"Ngươi rốt cục tới đây làm gì?" Hắn khẩu khí thật không tốt.
"Cũng vì không biết phải làm cái gì." Nàng bất đắc dĩ nói.
Hắn hơi nhếch môi, đám người xung quanh tuy rằng giả vờ làm việc nhưng kỳ thực là đang dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe lỏm. Hắn hướng bọn họ "Các ngươi đều rời đi."
"Vâng."
Mọi người dừng công việc rời đi. Trước khi rời còn vụng trộm nhìn lại thiếu chủ. So với một người vừa mới kết hôn, vẻ mặt hắn thực không tốt, đây cũng là điều mà bọn họ đã đoán ra trước.
Trong viện rộng lớn như vậy, hiện tại chỉ còn lại hai người, không khí ngưng trọng, im ắng.
Quý Duy Lễ hít một hơi thật sâu, đè xuống lửa giận "Không biết làm cái gì? Ta xem tay ngươi thì biết ngươi quả thực đã từng rất vất vả. Hiện tại có thân phận tốt như vậy, còn nhất định tìm việc để làm?"
"Giống một phế nhân có cái gì tốt?" nàng vẻ mặt chịu không nổi nhìn hắn "Thiếu chủ …"
"Phu quân." Hắn lạnh lùng sửa lại cách xưng hô của nàng. (Kat: đúng roài đóa, người ta bái đường zới tỷ roài mà, phải gọi "phu quân" chớ)
"Là, phu quân. Mời ngươi tìm cho ta một việc để làm. Ta trời sinh thích làm việc. Muốn ta ngồi không, bắt chéo tay chân sai người này người kia hầu hạ, ta sẽ rỉ sắt!" Nàng không phải không biết hưởng phúc mà là không nghĩ mình muốn ngồi không. (Kat: Vân tỷ, tỷ là người phù hợp với câu "lao động là vinh quang")
Thấy vẻ mặt của nàng rất chân thật, tâm hắn có chút chấn động "Ngươi thật không sợ ta phải không?" Hắn đột nhiên có điểm bội phục dũng khí của nàng.
"Tin ta đi, ngươi so với người hung ác còn khác xa, huống chi bộ dạng ngươi tốt như vậy, xem … ách …" mặt nàng phúc chốc đỏ lên, nàng nói như vậy khác nào kẻ háo sắc sao, ngu ngốc!
Hắn nghe xong sắc mặt không khỏi kinh ngạc, tay để lên иgự¢ tự hỏi không biết có bao nhiêu cô nương vừa thấy thần sắc của hắn liền bị dọa cho phát run cả người. Vậy mà nàng ở đó, lại còn có thể đỉnh đạc mà khen ngợi bề ngoài của hắn?!
Bốn mắt giằng co, nàng hoang mang cúi đầu hắn mới nhận ra chính mình nhìn chằm chằm nàng nãy giờ. Hắn bỗng dưng xoay người, đi đến nơi ban nãy hai người cùng té ngã, cúi người nhặt sổ sách bị rơi rớt lên, xong xoay người một lần nữa nhìn chằm chằm Khang Mộc Vân, vẻ mặt nóng nảy: "Ngươi không thể tự mình tìm việc, đừng làm phiền đến ta sao?"
"Đương nhiên là có thể, có điều nếu lỡ may lộ chuyện cũng không nên trách ta." Nàng kỳ thật cũng rất biết thương lượng nha.
Hắn nhíu mày rậm, khó tin trừng mắt cười lạnh với Khang Mộc Vân: "Ngươi, nữ nhân này lại uy Hi*p ta?"
"Cái gì mà nữ nhân này? Khẩu khí không cần phải như vậy chứ? Ngươi thì giỏi cái gì, cũng chẳng phải bị nữ nhân từ hôn sao …"
"Câm miệng!"Quý Duy Lễ sắc mặt xanh mét. Hắn hận nhất người khác ở trước mặt hắn nhắc tới chuyện này. Bởi vì bình thường, mọi người không phải đồng tình mà là thương hại hắn.
"Ta có thể câm miệng, nhưng thỉnh phu quân trước tìm cho ta một việc để làm. Ta bất kể việc gì cũng có thể làm, trừ bỏ nhàn nhã vô tích sự."
Hắn giận không thể tả, trừng mắt át nàng. Nàng cũng nhìn thẳng hắn. Hai người giằng co hồi lâu. "Ngươi cũng không muốn ta lưu lại đây sao?" Nàng dũng cảm hướng hắn gật đầu hỏi.
Hắn phải thừa nhận nàng so với vẻ bề ngoài nhút nhát thì bạo gan hơn nhiều "Hảo, vậy ta tìm cho ngươi một việc để làm, đừng tới làm phiền ta nữa."
"Đương nhiên." Nàng cười, đã nói là nàng rất biết thương lượng mà.
Hắn nhìn nàng một hồi lâu, giống như đang suy tư điều gì, tiếp theo đột nhiên xoay người "Ngươi ở chỗ này chờ ta."
Hắn thẳng tắp hướng phương môn, đi qua trung đình vào môn thính. Không khí ở đây tràn ngập mùi hương dược liệu. Đây là nơi cất dữ dược liệu cùng sách vở nghiên cứu. Phía trên gồm hai lầu, có một tầng hầm bên dưới. Nơi hắn đang đứng có rất nhiều kệ gỗ lớn. Kệ thì chứa toàn dược liệu, đan dươc. Kệ thì lưu trữ nhiều sách Đông y quý giá. Hắn mặt không một chút thay đổi, tiêu sái bước về phía trước, liếc mắt một cái tìm thấy ngay một loạt tài liệu có liên quan tới cây khoản đông.
Hắn đoán chừng nửa tháng nữa lại là mùa khoản đông nở hoa, mà đường lên núi lại hiểm trở. Nàng nếu đã là người nhà Quý gia ít nhiều cũng nên biết thân đã là người trong nhà thì phải gánh vác trách nhiệm.
Không chút do dự, hắn rút ra một quyển sách thật dày liền đi ra ngoài.
Trong sân, quản sự vừa tiếp hai phụ tử nhà nọ. Không nghĩ tới không thấy thiếu chủ đâu, chỉ có thiếu phu nhân ngồi nhàm chán nghịch nghịch mấy thứ dược liệu vừa ban nãy làm nàng té ngã.
Khang Mộc Vân thấy ba người vừa đến vội vàng đứng dậy hướng bọn họ cười.
Quản sự cung kính chào, lại hướng hai phụ tử nói: "Đây là thiếu phu nhân của nhà ta."
Hai phụ tử vừa nghe, vội vàng hành lễ "Phu nhân hảo."
"Các ngươi cũng tốt."
Nàng cũng vội vàng đáp lễ. Quản sự thấy thế đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhịn không được muốn cười.
"Các ngươi muốn tìm thiếu chủ sao? Đợi lát nữa hắn sẽ trở lại … Có gì cần ta giúp không?" Nàng nói liền lời đang suy nghĩ, nhìn đối phương ngạc nhiên ngại ngùng mà cười. Hai phụ tử này quần áo đều có chút điểm vá, giống như nàng trước đây vậy nên có cảm giác thật thân thiết.
Hai phụ tử nọ không nghĩ tới thiếu phu nhân xinh đẹp, thiên tiên như vậy lại đối với bọn họ cười tươi sáng lạn. Người con thẹn thùng cúi đầu trong khi người cha, đã ngoài ba mươi, kinh ngạc trả lời có chút sợ hãi "Chúng ta là đến cám ơn riêng thiếu chủ, bệnh của con ta đã khỏe lên nhiều."
Xen nàng không hiểu ra sao, quản sự thấp giọng giải thích cùng nàng.
Nguyên lại là có những người nghèo khổ không có tiền xem bệnh mua thuốc, thiếu chủ liền cho phép họ tới dược đường trong thành mua thiếu, sau này có tiền thì trả lại.
Việc này là để cho những người nghèo khó có cơ hội được khám chữa bệnh. Thiếu chủ cũng không hối thúc họ hoàn trả tiền bạc, thậm chí qua một năm người lại chủ động hủy nợ cho họ, miễn cho họ phải thêm nhiều nợ không dám đi đâu. (Kat: Lễ ca, ca thật vĩ đại! Ai nớp du, ai mà thiếu tiền muội, muội cào nhà ra bắt trả áh)
Hắn thực sự là người tốt. Khó trách Quý Duy Lễ nói ông trời còn thiếu hắn một cái công đạo. Hắn sống như vậy, hảo tâm tất sẽ có hảo báo thôi.
"Thiếu phu nhân, tiểu nhân là Trương Tam, là tiểu nhị ở quán trọ trong thành." Hắn khốn quẫn cười "Tuy rằng ta chỉ là kẻ thô lỗ, vô học nhưng ta luôn nghĩ thiếu chủ là người thiện lương, thỉnh thiếu phu nhân nhất định phải hảo hảo đợi hắn. Nếu có thể, xin người cùng hắn vào thành. Hắn sẽ biết người trong thành không để ý hắn chân dị tật, ai cũng giống nhau tôn trọng hắn, cảm tạ hắn." Có lẽ vì nàng tươi cười rất ấm áp nên Trương Tam vạn nhất trong đầu nghĩ gì đều đem nói ra tất cả.
Cách đó không xa, Quý Duy Lễ vừa đi tới cũng chỉ nghe được ba chữ "Cảm tạ hắn" liền dừng bước, nhìn Khang Mộc Vân hướng phụ tử Trương Tam ôn nhu cười.
"Cám ơn các ngươi, ta sẽ chuyển lời tới thiếu chủ."
"Chúng ta xin cáo từ."
Quý Duy Lễ nhìn phụ tử Trương Tam rời đi. Họ vừa đi khỏi, nàng lập tức ngẩng đầu hỏi quản sự: "Thiếu chủ sau khi bị thương chân không xuất môn sao?"
"Có, nhưng chỉ là hướng ngọn núi mà đi một mình. Thời gian khác đều ở trong dược trang. Ngẫm lại, lão thiên gia thật rất không công bằng, người tốt lại không được hảo báo, ai …" Quản sự nhịn không được thở dài.
Nghe vậy, Quý Duy Lễ hơi nhếch môi, tâm căng thẳng xem xét vẻ mặt của nàng. Không phải nàng cũng như những nữ nhân khác, ghét bỏ hắn chứ?
"Ta không biết là phu quân không được hảo báo hay không. Trừ bỏ một chân không tốt, thân thể đều khỏe mạnh, người nhà thương yêu hắn, quan tâm hắn, không lo no đói, hắn tích lũy thiện đức còn được người ta cảm tạ, như vậy còn không tốt!"
Hắn nhìn vào vẻ mặt của nàng bối rối, là do hắn không biết chừng sao? Đôi mắt hắn trong thoáng chốc trở nên mờ mịt. Quản sự liền thay hắn uất ức "Nhưng bị thương chân là điều đả kích rất lới đối với thiếu chủ."
"Mất chân là sự thật, nhưng hắn cũng không nên cứ giữ mãi thống khổ. Có những việc căn bản là nên quên đi, để mọi thứ trống trơn, có như vậy mới sống thanh thản, hạnh phúc."
Nàng chính là mang ý nghĩ ấy mới có thể sống khoái hoạt tới giờ sao? Quý Duy Lễ nhíu mi.
"Như thế nào quên hết mọi chuyện để trống trơn là một loại hạnh phúc?" quản sự sờ đầu, thật sự không hiểu.
"Là đều quên trống trơn chứ còn như thế nào nữa quản sự?"
Nàng cười đến vui vẻ. Quý Duy Lễ lẳng lặng nhìn nàng cười đến sáng lạn. Không thể không thừa nhận lời của nàng đã nhắc nhở hắn. Hắn có không quá đau xót cho bản thân mình mà quên mất mình đang có được những gì?
Hắn mím môi, nhìn pho sách trên tay, đột nhiên lương tâm cảm thấy không nên làm khó dễ nàng di. Nàng dù sao cũng không biết chữ, việc này đối với nàng có chút ác độc a. Nghĩ vậy hắn tính quay lại …
"Di, thiếu chủ, ngươi đã trở lại." quản sự nhìn thấy hắn vội gọi.
Khang Mộc Vân lập tức lại gần hắn. Một bên kể vắn tắt chuyện phụ tử Trương Tam, một bên nhìn pho sách trên tay hắn. Khối thư dày này, không phải là hắn kêu nàng phải đọc chứ?
Quản sự vừa thấy thiếu chủ trên tay cầm pho sách liền có điểm lo lắng "Tháng sau chính là kỳ khoản đông nở hoa, thiếu chủ muốn lên núi sao?"
Khang Mộc Vân nhìn quản sự lo lắng, lại nhớ tới lời Quý Tinh Tinh đã kể, lập tức thốt ra "Tìm khoản đông rất nguy hiểm, gia gia ngươi cũng vì vậy ૮ɦếƭ …"
"Thiếu phu nhân!" quản sự vôi vàng đánh gãy lời của nàng, lão thái gia qua đời là nỗi đau lớn nhất trong lòng thiếu chủ, không nên đề cập đến (Kat: Vân tỷ, tỷ thật là …)
Quả nhiên sắc mặt Quý Duy Lễ biến sắc, hắn hung ác đem pho sách trên tay quăng sang nàng "Xem ra có kẻ lưỡi dài nói cho ngươi không ít chuyện!"
Nàng nuốt một ngụm nước miếng, không biết nên trả lời như thế nào.
"Đem quyển sách này đọc qua, hiểu hết mọi thứ thì mới được tới tìm ta." Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi mang theo quản sự lo lắng chạy theo hắn để lại nàng đứng trơ trọi trong sân.
Nàng cúi đầu nhìn pho sách dày, run rẩy. Trời ạ, nàng căn bản không biết chữ, hắn không phải là cố ý làm phiền toái nàng đi?