Con người là một sinh vật rất kỳ lạ, có thể chịu được việc những người không quen biết bôi nhọ mình, nhưng lại không sao chịu đựng nổi việc người thân thiết nhất với mình hiểu lầm và trách mắng mình dù chỉ một chút xíu.
Phù Hiểu bỗng thấy rất tủi thân, cô không sao nói chuyện tiếp với anh được, đành cúp luôn điện thoại. Anh vẫn cho là cô sai, thậm chí còn nghĩ là cô làm thế vì cô ghét Tiêu Thiển Thiển!
Nghe được tiếng “Tút” báo đầu dây bên kia đã dập máy, cơn giận như bùng lên trong lòng Đường Học Chính: mình mới chỉ hơi gay gắt, mà cô ấy đã nổi sùng lên rồi?
Những lần cãi nhau trước, anh nhường cô ấy là vì anh biết mẹ làm cô ấy tủi thân, nhưng lần này, chuyện sờ sờ ra đấy sao cô ấy vẫn bốc đồng vậy chứ?
Đường Học Chính nói thế nào cũng là một cậu ấm nhà giàu, vốn chỉ có phụ nữ phải chủ động nịnh anh, chứ anh chẳng phải chủ động nịnh ai bao giờ. Huống hồ, lần này, anh thật sự cho là Phù Hiểu không đúng, nghĩ vậy thì sao anh nhỏ nhẹ dỗ cô nổi, làm thế thì tôn nghiêm đàn ông của anh để đi đâu?
Thế là anh cũng bực, cũng chả thèm gọi lại.
Trong cuộc hôn nhân của mình, đôi vợ chồng trẻ lần thứ hai chiến tranh lạnh với nhau.
Mấy ngày sau, bà Hàn Ngọc Tố về Bắc Kinh, mới về chưa được một ngày bà đã nghe được chuyện của Tiêu Thiển Thiển, thậm chí còn nghe mẹ cô nàng chính miệng nói cô nàng suốt ngày rầu rĩ, chán nản, không chịu ra khỏi nhà.
Bà Hàn Ngọc Tố luôn rất quý Tiêu Thiển Thiển, bà tìm thời gian hẹn cô ra ngoài an ủi cô.
Sau khi hỏi rõ chuyện đêm hôm đó, buổi tối, bà Hàn Ngọc Tố về nhà tổ, chất vấn Phù Hiểu ngay trong bữa ăn: “Sao chị lại có thể gọi cú điện thoại đó hả?”
Phù Hiểu đã mấy hôm liền không liên lạc gì với Đường Học Chính rồi, mà anh cũng chẳng chủ động tìm cô, thế nên cô đang rất buồn. Nhưng nghe tin bà Hàn Ngọc Tố về, cô vẫn cố lên tinh thần đón bà, dặn phòng bếp nấu mấy món bà thích ăn. Không ngờ việc đầu tiên bà làm khi về nhà là nhiếc móc cô.
“Mẹ, Tiêu tiểu thư lái xe khi say rượu, đâm vào xe đi trước, may mà không có thương vong gì về người, con nghĩ nên để cô ấy nhận được một bài học thích đáng, để cô ấy còn rút kinh nghiệm.”
“Tôi nghe Thiển Thiển nói: con bé chỉ ᴆụng nhẹ vào đuôi chiếc Audi kia thôi, chỉ là chuyện cỏn con, thế mà vì chuyện đó, chị nỡ hủy hoại tiền đồ của con bé?”
Sao họ đều cho là cô hại Tiêu Thiển Thiển chứ? Phải chăng họ đều đã quên: Tiêu Thiển Thiển lái xe khi say rượu, đó mới là nguồn cơn của câu chuyện.
Phù Hiểu không phải kẻ lắm lời, dậu đổ bìm leo nên chỉ mím chặt môi, không nói lời nào.
Ông cụ Đường lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?” Cụ vẫn thắc mắc: sao mấy hôm nay trông Bé Phù có vẻ ủ rũ, mà cụ hỏi thì con bé không chịu nói.
Bà Hàn Ngọc Tố thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, dù ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng trong bụng ông cụ Đường đã thầm mắng con dâu hồ đồ: “Chuyện đã qua rồi, thôi đừng nhắc nữa.”
Bà Hàn Ngọc Tố liếc xéo Phù Hiểu một cái, dù rất không hài lòng nhưng cũng không nói nữa.
Đợi Phù Hiểu về buồng riêng, ông cụ Đường mới bảo với bà Hàn Ngọc Tố là: “Ngọc Tố à, người ngoài không biết chuyện đó, chứ chị còn không biết chuyện đó chắc?”
Bà Hàn Ngọc Tố biết ba chồng bà nhắc đến vụ tai nạn năm đó, bà nói: “Ba, con biết chứ, nhưng chuyện lần này hoàn toàn không giống chuyện năm đó, chỉ là hai xe va chạm nhẹ với nhau thôi, chuyện của Thiển Thiển mới là quan trọng. Thiển Thiển kể là A Chính đã bảo với chị ta tầm quan trọng của sự việc rồi, thế mà chị ta còn bướng, còn cố gọi cảnh sát.”
“Chả trách mà… Chắc là mấy hôm nay, con bé cãi nhau với A Chính chứ gì?” Bình thường, hễ rảnh là đôi trẻ lại nhắn tin, điện thoại với nhau, thế mà mấy hôm nay cụ không thấy.
“Chắc thế ạ, mà ba này, tuy là những chuyện ba nói con có thể hiểu được, nhưng mà chị ta thật chẳng biết nghĩ cho A Chính gì cả. Con thấy chị ta không quá thích hợp A Chính.” Đã là người làm việc lớn thì luôn có những lúc phải ‘bỏ con săn sắt, bắt con cá rô’, chị ta hẹp hòi thế, sao có thể đứng bên A Chính được?
“Nói luyên thuyên, trong việc này, con bé có gì sai chứ? Bé Tiêu tự mình uống rượu say rồi đâm vào người ta thì liên quan gì đến Phù Hiểu nào? Con bé gọi điện là con bé làm tròn trách nhiệm. Nếu cứ giải quyết riêng giải quyết riếc như các chị thì làm gì còn ai nhận được bài học thích đáng nữa. Rồi trên đường, sẽ có bao nhiêu người vô tội vô duyên vô cớ bị mất đi tính mạng hả!”
“Ba, ba nói vậy cũng đúng, nhưng mọi chuyện luôn có nặng nhẹ, chuyện của Thiển Thiển lần này… ba cũng biết là ảnh hưởng lớn đến A Chính.”
“Hừ, vậy chỉ có thể nói A Chính hãy còn non tay, chưa lo nghĩ chu đáo.” Nếu đổi lại là cụ thu xếp, cụ sẽ cho người bí mật đi theo đương sự, phòng ngừa mọi sự cố từ trước khi chúng xảy ra, đến tận khi thành công mới thôi.
Thấy con trai yêu bị phê bình, bà Hàn Ngọc Tố có phần không vui, bà chỉ thấy ba chồng bà bênh Phù Hiểu chằm chặp.
Nhìn vẻ mặt con dâu, ông cụ Đường biết thừa bà đang nghĩ gì, đành mềm giọng đổi đề tài, “Thôi không nói chuyện này nữa, ba đang có việc cần nhờ chị giúp đây.”
Hàn Ngọc Tố vội nói: “Ba, sao ba lại nói thế, cái gì mà giúp với chả không giúp.”
“Khà khà, ba đang muốn mua một cuốn sách, chị tìm mua giúp ba nhé.”
Không nghĩ ngợi gì nhiều, bà Hàn Ngọc Tố nhận lời luôn, “Được ạ, tên sách là gì ạ?” Phải chăng là bản thư pháp của nhà thư pháp nào?
“Tên là… ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN ĐƯỜNG.” Ông cụ Đường vừa nhớ lại vừa đáp.
Nghe thế, bà Hàn Ngọc Tố hơi nhíu mày, vẻ lo lắng, “Ba?” Đang yên đang lành đọc loại sách đó làm gì?
Biết là bà rất có thể đã hiểu lầm nhưng ông cụ Đường cũng không giải thích rõ ràng, “Tóm lại, chị cứ mua về đây cho ba đi.”
Bà Hàn Ngọc Tố gật đầu liền.
Ông cụ vào thư phòng, lấy điện thoại gọi vào di động của Đường Học Chính.
“Alo, ông cụ?” Đường Học Chính đang ở ngoài tiệc tùng xã giao, thấy lão thủ trưởng gọi thì vội tìm một chỗ yên tĩnh mà bắt máy.
“Có phải anh đang cãi nhau với vợ anh không?” Ông cụ đi thẳng vào vấn đề như thường lệ.
Không nhắc đến thì thôi, nhắc đến là anh chau mày liền, cái cô ả đó thật là, đỏng đảnh thế không biết, anh không gọi cho cô, cô cũng chẳng chủ động liên lạc anh luôn. “Nội à, nội già rồi, nội lo mấy chuyện này làm gì, nội cứ ăn khỏe, ngủ khỏe, giữ sức khỏe của nội cho tốt là được.”
“Đồ ngu, anh dỗi con bé cái nỗi gì, cứ mềm giọng xin lỗi một câu, chẳng phải là xong chuyện rồi ư?”
“Nội cứ yên tâm đi, chỉ mấy chuyện vặt vãnh ấy mà.” Vì một người ngoài mà chẳng chuộc với nhau đến mức này, anh cũng bất ngờ lắm. Anh muốn mấy hôm liền không được thấy bóng người ta, không được nghe giọng người ta chắc? Mẹ nó chứ, buổi tối, nằm lên giường mà rấm rứt. Chỉ có điều: lần này mà chiều cô thì không thể đảm bảo là sẽ không có lần thứ hai, lần thứ ba, còn nữa, tôn nghiêm đàn ông của anh biết để đi đâu bây giờ?
“Chuyện nhỏ cái con khỉ, nội thấy con bé gầy rộc đi!”
Đường Học Chính có hơi xót ruột, nhưng anh nghĩ bụng: chắc cô ấy cũng chả cố bướng được mấy ngày nữa đâu nhỉ? “Được rồi, con khác biết cân nhắc nặng nhẹ, nội đừng có lo, không sao đâu.”
Sao giống nhà cụ lại ra cái thằng đầu gỗ này vậy trời! Ông cụ Đường tức lắm, cụ nghĩ: kiểu gì cũng phải nói cho cậu chàng sự thật năm đó, để cậu chàng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc? Nhưng cụ ngẫm lại thì: có đôi vợ chồng trẻ nào là không có lúc cãi nhau đâu, có lẽ chuyện không nghiêm trọng như cụ nghĩ, cụ mà nói cho cậu chàng chuyện đó, khéo lại thành chuyện bé xé ra to.
“Con đang bận, con cúp máy đây.” Sau cùng, Đường Học Chính dặn, “Nội nhớ ép cô ấy ăn nhiều vào đấy.”
Hôm sau, bà Hàn Ngọc Tố đang ở trụ sở chính CLB thì thư ký báo vào là Tiêu Thiển Thiển muốn hẹn gặp bà, bà thoáng trầm tư, rồi đồng ý.
Một giờ sau, Tiêu Thiển Thiển bước vào phòng làm việc được bố trí đượm vẻ lãng mạn vùng Giang Nam của bà Hàn Ngọc Tố, “Cô Hàn ạ.” Hôm nay, trông cô không tiều tụy như hôm qua, cô trang điểm tỉ mỉ và ăn vận lộng lẫy như thể đã nghĩ thông suốt chuyện gì.
“Thiển Thiển, đúng là khách quý đến chơi mà, sao nay con có rảnh mà đến chơi với cô Hàn vậy?” Bà Hàn Ngọc Tố tươi cười đón cô.
Hai người vừa uống trà hoa vừa tán gẫu, chuyện được một lúc, Tiêu Thiển Thiển hỏi: “Cô Hàn ơi, chuyện hôm qua con nói với cô ấy, chuyện đó không làm cô khó xử chứ ạ?”
Bà Hàn Ngọc Tố nói: “Đừng nhắc đến nữa, cô về nhà, mới nói Phù Hiểu được hai ba câu thì ông cụ đã bênh chị ta rồi.”
“Ông Đường… ưng con nhỏ Phù Hiểu đó đến thế ư?”
Bà Hàn Ngọc Tố làm gì mà chả biết suy nghĩ của Tiêu Thiển Thiển, song bà còn hiểu Đường Học Chính và ông cụ Đường hơn. Bà ngẫm nghĩ một lát rồi nói khéo: “Ông cụ rất ưng chị ta, cô cũng chẳng làm gì được.”
“Rốt cuộc là ông Đường ưng cô ta điểm gì nào?” Tiêu Thiển Thiển hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Cái này thì con có đừng hỏi.”
“Nhưng mà, cô Hàn ơi, con yêu A Chính, con thật lòng yêu anh ấy, con muốn ở bên anh ấy.” Tiêu Thiển Thiển thẳng tính, trong tình yêu, cô sẽ không biết giấu diếm tình cảm của mình mà chỉ biết tranh thủ, “Cô, cô giúp con đi.” Cô vốn cho là mình thừa sức làm Đường Học Chính mê như điếu đổ, nào ngờ anh lại bị con nhỏ quê mùa kia hút hồn, tuy giờ hối hận thì cũng đã muộn nhưng cô vẫn không định bỏ cuộc.
Bà Hàn Ngọc Tố không ngờ là cô lại nói thẳng ra như thế nên có hơi khó xử. Là một người mẹ và là bà chủ của một gia đình lớn, trước tiên, bà phải nghĩ cho đứa con trai duy nhất của mình. Bà phản đối Phù Hiểu cũng vì chuyện năm đó, nhưng thấy Phù Hiểu không có vẻ gì là định nói chuyện đó ra thì bà cũng đã yên tâm phần nào, huống hồ cưới cũng đã cưới về rồi. Còn nữa, cô con dâu đó của bà không có nết xấu nào để mà soi mói, hiếu thảo với ông nội, nghe lời ba mẹ, lại hòa thuận với A Chính. Có nhà nào là không mong được trong ấm ngoài êm? Tuy trong lòng, bà có hơi không hài lòng con dâu nhưng bà có thể dự đoán được: nếu bà giúp Tiêu Thiển Thiển thì gia đình nhất định sẽ không êm ấm như bây giờ. Nhỡ xảy ra chuyện không hay gì, không biết người của ba thế hệ nhà họ Đường sẽ đánh giá bà thế nào. Chuyện này bà tuyệt đối không thể làm.
“Thiển Thiển này, tuy thằng A Chính nhà cô rất được nhưng ngoài thằng bé ra vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, con nghĩ thoáng ra một chút, nhé.”
Nhưng mà, cô ơi, con chỉ cần A Chính thôi. Với lại cô cũng không thích con nhỏ Phù Hiểu đó mà, sao cô không chịu giúp con chứ?” Tiêu Thiển Thiển không ngờ là bà Hàn Ngọc Tố từ chối giúp cô, sốt sắng hỏi.
“Cô có thích hay không không quan trọng, quan trọng là A Chính thích.”
“Nhưng mà, cô cũng biết A Chính đấy, cô thấy anh ấy giống loại đàn ông cam tâm sống trọn đời với ả đàn bà tầm thường đó sao?” Tiêu Thiển Thiển thử thuyết phục bà.
“Aizzz, ván đã đóng thuyền, sau này, dù thằng bé có muốn ly hôn, ông cụ với Lão Đường cũng sẽ không đồng ý đâu.” Dù gì, với hai người họ, Phù Hiểu không đơn giản chỉ là vợ của A Chính mà thôi.
“Tại sao ạ? Cô Hàn?” Tiêu Thiển Thiển nhạy bén phát hiện ra điểm khác lạ, cô nhớ là người nhà Đường Học Chính luôn không can thiệp vào chuyện của anh.
“À thì, con cũng biết đấy, ly hôn sẽ ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của A Chính.”
“Nếu A Chính còn làm chính trị thì đã đành, bây giờ, anh ấy thừa kế nhà họ Hàn, căn bản là không cần lo lắng vấn đề đó, đúng không ạ?”
Bà Hàn Ngọc Tố lúng túng, “Nhà họ Hàn cô cũng coi trong chuyện này lắm.”
“Cô, đó vốn không phải lý do, đúng không ạ?” Tiêu Thiển Thiển thấy lý do bà Hàn Ngọc Tố đưa ra quá gượng ép, cứ như là đang cố giấu diếm chuyện gì vậy, “Xin cô hãy nói cho con lý do chân chính, nếu không con sẽ không từ bỏ ý định.”
Bà Hàn Ngọc Tố đương nhiên không muốn nói, nhưng Tiêu Thiển Thiển tỏ thái độ rất kiên quyết, nếu bà không nói cho cô thì cô sẽ mặc kệ tất cả những chuyện khác mà đi tìm Đường Học Chính luôn.
Bà Hàn Ngọc Tố cũng bất đắc dĩ lắm, bà nhìn con bé khôn lớn, tính con bé bướng bỉnh cỡ nào, bà biết chứ. Vả lại chuyện đó cũng không phải hoàn toàn không có liên quan gì đến con bé, nói cho con bé, để nó biết mà còn dứt tình với con bà.
“Thiển Thiển, con có còn nhớ vụ tai nạn mà con và A Chính gây ra năm đó hay không?” Năm đó, người ngồi trên xe A Chính chính là con bé, hai đứa uống say bét nhè, gây ra họa lớn, ba mẹ con bé đã đưa con bé – khi đó chỉ bị thương nhẹ ra nước ngoài ngay trong đêm đó.
“… Đương nhiên là con nhớ.” Chính vì vụ tai nạn đó mà cô và Đường Học Chính phải chia lìa.
“Phù Hiểu chính là con gái của nạn nhân trong vụ tai nạn đó.”
“Cái gì!” Tiêu Thiển thiển cực kỳ kinh hãi, “Chẳng phải vụ tai nạn đó đâm ૮ɦếƭ người ư?”
“Đúng vậy, ba mẹ Phù Hiểu đều ૮ɦếƭ trong vụ tai nạn đó.” Bà Hàn Ngọc Tố nhìn cô nàng, nói: “Giờ thì con đã hiểu rồi chứ, hiểu: vì sao hai đứa nó không thể ly hôn?”
“Hóa ra A Chính cưới Phù Hiểu là vì thương hại cô ta?”
“Không phải thế, từ đầu đến cuối A Chính vẫn không biết có người ૮ɦếƭ trong vụ tai nạn đó. Phù Hiểu rút đơn kiện nên chúng ta cũng không nói cho thằng bé. Kết quả là mười năm sau, không biết tại sao chúng lại gặp nhau, A Chính còn khăng khăng đòi lấy Phù Hiểu, ông nội và ba nó cũng không phản đối, nên mới thành ra thế này. Giờ con biết thì biết vậy thôi, đừng nói gì với A Chính nhé.”
Tiêu Thiển Thiển ngẩn ra, nghe bà Hàn Ngọc Tố dặn vậy thì chỉ máy móc gật đầu.