Bản năng chiếm hữu của giống đực như đang gầm thét trong cơ thể Đường Học Chính, sau lưng cô, bàn tay to bản của anh siết lại thành nắm đấm, nhưng trước mặt cô, anh vẫn nở nụ cười rất vô tư: “Được chứ, được chứ, nhưng em phải đi cùng anh mới an toàn.”
“Gì cơ?”
“Em quên hậu cung khổng lồ của nó rồi à, em mà đi một mình, chẳng phải sẽ làm các cô ấy hiểu lầm ư?” Đường Học Chính 乃úng trán cô.
“À, quả thế.” Phù Hiểu sực hiểu ra.
Đường Học Chính cười khẽ một tiếng: “Thôi thì đi Thượng Hải với anh đi? Mai chúng mình lại về.”
“Vậy cũng không được, mai em còn phải đi làm.” Phù Hiểu vẫn kiên quyết từ chối.
“Ông xã quan trọng hay công việc quan trọng?” Đường Học Chính xị mặt xuống, thốt lên.
Phù Hiểu lừ anh một cái, “Đương nhiên là công việc quan trọng rồi, em còn đang giận anh đấy nhá.” Mấy hôm nay, tâm trạng cô siêu tồi, tối nào cũng mất ngủ, cô sẽ không tha cho anh dễ thế đâu.
Nghe vậy, Đường Học Chính lập tức biến sắc mặt, đổi sang cười hì hì: “Vợ hiền bé bỏng ơi, anh biết lỗi rồi mà. Em đừng giận nữa.” Anh ‘chụt’ cô một cái, “Em không đi Thượng Hải thì thôi vậy, nào, để anh đưa em về nhà, em lên ghế trước ngồi đi.”
“Anh thật sự cho là em đúng hay là nhường em thế?” Cô hỏi anh khi anh kéo cô ra khỏi xe, cô thấy mình căng thẳng lạ.
Đường Học Chính không trả lời cô luôn, anh đặt cô ngồi vào ghế phụ, giúp cô thắt dây an toàn, rồi anh lại vòng về ghế lái, nghiêng đầu sang cô, nói một cách nghiêm túc: “Anh đã suy nghĩ vô cùng cẩn thận, anh thấy là anh đã quá mức tự đại, em làm những chuyện em nên làm, thế mà anh lại trách mắng em vì những sai lầm không phải của em đó. Tất cả đều là lỗi của anh, anh xin lỗi em, em đừng giận nữa, được không?”
Nhìn vẻ mặt chân thành của anh, Phù Hiểu bỗng thấy bao buồn khổ mấy hôm vừa rồi như tan thành mây khói, cô chậm rãi nở nụ cười tươi rói, cô đã không cười tươi như thế này mấy ngày rồi, “Vậy em sẽ không giận nữa.”
Cái cô bé này nữa, chỉ giỏi dọa anh thôi! Đường Học Chính cố kiềm chế để không: ôm cổ cô và hôn cô say đắm cái nữa.
“Đường Học Chính, cám ơn anh.” Phù Hiểu sẽ sàng. Cô đỏ mặt, ngắm nghía khuôn mặt tuấn tú của anh. Tuy cô khăng khăng là mình đúng nhưng cô biết: một người sĩ diện như Đường Học Chính thì phải cực kỳ cố gắng mới có thể nhận sai về mình.
Yết hầu Đường Học Chính giật giật, cánh tay anh bỗng căng cứng, trong im lặng, anh khởi động xe.
Xe đi đến cổng bệnh viện, Phù Hiểu nói luôn: “Anh đưa em đến chỗ bắt xe taxi thôi, em về lấy được mà.” Chẳng phải có khối người đang giục anh quay lại Thượng Hải ư? Nghĩ đến việc anh vội vội vàng vàng về Bắc Kinh vì cô, cô bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ.
“Không có gì quan trọng bằng em hết.” Đường Học Chính biết cô đang nghĩ gì. “Vả lại, em vừa bị sốc, sao anh có thể để em lại một mình được?”
“Bây giờ thì em không sao rồi…” Kỳ thật, vào khoảnh khắc anh trở về và ôm lấy cô, cô đã thấy lòng mình đã bình yên trở lại.
“Anh vẫn chưa biết em và Mạc Vu Phi đã ᴆụng phải lũ người nhà họ Tề như thế nào.”
“Hôm qua là thứ bảy, Mạc Vu Phi cũng về ở nhà trên núi. Sáng nay, anh ấy rủ em đi ăn quẩy và sữa đậu nành ở một quán lâu năm. Sau đó, khi tụi em đi qua một ngõ nhỏ có phần hẻo lánh, chợt có mấy người đàn ông nhảy ra, rút súng chĩa vào tụi em. Em sợ quá, đờ người ra, không phát hiện là có một người đàn ông nổ súng, bắn về phía em, may mà Mạc Vu Phi đẩy em ra, nhưng anh ấy lại bị…”
Đường Học Chính dễ dàng hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, nhà họ Tề tưởng Mạc Vu Phi là đầu têu ‘chơi’ họ, nên dù đang bị theo dõi sít sao vẫn cho quân đi tóm Mạc Vu Phi. Sau đó, vì Mạc Vu Phi thật tình cờ và thật bất ngờ mang vệ sỹ theo nên lũ đó đổi sang bắt Phù Hiểu làm con tin. Không ngờ Mạc Vu Phi lại liều lĩnh xông lên cứu cô… Bàn tay đang cầm vô lăng của anh siết chặt lại.
“Anh nhắc đúng quá, nếu em đi một mình thì không biết sẽ gây nên hiểu lầm gì đây.” Hôm nay, trong bệnh viện, cô đã khiến đám bạn anh ta hiểu lầm rồi.
Đường Học Chính nhếch mép cười nhạt, không nói gì.
Có thể… đã không phải là cái gì hiểu lầm nữa rồi.
Về đến nhà, Đường Học Chính dìu cô lên lầu, kiên quyết bắt cô ngủ một giấc cho bình tĩnh lại. Nhưng, vừa bước vào buồng, đập ngay vào mắt anh là chiếc va li bằng da to sụ, va li nằm ở cạnh tủ quần áo, trong va li chất đống quần áo – hình như là đồ nữ, cứ như có người đang gói ghém đồ đạc vậy.
“Em đang làm gì thế?” Trừ anh ra không ai có thể nghe ra chút căng thẳng trong giọng anh.
“À, em định cất chỗ quần áo mùa đông đi.” Phù Hiểu đáp bâng quơ. Thật ra, đó là một trong những biểu hiện của việc cô không được vui. Khi buồn, cô không làm nổi việc gì ra hồn, chỉ có thể nhờ vào những công việc không dùng đến não đó để bớt suy nghĩ.
Đường Học Chính bước đến, đôi mắt sắc lẹm của anh quét qua va li hành lý, anh cầm một chiếc áo hè cộc tay lên: “Đây là cái gì?”
Phù Hiểu nhìn thoáng qua, “Em cầm nhầm, cất vào tủ giúp em đi.” Dứt lời, cô xoay người đi vào nhà tắm, cô quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Đường Học Chính nhìn chăm chăm vào bóng lưng cô cho đến khi bóng cô khuất sau cánh cửa. Tâm trạng anh đâu có được bình tĩnh như vẻ mặt anh. Có thật là cô cầm nhầm không, hay là cô vốn định bỏ vào? Lần đầu tiên, anh nghi ngờ lời Phù Hiểu nói.
Từ khi biết được sự thật đến giờ, anh luôn thấp thỏm lo âu, anh đã ngồi rất lâu trong phòng làm việc mà chẳng biết mình đang nghĩ những gì. Rồi, anh nhận được điện thoại của Vương Tiểu Xuyên, biết tin Phù Hiểu và Mạc Vu Phi bị nhà họ Tề tập kích. Sau đó, anh lại phát hiện ra tình cảm ‘không bình thường’ Mạc Vu Phi dành cho Phù Hiểu, ૮ɦếƭ tiệt là anh bỗng thấy tự ti kinh khủng…
Anh – Đường Học Chính mà lại tự ti ư! Có nói ra cũng chẳng ai tin đâu nhỉ!
Không phải anh thấy mình thua kém kẻ nào, mà là một cảm giác vớ vẩn nhưng cực kỳ mãnh liệt cứ chiếm cứ lòng anh, anh càm thấy: Phù Hiểu không đời nào yêu anh! Sao cô có thể yêu anh cơ chứ? Anh là hung thủ đâm ૮ɦếƭ ba mẹ cô, là hung thủ hại cô cô độc, khổ sở mười mấy năm trời cơ mà! Còn nữa, cô đã về làm vợ anh rồi, anh còn không biết đường quý trọng, còn vì sự tự phụ và cái tôn nghiêm, sĩ diện đàn ông vớ vẩn gì đó mà mắng cô, lạnh nhạt với cô! Mạc Vu Phi có thể ở bên cô, an ủi cô khi cô buồn, Mạc Vu Phi dù biết sẽ bị thương vẫn xông lên cứu cô, trong khi anh thì ở tận Thượng Hải xa xôi và không biết gì cả!
Dù Phù Hiểu có từng yêu anh thì sau những chuyện này có khi nào cô sẽ thay lòng không?
Lần đầu tiên, anh không chắc chắn.
Đường Học Chính vò chiếc áo trên tay, từng cơn sóng của những cảm xúc tiêu cực ồ ạt dâng lên trong anh: rốt cuộc là cô ấy chỉ đang sắp xếp lại tủ quần áo, hay là thật ra cô ấy định bỏ đi?
Anh ghét việc mình đứng đây lo nghĩ vớ vẩn, đoán già đoán non như một người đàn bà, nhưng anh lại không dám tiến thêm một bước. Anh không dám hỏi cô cho rõ, thậm chí không dám thẳng thắn xin lỗi cô, xin cô tha thứ cho tội lỗi mười năm trước anh phạm phải. Bởi vì anh sợ, sợ khi những lời ấy bật ra khỏi miệng, anh sẽ bị sự cắn rứt vô hạn nuốt chửng. Anh sợ: đến phút cuối, cô phát hiện ra anh là một tên sát nhân và rồi cô sẽ không chịu nổi việc sống cùng một nhà với anh.
Nếu cô muốn anh thả cô đi… Liệu anh có vì áy náy mà đáp ứng tất cả những yêu cầu của cô?
Anh có.
Nhưng mà… anh không thể.
Sau khi biết tất cả sự thật, anh chỉ thấy anh càng yêu cô hơn: Yêu cô thiếu nữ mười năm trước đã đặc xá cho tội lỗi của anh, yêu người phụ nữ mười năm sau đã giấu anh sự thật mà về làm vợ anh!
Tuy anh chỉ nghe được những lời phiến diện của Tiêu Thiển Thiển, nhưng qua những hiểu biết của anh về Phù Hiểu và qua thái độ của ông cụ, của ba mẹ, của cả Mạc Vu Phi nữa, anh cũng có thể nhìn thấu mọi mặt của vấn đề. Năm đó, với tấm lòng lương thiện và cao thượng, cô đã tha cho tên hung thủ vị thành niên một con đường sống. Ngày nay, cô dùng tấm lòng lương thiện và cao thượng bao năm không thay đổi đó tha thứ những tội lỗi anh từng mắc phải, về làm vợ anh, thậm chí còn giấu giếm sự thật đến cùng cho anh được ngang hàng với cô trong tình yêu!
Có trời biết: anh có tư cách có được cô không!
Đường Học Chính thở dốc, cơ thể anh căng cứng lại, anh đứng như trời trồng ở đó.
Bất kể là có tư cách hay không thì anh cũng sẽ không buông tay. Dù có phải đối kháng với ông trời đi chăng nữa thì anh cũng phải ghì chặt người con gái này vào lòng.
Không ai được ςướק đi cô của anh.
“Anh sao thế?” Phù Hiểu đi ra từ nhà tắm, cô chợt phát hiện Đường Học Chính trông có vẻ lo âu lạ, anh cứ đứng như trời trồng ở đó, tay còn cầm chiếc áo hè của cô.
“Anh không sao.” Đường Học Chính ném chiếc áo vào tủ, tươi cười, bước đến bên cô, “Em ngủ đi, anh nhìn em ngủ rồi anh lại đi.”
“Đã về đến nhà rồi, anh còn lo cái gì? Anh mau đi Thượng Hải đi, kẻo lỡ hết việc bây giờ.”
Nói thì nói vậy, chứ Phù Hiểu cũng không giục nổi Đường Học Chính. Bất đắc dĩ, cô trèo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, “Ừm, em ngủ rồi nè, anh có thể đi rồi đó.”
“Kỷ lục Guinness về ngủ nhanh cũng chả nhanh bằng em,” Đường Học Chính phì cười, anh ngồi xuống mép giường, nhẹ vén tóc mai cho cô, “Có cần anh hát ru cho em ngủ không?”
Phù Hiểu vẫn đang nhắm tịt mắt bỗng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóc: “Dỗ trẻ còn đấy à, lại còn đòi hát ru.”
Ngắm nụ cười tươi như hoa của cô, Đường Học Chính nghiêm mặt lại, anh chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy đôi môi kiều diễm như đóa anh đào của cô, không phải một nụ hôn sâu tràn đầy Dụς ∀ọηg mà anh chỉ áp đôi môi mình lên đôi môi đỏ thắm, mềm mại của cô.
Một phút sau, anh nhẹ nhàng rời môi khỏi môi cô, “Ngủ đi.” Anh ghé vào tai cô thì thầm.
Phù Hiểu khẽ chớp rèm mi dài, đôi mắt đang vui cười của cô hé mở để nhìn anh một cái, cô cầm tay anh, nhắm mắt lại, cọ má mình vào lòng bàn tay anh, cô thật không muốn xa anh chút nào, “Anh gầy đi.”
“… Em cũng gầy đi.” Ánh mắt Đường Học Chính tràn đầy đau xót, là do anh gây ra, “Không cho em nói nữa, ngoan ngoãn ngủ đi.” Khoảnh khắc này, anh sợ cả việc đối thoại với cô.
Phù Hiểu khẽ bĩu môi song vẫn ngoan ngoãn vâng dạ, dựa đầu vào tay anh, thong thả đi vào giấc ngủ.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Đường Học Chính ngắm khuôn mặt đang say ngủ của cô, nói với giọng khàn khàn: “Phù Hiểu, em là người đàn bà của anh.”
CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA ANH THÔI…
Rất nhiều người mắc phải “Hội chứng Công sở” nên Phù Hiểu cũng không dám chắc là Lam Tiểu Hi sẽ không mắc chứng đó. Bởi vì: dạo này, chị ta xét nét cô khủng khi*p, cô nhận ra điều đó sau khi đi in ba lần cùng một tập hồ sơ theo lệnh chị ta. Lần in thứ hai, cô sợ là phải in một bản nộp cho Tổng biên tập, nên cô không khỏi hỏi chị ta trước kẻo lại phải đi in thêm lần nữa, thế là chị ta lườm cô và quát ầm lên luôn.
Nhưng, hình như bắt đầu từ tuần trước, chị ta đã trở nên cực kỳ khó tính. Chị ta có tâm sự gì ư? Trên đường từ phòng in ấn về phòng làm việc, Phù Hiểu không khỏi phỏng đoán. Song, cô ngẩng lên nhìn, cô thấy: chị ta vẫn cười đùa hơn hớn với những đồng nghiệp khác đấy chứ, có mặt mày bí xị nữa đâu.
Chắc cô lại nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi. Phù Hiểu thở hắt ra một hơi, cô chợt nhớ đến mẩu giấy hôm qua Đường Học Chính để lại cho cô trước khi anh đi Thượng Hải, anh có viết là hôm nay anh sẽ đến đón cô khi cô tan làm, thế là chút xíu khó chịu của cô bay sạch.
Chỉ có điều, cô không biết là “Hội chứng Văn phòng” chỉ nhắm vào cô của Lam Tiểu Hi sẽ còn kéo dài đến tận giờ nghỉ trưa. Đến giờ nghỉ trưa, chị ta tự dưng sai cô đi từ đầu này sang đầu kia thành phố Bắc Kinh để vào Khu Bảo tồn Động vật hoang dã mà chụp một bức ảnh gấu trúc rồi mang về cho chị ta. Chị ta nói ảnh đó là tài liệu nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì chứ? Nghiên cứu xem có nên chuyển đổi tạp chí này từ tạp chí chuyên viết về người: các nhân vật nổi tiếng sang tạp chí chuyên viết về động vật không à? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô nhận thấy yêu cầu của chị ta quá vô lý. Thế nên cô gọi chị ta lại khi chị ta đang định đi ăn trưa với một đồng nghiệp khác, “Chị Lam, chị có thể nói cho tôi biết, bức ảnh gấu trúc đó sẽ được dùng vào việc gì không?”
Nụ cười của Lam Tiểu Hi tắt lịm, Lam Tiểu Hi quay lại, nhìn Phù Hiểu với vẻ dửng dưng, “Tôi bảo cô đi chụp thì đương nhiên là có việc cần đến nó, cô không phải hỏi nhiều thế đâu.”
Cô đồng nghiệp vận đồ Channel đứng cạnh Lam Tiểu Hi cười khẽ một tiếng.
Có ngốc cũng biết chị ta đang làm khó cô, Phù Hiểu không khỏi hỏi: “Chị Lam, tôi đã làm gì khiến chị giận ư?”
Lam Tiểu Hi cười lạnh, “Ngài nói quá rồi, ngài đã là VIP của tạp chí ta, ai mà dám giận ngài chứ?”
Đúng là vậy rồi! Phù Hiểu ngạc nhiên lắm, cô nghĩ đi nghĩ lại, thấy cũng chỉ có vụ viết bài phòng vấn Mạc Vu Phi thôi. Nhưng mà, chuyện đã qua lâu rồi, mà lần đó, khi cô nhắc chuyện này với chị ta, chị ta vẫn bình thường lắm, tâm trạng còn tốt nữa là khác, tại sao đến giờ chị ta mới bùng phát?
“Aizzz, nghe nói là vụ phỏng vấn nhân vật nổi tiếng kỳ tới, Tổng biên tập cũng định để cô ta đi, có thật không vậy?” Cô đồng nghiệp đứng cạnh đó hỏi.
Nụ cười của Lam Tiểu Hi càng lạnh hơn, “Ai mà biết được, người cũng là cô ta mời đấy chứ. Phù Hiểu, tôi thật không ngờ đó nha, ra cô cũng có chút tài năng, cô vui lòng chỉ dạy thêm cho tôi chứ?”
Quả nhiên là sự tồn tại của cô gây ảnh hưởng xấu đến công việc của mấy chị ấy! Phù Hiểu cũng không lường trước được tình huống này, nên nhất thời chẳng biết phải nói gì. Cô chỉ muốn hoàn thành thời gian thực tập của mình một cách nhẹ nhàng, đơn giản thôi, cô đâu biết sẽ xảy ra những chuyện ‘hầm hố’ đó chứ. “À, chuyện đó ấy hả, thì là chồng tôi và Mạc Vu Phi quen họ, cho nên…”
“Là ông chồng chưa từng xuất hiện của cô quen, hay là chính cô quen?” Kể từ hôm nọ, hôm cô thấy Phù Hiểu lên xe của Mạc Vu Phi thì Mạc Vu Phi không tìm tới cô nữa, cô không cho rằng còn có lý do nào khác ngoài ả ta.
Phù Hiểu giật mình, nhìn vẻ mặt ganh ghét của Lam Tiểu Hi, lẽ nào chị ta và Mạc Vu Phi đã… Không thể nào? Chẳng phải lần phỏng vấn đó là lần gặp gỡ đầu tiên của hai người họ ư? Nếu thế thì nhanh quá nhỉ?
Thấy cô không nói gì thì Lam Tiểu Hi cho là cô chột dạ, lạnh lùng nói: “Phù Hiểu, Mạc Vu Phi là người như thế nào, cô và tôi đều biết rõ, đừng tưởng là bây giờ cô đã thắng.”
Quả nhiên… Biết là nói dài nói dai nói dại, Phù Hiểu đành bảo cô nàng: “Hôm nay, chồng tôi sẽ đến đón tôi, nếu chị không chê thì gặp anh ấy một lần cho biết.”
“Hừ, tôi rất hân hạnh.” Lam Tiểu Hi cười lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.
Phù Hiểu không muốn làm phức tạp vấn đề, cô chỉ mong có thể giải quyết dứt điểm chuyện này. Cô ngồi vào bàn làm việc, nhắn tin hỏi Đường Học Chính bao giờ đến, một cô phóng viên thực tập vẫn mặc đồng phục chợt sán lại chỗ cô, “Phù Hiểu, chị cũng đanh đá ghê, dám cãi nhau tay bo với chị Lam, nhưng chị làm thế thì về sau làm việc tiếp ở tạp chí này thế nào?”
“Chị không cãi nhau với chị ấy, chỉ là giữa hai người bọn chị có ít hiểu lầm”
“Vụ Mạc thiếu phải không?” Cô phóng viên thực tập kia nhìn quanh quất, nhỏ giọng nói, “Nghe nói chị ta là ‘người mới’ của Mạc thiếu, chị đã lỡ làm gì để chị ta ghen Ⱡồ₦g lên thế?”
“Hai người họ hẹn hò với nhau từ bao giờ thế?” Sao cô chẳng biết gì sất?
“Ngốc ạ, ngày thứ ba sau cái ngày chị với chị ta đi phóng vấn Mạc thiếu chả có manh mối rồi còn gì. Chị ta có túi xách mới, nhưng cỡ chị ta thì không trả nổi giá của chiếc túi đó.”
… Ôi, cái thế giới này mới ‘fastfood’ làm sao! Phù Hiểu không còn gì để nói nữa.
Đúng lúc này, Đường Học Chính hồi âm tin nhắn của cô, nói là sẽ đến đón cô, đợi cô tan làm.
Phù Hiểu mỉm cười.
“Chị có chồng rồi thật à?” Thấy biểu cảm của cô, cô phóng viên thực tập không khỏi thắc mắc.
“Đương nhiên.”
“Thế thì chị nên bảo anh ấy đến đón chị một lần đi, nếu không thì không chỉ chị Lam, mà rất nhiều người cũng nói móc chị, nói chị: chỉ một phóng viên thực tập nhỏ nhoi, phải như thế nào mới được viết bài phỏng vấn Mạc thiếu chứ.” Nhưng cô thì cô rất mừng, Phù Hiểu cũng coi như đã đem vinh quang về cho đám phóng viên thực tập bọn cô, chuyện gì chẳng có lần đầu tiên chứ.
“Mấy ‘bả’ rõ là vớ vẩn, ai bảo là phóng viên thực tập thì không thể hơn mấy ‘bả’ chứ.” Ngó nghiêng chung quanh thấy mọi người đã đi ăn trưa gần hết, cô phóng viên thực tâp mới ra xã hội nhăn mũi nói.
“Ờ.” Phù Hiểu ngẫm nghĩ, nhắn tin cho Đường Học Chính —
“Giản dị chút nha.”