"Quyên, tôi có thể bỉ ổi hơn bây giờ, chỉ có điều là em chịu nổi một đêm không?"
"Lôi Thụy Sinh, anh mà dám nói điều gì tục tĩu tôi lặp tức đá anh ra khỏi nhà!"
Thụy Sinh cũng vì lời đe dọa này mà nhanh ngậm mồm lại. Hắn đường đường là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, bản thân nhất định không ngại việc gì chỉ sợ Thẩm Quyên nói được làm được mà đá bay hắn mất!
Hắn vẫn muốn ngủ cạnh vợ, thật sự bên ngoài lạnh lẽo lắm à.
Thụy Sinh gật đầu, cầm lấy gói thuốc lá, chuẩn xác đoán hướng gió thổ mà từ từ hướng tới ban công mà đi.
"Tôi không nói nữa là được. Tắm rửa sạch sẽ tôi sẽ "phóng thích" cơ thể này hộ em nhé?"
"Cút!"
Rầm!
Chính xác Thụy Sinh vừa ăn trọn cú đá của Thẩm Quyên. Hắn mất cân bằng mà ngã nhào, may mắn bám víu được thành lan can mà không ụp cả mặt xuống sàn.
Thẩm Quyên ngượng đỏ cả mặt. Bảo hắn không nói lời tục tĩu sợ làm tổn hại đến vốn từ trong sạch của cô, không ngờ tên vô lại này nói những từ ám chỉ không mấy đứng đắn như thế. Đá đi là còn nhẹ nhàng lắm rồi.
Thụy Sinh gượng mình đứng dậy, xoa xoa lấy tấm lưng sắp gãy này của mình.
Còn vả miệng mình vài cái mà nhắc nhở. Ây chời chỉ tại mồm mép không nói điều gì trong sáng, ai bảo hắn trời sinh phong lưu, học điều tốt lại không học, đi mà học hỏi mấy thứ như này, giờ thì nhiễm vào đầu rồi khó dứt ra.
Nhưng quả thật, hắn muốn chạm vào cô. Lời cô nói dù có hơi đanh đá, nhưng giọng vẫn rất ngọt. Cả cơ thể mà hắn tưởng tượng ra, nghĩ đến mà anh em cũng đã buông cờ chào thua rồi!
Xác định được Thẩm Quyên đã đóng cửa nhà tắm. Thụy Sinh mới trở lại dáng vẻ cứng nhắc, gương mặt trông vô cùng u ám. Rút từ túi ra chiếc điện thoại, dựa vào nút bấm dành cho người khiếm thị, nhấn gọi dãy số quen thuộc. Bên đầu dây cũng rất nhanh mà bắt máy, giọng nói kính cẩn:
"Lôi tiên sinh, tôi nghe."
"Bên Lôi gia cứ để bọn người đó vui vẻ, đừng manh động, sớm nhất tôi sẽ quay về."
"Mọi thứ luôn chờ ngài, nhưng còn....cô gái kia?"
"Không sao, Thẩm Quyên đối với tôi chỉ là qua đường. Đợi xong xuôi tôi sẽ cho cô ta một số tiền coi như cảm tạ."