"Dì Thẩm chạy về xem chú Thẩm, chú ý bị chảy máu, nhiều lắm. Ướt cả áo luôn đó dì Thẩm!"
Nghe thằng nhóc nói rõ ngọn ngành từng câu từng chữ, lúc này Thẩm Quyên mới tá hỏa, cô nhanh cởi bỏ tạm dề kêu nó giúp mình trông chừng quán, cô thì nhanh chân chạy về để xem Thụy Sinh như thế nào.
Vừa vào đến nhà, mọi thứ gần như đổ nát. Băng gạt thấm đầy máu tươi, tay hắn cũng bị những mảnh chén sứ cứa vào tay mà chảy máu không ngừng.
Nhìn hắn dựa vào tường, hơi thở vô cùng gấp gáp thì cô như thêm sợ hãi. Vội lay nhẹ người hắn mà gọi:
"Sinh, Sinh...anh có sao không Sinh...nghe tôi nói không?"
Thẩm Quyên nhanh lấy váy mình lau đi vệt máy, giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng cô đã lấy điện thoại gọi cấp cứu.
Vết thương ngoài da cô có thể sơ cứu kịp cho hắn, nhưng ở mắt là ảnh hưởng đến việc nhìn, không thể có chuyện gì được. Cô dù muốn ở bên cạnh hắn, nhưng vẫn không nở để hắn phải chịu đau đớn như thế. Hắn đau một, nhưng tim cô lại đau mười....rất đau.
Chiếc xe cấp cứu nhanh đến, cả bốn người đều đưa hắn lên xe. Trên xe, cô không ngừng nắm chặt tay hắn. Chỉ sợ hắn không giữ được chút hơi thở này, cứ luôn gọi tên hắn không ngừng.
Chiếc xe lao vun ✓út trên đường lớn. Cuối cùng cũng đậu lại trước cửa bệnh viện. Cô nhanh chạy theo đến lúc chiếc băng ca chạy vào phòng cấp cứu.
Thẩm Quyên chỉ có thể ở bên ngoài chờ đợi. Chỉ có thể chờ đợi. Lòng cô vô cùng bất an, đến cả nước mắt mình khóc lúc nào cũng chẳng hay biết. Đôi môi khô khốc không ngừng run rẩy. Cô luôn miệng cầu xin, mong rằng hắn sẽ không sao, mong rằng hắn sẽ qua khỏi....
Ánh mắt cô vẫn luôn nhìn về hướng phòng, cô thật sự muốn khóc thật lớn rồi...
Thời gian là thứ vừa nhanh vụt qua tựa như một giây, nhưng cũng thật chậm tựa như một thế kỷ. Thẩm Quyên ở ngoài đợi càng sốt ruột.
Cuối cùng ánh đèn phòng cấp cứu cũng vụt tắt, cánh cửa nhanh mở ra. Một vị bác sĩ bước ra, ông cởi bỏ chiếc kính của mình mà day day thái dương:
"Bác sĩ, sao rồi bác sĩ?"
Cô nhanh bước đến víu lấy tay ông mà hỏi, vẻ mặt vô cùng lo sơ. Nhưng ông lại lắc đầu ngao ngán, lại thêm một cái thở dài.
"Xin lỗi cô, người nhà cô không qua khỏi..."