Nàng không muốn tiểu nha hoàn này cũng giống nàng vì một chút tiền bạc ngay mà cả lần cuối nhìn mặt cha cũng không kịp gặp.
Tiểu Cúc hai mắt đẫm lệ bỗng sáng ngời "Thiếu phu nhân, ta thật sự có thể chứ?"
Không xong, nàng đã quá vội đồng ý, liền không yên nhìn sang Quý Tinh Tinh "Ta có thể quyết định sao?"
Quý Tinh Tinh cười đến sáng lạn "Đương nhiên có thể, chính là …" nàng nhướn mày "Bà nội rất nghiêm, nếu không có người hoàn thành công việc của Tiểu Cúc, quản sự báo lại bà nội sẽ chê trách."
"Vậy để ta tới làm giúp …" thấy Quý Tinh Tinh trợn mắt nhìn mình, Khang Mộc Vân vội vàng sửa "Ý ta là nói, ta là người trong sơn trang, Tiểu Cúc cũng đã ở đây làm việc, mọi người đều là người một nhà, cho nên hỗ trợ …"
"Không, không có thể nào để cho thiếu phu nhân làm a!"
"Đúng vậy, mọi người chia nhau công việc của Tiểu Cúc là được rồi."
Mọi người thi nhau nói, ta một câu, ngươi một lời, đối với vị thiếu phu nhân thiện lương lại thân thiết vừa mừng vừa sợ. Tiểu Cúc không ngừng rơi lệ, hết cảm ơn Khang Mộc Vân lại cảm tạ mọi người đã có ý giúp đỡ.
"Đợi chút, nương ngươi sinh bệnh, nhất định phải dùng đến bạc."
Khang Mộc Vân sờ sờ trên người không có ngân lượng, nhưng trang sức lại không ít, định lấy vòng tay ra thì Quý Tinh vội vàng ngăn cản, đem túi ngân lượng trên người đưa cho nàng "Nguyên là nương cùng bà nội kêu ta đưa cho tẩu một ít ngân lượng để khi tẩu muốn mua gì hay thích ăn gì có thể dùng tới. Nhưng ta nghĩ ngươi không có xuất môn, nếu có cũng đi theo ta nên tính không đưa. Hiện tại, ngươi cầm lấy đi."
Không nghĩ tới nàng còn chưa nói xong, Khang Mộc Vân đã như thần tài qua cửa, đem bao bạc nặng trịch kia đưa tới tay Tiểu Cúc khiến mọi người xung quanh nhìn trân trối, nghẹn họng. (Kat: Vân tỷ, muội cũng đang cần tiền! *mắt sáng long lanh*; Vân tỷ: *làm lơ bỏ đi*; Kat: T.T)
Tiểu Cúc sợ hãi không dám lấy, đẩy lại "Thiếu phu nhân, như vậy nhiều lắm."
"Ngươi không nghe đại tiểu thư vừa mới nói sao? Ta xuất môn nhất định đi theo nàng cho nên ta không cần dùng tới, phải không Tinh Tinh?" nàng cười đến ngọt ngào nhìn Quý Tinh tinh đang ngây ra như phỗng.
Quý Tinh Tinh lúc này mới hoàn hồn, nhe răng cười "Là thiếu phu nhân cho ngươi, ngươi hãy nhận đi."
"Cám ơn, cám ơn …" Tiểu Cúc nước mắt như mưa, kích động quỳ xuống.
Khang Mộc Vân vội vàng nâng nàng dậy. Mọi người đều thay Tiểu Cúc cảm thấy may mắn. Cũng thực vui vẻ, chủ mẫu tương lai nhân từ như thế, đây chính là phúc của mọi người a!
Khang Mộc Vân làm người tốt thì làm đến cùng, nàng lần đầu tiên dùng đến địa vị thiếu phu nhân, sai người lái xe đưa Tiểu Cúc lên đường.
Quý Tinh tinh liền chạy tới thư phòng tìm ca ca, đem chuyện vừa rồi kể lại cùng hắn, cuối cùng nàng nói "Tẩu tử cá tính quá tuyệt vời, ngươi không biết bọn hạ nhân vui biết bao nhiêu, thân cận nàng thế nào đâu, lòng nàng thật thiện lương …"
"Ngươi nói nhiều không khát sao?" Quý Duy Lễ sắc mặt không chút đổi, đều đều cầm sổ sách ghi lại tên, số lượng dược liệu để nắm giữ tốt lượng tồn kho, con mắt không hề liếc tới muội muội.
"Ta không khát a. Tẩu tử cuộc sống thực vất vả, nhưng nàng nói với ta khó khăn ấy coi như đồ ăn bổ vậy. Chứng tỏ tẩu ấy rất kiên trì, chịu đựng. Nữ nhân như vậy rất thích hợp sinh con, dưỡng trẻ …"
Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt với muội muội "Là bà nội muốn ngươi tới làm thuyết khách sao? Nếu ngươi muốn thì sinh cho bà nội một đứa ngoại tôn để bà cháu vui vẻ, ta có thể lập tức tìm bà mối …"
"Được, được không đề cập tới chuyện sinh đứa nhỏ." Quý Tinh Tinh gật đầu cho qua "Bất quá, còn một vấn đề cuối cùng, ca đối với tẩu tử thật sự một chút hảo cảm cũng không có?"
"Không có." Hắn đáp rõ ràng. (Kat: ôi thật vô tình ah, đau, tim ta đau!)
Không chút do dự! Quý Tinh Tinh xị mặt, ngoan ngoãn rời đi.
Làm sao bây giờ? Không cần nói tới sinh tiểu oa nhi, muốn đôi vợ chồng này tứ chi ᴆụng chạm còn khó nữa là …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc