"Xin lỗi cô, người nhà cô không qua khỏi..."
"Bác sĩ...bác sĩ nói...chồng tôi chết sao?"
Thẩm Quyên như không tin vào tai mình, sắc mặt cô giờ đây đã trắng bệch. Cô vội lắp bắp hỏi bác sĩ lại một lần nữa.
Ông ta nhíu nhíu mày, lại không tin cô là vợ của người đàn ông. Nhưng không mấy quan tâm chuyện đời tư của người ta cho lắm. Ông lặp lại lần nữa:
"Người nhà cô mất rồi, xin chia buồn cùng cô."
Lần này cô thật sự đã ngã khụy xuống rồi, môi cô run rẩy, nước mắt chực trào mà rơi xuống lách tách, vai cô run lên bần bật không giữ nổi sự xúc động giờ đây trong lòng mình.
Bác sĩ cũng hiểu được tình cảnh này mà chỉ im lặng không muốn nói gì thêm. Chỉ sợ cô sẽ vì mấy câu sắp nghe nữa mà sốc mất.
Cùng lúc đó, nữ y ta liền nhanh đẩy cửa bước ra, nhìn bác sĩ đang báo thông tin với người nhà mà lắc đầu nguây nguẩy không biết nói gì thêm bởi bác sĩ này.
Y tá bước đến, vỗ mạnh vào vai bác sĩ mà trách:
"Bác sĩ, ông nhầm người nhà bệnh nhân rồi. Người nhà họ bên kia."
Vừa nói, y tá liền chỉ về một đám người cũng sốt ruột không kém mà chờ đợi tin tức. Lúc này ông ta mới ngớ người, nhìn lại tên họ mà cùng tuổi đã cao liền biết mình sai. Gãi gãi đầu cười cho qua rồi cũng nhanh chân đến phía trước.
Y tá đỡ lấy cô dậy mà nói tiếp:
"Cô là người nhà Lôi Thụy Sinh đúng không ạ? Anh ấy đang được băng bó vết thương lại, cô chú ý lần sau đừng cho anh ta xúc động quá, kẻo làm hỏng vết thương."
Lúc này cô mới ngẩn mặt lên nhìn cô y tá, có chút bối rối không hiểu chuyện gì. Y tá liền trách nói bác sĩ do nhầm lẫn nên sai sót, Thẩm Quyên liền hiểu ra là mình nhận sai người.
"Anh ta đang ở trong phòng, cô có thể đến thăm nom được rồi ạ?"
Thẩm Quyên lau đi nước mắt, vội cảm ơn y tá một tiếng liền nhanh tiến vào trong.
Thế mà cô cứ tưởng, mình sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa chứ...cô đã rất sợ.
Nhìn Thụy Sinh đang nằm ngay ngắn trên giường bệnh, cô nhẹ nhàng bước đến. Băng gạt đã được thay, cả áo cũng thay bằng áo bệnh viện. Thẩm Quyên thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên ghế mà im lặng nhìn hắn.
Tay cô bất giác nắm thật chặt tay hắn, dường như có nhiều điều muốn nói, nhưng lại thôi...
Lúc này tay hắn cũng cử động, cũng nắm lấy tay cô không buông khiến Thẩm Quyên có chút bất ngờ. Giọng khàn khàn bất giác hỏi cô.
"Quyên, em khóc sao? Khóc vì tôi sao..."