"Sinh...anh có yêu tôi không? Một chút cảm giác thôi cũng được, xin anh..."
Lời cô trong phút chốc lại nhỏ dần nhỏ dần. Thẩm Quyên tự trách bản thân mình khùng điên. Thụy Sinh đã ngủ sao mà nghe đc lời cô nói cơ chứ. Cô hỏi thì cũng là thừa thôi.
Cô khẽ thở dài trực tiếp đóng cửa phòng rồi rời đi.
Cạch
Sau khi cửa đóng, Thụy Sinh mệt mỏi ngồi dậy, môi hắn mím chặt lại dường như đang giữ cho bản thân một cảm xúc ổn định không được rối ren.
Hắn đưa tay ra tìm đường hướng đến phòng tắm. Bản thân hắn muốn gột rửa đi hết những gì còn sót lại của cuộc kích tình đêm qua. Một chút cũng không muốn lưu lại.
Đợi khi hắn tắm xong thì bản thân có thể tìm đến phòng ăn. Hắn vẫn luôn biết cô luôn phần bữa sáng cho hắn, vì cô không nỡ gọi hắn dậy mà cô thì đi làm từ sớm rồi.
Ngồi ăn từng miếng thịt hun khói, dù vị có ngon ngọt đến đâu thì khi xuống đến cổ họng, lại là một mùi vị chua xót dâng lên trên mũi hắn.
Tâm tình hắn hỗn độn đến mức mà tay chân cũng bắt đầu không nghe lời, trực tiếp hất đổ bữa sáng mà cô dày công chuẩn bị. Anh cảm giác được mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo ban đầu của mình.
" Thẩm Quyên ...tại sao ...tại sao lại yêu tôi"
" Thẩm Quyên...Quyên...đừng yêu tôi "
" Quyên...xin em...đừng..."
Thụy Sinh gào lên trong sự bất lực. Hắn như là kẻ mất đi sức lực mà không ngừng gào thét gọi tên cô. Môi hắn run rẩy, bàn tay ôm lấy đầu sớm đã có miếng băng gạc quấn quanh.
Hắn đã từng chạm qua nhiều cô gái, đã có nhiều người đều nói lời yêu thương, đeo nói lời thật lòng mà hắn chỉ xem là hư không. Hắn chưa một lần từng để tâm đến những lời nói đó. Tại vì sao hôm nay hắn lại bị những lời yêu kia giày vò. Hắn không muốn, không muốn chấp nhận khi Thẩm Quyên nói yêu mình. Hắn là kẻ không cho phép điều đó xảy ra...vì hắn sợ, hắn thật sự rất sợ....
" Quyên...tôi xin lỗi..."
Đến cuối cùng, những giọt nước mắt cùng hoà chung vào vết máu cũ đọng lại, thấm ướt cả băng gạt của hắn. Thụy Sinh chỉ có thể nói câu xin lỗi với cô...hắn là kẻ hèn nhát, hắn không xứng đáng.
"Chú Thẩm ơi.... "
Tiếng ở ngoài cửa vọng lên giọng đứa trẻ con. Nó dường như không nghe tiếng đáp lại mà mở cửa bước vào. Gặp được hắn đang ngồi dựa vào tường hai vai không ngừng run rẩy, máu từ đôi mắt không ngừng rơi khiến cậu sợ hãi liền nhào đến bên hắn.
" Chú Thẩm ơi chú làm sao thế này ? Để con đi gọi dì Thẩm"
Nó hoảng quá không biết cách nào nên kêu hắn ngồi yên ở đây, mình thì chạy vội ra ngoài đi đến quán cà phê của Thẩm Quyên cách đó và căn nhà.
Nhìn thằng nhỏ mình sai nó đến xem dùm Thụy Sinh như thế nào, nhìn nó quay trở lại thở bở cả hơi tai, nó thở hồng hộc chỉ tay về phía nhà.
" Dì...dì..."
" Làm sao ?"
Cô nhìn nó gấp gáp như thể có việc quan trọng, lòng cũng dâng lên chút bất an mà đưa nó ly nước vội để nó uống cho lưu thông giọng.
Nó nhận vội rồi uống một phát hết sạch ly nước sau đó thận trọng thông báo.
" Dì Thẩm chạy về xem chú Thẩm, chú ý bị chảy máu nhiều lắm, ướt cả áo luôn đó dì Thẩm!"