“Mày bảo gì cơ?” Dương Mật cười hì hì truy hỏi.
“Tao không đến dự có được không?” Đi thì chẳng phải cô tự tìm tổ kiến lửa mà giẫm lên ư?
“Mày bảo gì cơ? Tao nghe không rõ lắm.” Dương Mật dịu dàng hỏi lại.
“… Tao đi.” Sát khí quá nặng nên trái tim nhỏ xinh của cô không chịu nổi.
“Thế mới là chị em tốt của tao chứ, họ hàng nhà tao vốn không nhiều, tao lại chẳng thân với ai trong đám chị em như thân với mày, bảo mày lên đây giúp tao giữ thể diện mày lại còn chối đây đẩy. Yên tâm đi, vé máy bay của mày tao chi!”
“Vụ vé viếc đó không phải vấn đề…” Nếu biết chuyện này, nhất định người nào đó còn muốn chi tiền vé máy bay cho cô hơn ý chứ. Đợi đã, “Hai đứa mày vẫn chưa mời Đường Học Chính đâu nhỉ?”
“Chẳng biết Tiêu Nhiên đã mời chưa, tụi tao tổ chức gấp quá, không phát thi*p cưới toàn gọi điện mời thôi.” Dương Mật trả lời, sau đó, cô tỏ vẻ cảnh giác, “Mày hỏi cái đó làm gì?”
“Không, không có gì.” Cô định kể với bạn nhưng trong tình huống hiện tại, sao cô có thể không biết xấu hổ mà mở miệng cho được.
“Trước mắt cứ thế đã,” Dương Mật cũng không nghĩ nhiều, “Nếu không bận gì thì mày lên đây với tao sớm nhé, còn nhiều việc phải lo lắm.”
Phù Hiểu ậm ừ hai tiếng coi như đã trả lời. Sau khi cúp điện thoại, cô thộn ra: Bây giờ phải làm thế nào đây? Bây giờ phải làm thế nào đây?
Khi lòng cô đang rối như mớ bòng bong thì chuông điện thoại lại vang lên. Phù Hiểu vô thức liếc nhìn, quả nhiên là người đàn ông cô đang sợ gặp nhất đây mà! Cô lườm chiếc di động, hận không thể phá hỏng di động của mình bằng những cái lườm sắc như dao luôn.
Chẳng qua, cái gì phải nghĩ cuối cùng vẫn phải nghĩ, trở về với hiện thực, chuông điện thoại réo không ngừng, cô thoáng do dự rồi tiếp điện thoại, thầm cầu nguyện là anh đừng nhận được tin trên sớm thế.
Nào ngờ đầu dây bên kia lại mở đầu bằng một tràng cười nắc nẻ, giọng cười cho thấy tâm trạng của chủ nhân nó hiện đang khoái trá đến mức nào.
Thảm rồi! Phù Hiểu sởn cả gai ốc.
“Phù tiểu thư, nghe nói em sắp lên Bắc Kinh du lịch, lần này anh nhất định sẽ làm tròn trách nhiệm của chủ nhà, hết lòng báo đáp việc em từng tận tình giúp đỡ anh, anh tuyệt không để sự tận tụy của em uổng phí đâu nha.”
Cái gì gọi là ra vẻ đứng đắn, cái gì gọi là mặt người dạ thú nào! Phù Hiểu thầm gào lên trong lòng, “Này nhé… chưa chắc em đã đi đâu.”
Giọng cô không nhỏ chút nào nhưng đối phương vẫn làm như không nghe thấy, “Bao giờ em xuất phát? Anh đặt vé máy bay ngày mai cho em nhá?”
Phù Hiểu xém xỉu luôn, ý của anh đã rõ đến không thể rõ hơn rồi: “Em còn công việc chưa làm xong. Mà có phải em kết hôn đâu, lên đó sớm làm gì?” Còn ép cô nữa là cô sẽ không đi bằng mọi giá đó!
“…” Dù cô không ở trước mặt anh nhưng anh vẫn mường tượng ra được vẻ mặt của cô khi này. Thôi bỏ đi, đợi lâu thế rồi còn so đo có sớm thêm được một, hai ngày không làm cái gì? “Thế bao giờ em định đi thì bảo anh một tiếng nhá, anh sẽ đặt vé máy bay giúp em.”
“Em tự đặt vé.”
“Ừ, được, em tự đặt.”
Thái độ sẵn sàng hợp tác trong mọi tình huống này khiến người ta không thể soi mói nổi, Phù Hiểu vốn là người ăn mềm không ăn cứng nên nhất thời thấy áy náy với chàng lắm, có phải cô đã quá phóng đại rồi không? Có lẽ anh chỉ phấn khởi vì cô sắp đến chỗ anh thôi, phải chăng cô đã hiểu lầm anh, cho rằng anh quá mức cầm thú rồi?
Còn Đường Học Chính thì biết tỏng tính cách này của Phù Hiểu, ở cách xa cô cả ngàn dặm, anh khoe ra cặp răng nanh sáng choang: vợ ngoan ơi, em còn trốn đi đâu được nào?
Thế là Phù Hiểu thì cứ dùng dà dùng dằng, Dương Mật thì cứ giục lên giục xuống, khó lắm Phù Hiểu mới kéo dài được đến ngày 29. Ngày 29 tháng tư, cuối cùng Phù Hiểu cũng lên chuyến bay đi Bắc Kinh, mang theo tâm trạng vô cùng phức tạp.
Lần này thì cô nghe theo kiến nghị của Đường Học Chính, nói dối Dương Mật là ngày mai cô mới lên đó. Bởi vì cô đột nhiên rất muốn chỉ có hai người họ bên nhau; hình như… quả thật cô có hơi hơi… Ừm, được rồi… cô rất nhớ anh.
Trưa nay, quán bar Ngoạn Gia mở tiệc (thời gian chả hợp lý chút nào), mục đích của bữa tiệc là để chúc mừng trò chơi lớn gần đây của họ chấm dứt trong thắng lợi đồng thời giới thiệu hội viên mới của quán – người tham gia trò chơi vừa rồi khi trò chơi đang tiến hành và cũng là công thần lớn của trò chơi: Tiêu Thiển Thiển.
Bởi vì các cửa tiệm quanh khu đó đều mở cửa vào buổi tối nên vào thời gian này bãi đậu xe cạnh ngách nhỏ nọ vắng tanh, chỉ có nhân viên quản lý là mắt chữ O mồm chữ A nhìn từng chiếc, từng chiếc siêu xe nổi tiếng thế giới nối đuôi nhau đi vào, sau đó là đám thanh niên cả trai lẫn gái ăn vận thời trang và trông rất sang trọng bước xuống xe, rốt cuộc thì chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?
Trong quán bar nhìn từ bên ngoài thì có vẻ nhỏ hẹp nhưng bên trong lại rất rộng rãi nọ ngát hương rượu, quán rất hiếm khi đắt khách thế này, nhìn đám thanh niên con nhà giàu, con ông to bà lớn lũ lượt kéo vào mà đám nhân viên phục vụ của quán giật mình kinh hãi. Đám cậu ấm cô chiêu này chỉ hay xuất hiện trong các bản tin thôi, sao họ lại thấy mấy cô cậu ấy trông ngoài đời còn sang hơn trên báo đài vậy?
“Mày định giở trò gì, mà giữa trưa kêu Gia đến quán bar?” Mạc Vu Phi chống tay lên quầy bar, vò mái tóc rối bù mới được nhuộm màu bạch kim của anh chàng.
“Tối nay tao không rảnh.” Ngồi sau quầy bar, Đường Học Chính bỏ đĩa vào máy phát nhạc, khóe môi anh cong lên một nụ cười rạng rỡ. Anh cũng không ngờ là tận hai chuyện vui đến với anh cùng một lúc. Chuyện phải kể đến đầu tiên là chuyện nhà lão Kim, lúc trước, lão Kim quyết báo thù cho bầy chó giữ nhà của lão bằng mọi giá nên mới kéo Tiêu Thiẻn Thiển vào phe, lão Kim không ngờ hành vi đó lại là rước sói vào nhà, thậm chí còn là một con sói cái với hàm răng sắc nhọn. Tiêu Thiển Thiển phối hợp với Mạc Vu Phi, hai người họ: một trong bóng tối, một ngoài ánh sáng đã đào ra tất cả tội lỗi của nhà lão Kim. Nhà họ Kim đã quá thối nát đó biến khỏi võ đài từ đây. Và Tiêu Thiển Thiển cũng nổi tiếng chỉ sau một cuộc chiến. Trò chơi vừa rồi được sinh ra ở đây đương nhiên khi thành công sẽ được khánh công ở đây rồi. Còn chuyện vui thứ hai, niềm vui bất ngờ của anh thì là: hôm nay, cô bé kia sẽ đến Bắc Kinh, anh còn tưởng cô sẽ trốn đến tận ngày cuối cùng cơ.
“Mày nói cái mẹ gì thế?” Tối nó không rảnh á? Có công to việc lớn nào quan trọng hơn là khánh công chứ!
“Tao phải đi đón người.”
“Nguyên thủ quốc gia?”
“Là một người còn quan trọng hơn thế.”
“Tao đi với mày.” Thằng ranh này còn bí mật giấu anh cơ đấy!
“Miễn đi.” Đường Học Chính nhả ra một ngụm khói trắng, anh nghĩ lát nữa còn phải đi tắm một cái kẻo người ta lại ghét bỏ anh.
“Miễn gì cơ?” Nhân vật chính của tiệc khánh công hôm nay – Tiêu Thiển Thiển cầm một ly Margaret đi đến, “A Chính, ly này không ngon, nể mặt tôi là nhân vật chính của hôm nay, anh pha chế cho tôi một ly đi?” Cô chớp chớp đôi mắt quyến rũ.
“Vụ này hơi phiền rồi,” Đường Học Chính ngoắc bartender, “Tiêu đại tiểu thư ghét cậu rồi đó, hôm nay mà cậu không làm vừa lòng cô ấy thì từ mai khỏi đi làm luôn.”
“Hừ.” Chuyện này đã nằm trong dự kiến của Tiêu Thiển Thiển rồi nên cô cũng không quá thất vọng, cô bực bội liếc xéo anh một cái rồi dán người vào Mạc Vu Phi, “Chuyện các anh vừa nói là chuyện gì thế?”
“Không có gì,” Đường Học Chính đáp một câu cụt lủn, ngay sau đó, anh dập điếu thuốc, “Mọi người đã đến khá đông đủ rồi, bắt đầu thôi.”
“Này!”
“Hây! Hây! Hây!” Đường Học Chính bỗng gõ lên mấy chiếc ly trước mặt, cao giọng: “Tiêu Thiển Thiển, sếp, nữ tướng quân tương lai!”
Ngay lập tức, ngọn đèn rọi vào Tiêu Thiển Thiển, trong chiếc đầm dài màu bạc, trông cô cực kỳ quyến rũ, khác hẳn vẻ sắc sảo, mạnh mẽ nơi tòa án. Đám đàn ông hét rầm lên.
“Vì công thần lớn nhất trong trò chơi “Truy tìm kho báu” của chúng ta, các vị, nâng ly, CHEER–S.” Đường Học Chính nâng ly rượu lên, bắt nhịp cho mọi người và một hơi uống cạn ly rượu.
“CHEERS.” Các hội viên cùng đồng thanh, nâng ly rồi một hơi uống cạn ly rượu.
Tiếng nhạc càng lúc càng lớn, không khí càng lúc càng náo nhiệt, có tốp ba, tốp năm hội viên đi đến chuyện với Tiêu Thiển Thiển, cũng có một vài người vây quanh Đường Học Chính và Mạc Vu Phi cười, đùa, chọc ghẹo nhau. Nhưng đông nhất vẫn là đám người tò mò về lý do anh mở tiệc khánh công vào buổi trưa. Đường Học Chính chỉ cười cười, ậm ừ mấy câu rồi lảng sang chuyện khác.
“Nó bây giờ á, hừ, ai biết nó đang làm cái quỷ gì Gia thưởng cho một trăm vạn luôn!” Đã vấp phải quá nhiều trắc trở nên Mạc đại thiếu gia bắt đầu không vui rồi.
“Thật hả?” Có người hai mắt sáng lên, “Nhà tao buôn bán tin tức, rất nhiều người muốn khiêu chiến với bí mật mang tên Ngoạn Gia, tao sẽ thả tin này cho bọn đó, nhất định sẽ ‘sốt’ lắm đây!”
“Nè, ngành báo chí của tụi tao đưa tin mới là hợp pháp nhá, sứ mệnh của tụi tao là phục vụ nhân dân. Mày đừng có lấy trò chơi của thế giới ngầm nhà mày ra so với tin tức của truyền thông chúng tao.”
“Thôi đi, cái đồ chuyên viết tiểu thuyết nhà mày thì biết cái gì.” Tin tức của nó còn không đáng tin cậy bằng tin tức nhà mình tự điều tra.
“Giỏi thì ra tay đi, đừng có nổ nữa.” Đám người ‘chỉ lo thiên hạ không đủ loạn’ quanh đó vội châm ngòi, ai bảo nhân phẩm của người ta tốt quá cơ, lâu lắm rồi họ có được xem người ta đánh nhau đâu.
Còn Đường Học Chính khi nghe đến ba từ: “viết tiểu thuyết” thì vui lắm, cô bé nhà anh cũng viết tiểu thuyết nha, hôm nào anh phải tìm đọc mới được.
“Ngoạn Gia, nhớ ai mà nhớ đến ngẩn người vậy ta?” Một anh chàng lực lưỡng, đen đến mức gần như không thể nhìn ra anh ta là người da vàng vừa ngậm thuốc vừa rót rượu cho Đường Học Chính hỏi.
Đường Học Chính nhìn sang cái gã thuộc trường phái dã thú, nếu đấu khoản lăng nhăng với Mạc Vu Phi thì sẽ là một cuộc chiến sống còn nọ, anh cụng ly với gã, “So với chúng mày, tao trong sáng như chú cừu non lạc đường.” Tính từ khi biết Phù Hiểu.
Mạc Vu Phi phụt luôn ngụm rượu trong miệng ra, oh his god, tai anh có vấn đề rồi chăng?
“Đường thiếu, kể cả khi giả nai, anh cũng rất đẹp trai.” Một cô gái ăn vận theo phong cách thời trang Lolita nháy mắt mấy cái liền với anh, cô rất muốn có một ‘cuộc tình trong sáng’ với anh nha.
Kết luận duy nhất mà Đường Học Chính rút ra là: không thể để Phù Hiểu tiếp xúc với đám người này.
“Mạc, lửa gần rơm lâu thế rồi mà mày còn chưa cưa được người đẹp Tiêu à?” Nhắc đến phụ nữ, chàng trai lực lưỡng chuyển luôn sang đề tài hứng thú của anh.
“Mày muốn gây hả?” Bị chọc đúng vết thương lòng, Mạc Vu Phi lườm lại anh chàng. Thế nó tưởng anh nhuộm tóc màu bạc làm gì? Tóc trắng đã ba trượng dài; Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang[1] chắc!
“Đến lượt tao rồi.” Chàng trai lực lưỡng rất lịch sự, thông báo trước một tiếng.
“Đến cả Gia cũng chưa cưa được đâu nhé, nếu mà mày cưa được cô nàng, Gia sẽ tự tay viết ngược tên mình treo lên đây!” Nhìn bộ dạng vênh váo của anh chàng, Mạc Vu Phi nói cứng. Không phải vì anh trúng phép khích tướng của anh chàng đâu, mà là anh nhìn ra: trái tim của người đẹp Tiêu đã trao cho cái gã ngồi đối diện anh này rồi, chẳng qua cô nàng kiêu quá, cố đợi người ta tán đến mình.
“Vương Tiểu Xuyên, mau ‘ngủ’ cô nàng đi, Mạc thiếu cứ như gà mắc tóc ý, để gã triển lãm sự bác đại tinh thâm của chữ Hán trước nhân dân cả nước đi nào.”
“Tốt, ông thích câu này của mày!” Chàng trai lực lưỡng Vương Tiểu Xuyên nhấp một ngụm Whisky[2] trong ly, anh đang tràn ngập tự tin.
Đám người lắm chuyện bắt đầu rộn rã bàn tán.
“Hứ.” Đàn ông. Một cô tiểu thư nhà giàu ăn vận theo phong cách thời trang Lolita liếc xéo mấy người họ một cái. Sau đó, cô ngó sang Đường Học Chính ít lời và luôn điềm tĩnh, nhìn đi, không bị mê hoặc bởi sắc đẹp mới là một người đàn ông chân chính.
Kỳ thật, cô đã sai hoàn toàn. Dù trên phương diện nào và ở thời điểm nào, thì người đàn ông này cũng luôn trầm mê nữ sắc, trầm mê hơn ai hết. Chỉ có điều cô không phải người con gái đó mà thôi.
Khi này, tâm trí của Đường Học Chính chả bay đến tận đẩu tận đâu rồi ý. Anh tán phét với đám người một lát, nhìn đồng hồ thấy cũng gần đến giờ thì cầm áo khoác đứng dậy, “Tôi đi trước đây, mọi người ở chơi vui vẻ.”
“Ố?” Đám người ngỡ ngàng, “Lủi nhanh vậy ư?”
“Ừ.” Anh uống cạn ly rượu của mình, khóe môi cứ cong cong như đang cười rồi anh rảo bước đi ra ngoài: Còn phải tắm trước khi đi đón cô nữa.
“A Chính, anh đi đâu đấy?” Tiêu Thiển Thiển vội gọi.
“Đón vợ tôi.” Khi này, trong đầu Đường Học Chính chỉ có mỗi một suy nghĩ là Phù Hiểu sắp đến nơi rồi, tâm trạng anh đang rất tốt nên người ta hỏi gì anh đáp nấy luôn. Trả lời xong anh không khỏi ngẩn ra, anh luôn là người trầm tính, giỏi về kiểm soát thái độ cũng như lời ăn tiếng nói của mình, bật thốt ra câu trả lời trước khi kịp suy nghĩ là chuyện cực hiếm gặp ở anh. Thử nghĩ xem, nếu khi làm nhiệm vụ mà anh cũng hỏi gì đáp nấy thế này thì chẳng phải anh đã xong đời lâu rồi ư?
Hóa ra mình vui đến cỡ đó cơ à? Anh khẽ lắc đầu, mỉm cười vẻ bất đắc dĩ, đút hai tay và túi rồi nhanh bước rời khỏi quán bar tối mờ.
“Hả?” Đám người nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó cùng phá ra cười, hóa ra Ngoạn Gia hóm hỉnh tới vậy?
“Chậc!” Tiêu Thiển Thiển khẽ nhíu mày, không muốn nói thì khỏi nói luôn đi, sao phải viện cái cớ này chứ.
Chỉ có Mạc Vu Phi – bạn nối khố của anh là nhạy cảm phát hiện ra rằng: nó nói phét quá thuận miệng, nó lấy tư liệu sống ở đâu?
[1] Nguyên văn: 白发三千丈/缘愁似个长: Bạch phát tam thiên trượng/ Duyên sầu tự cá trường (hai câu thơ đầu trong bài Thu phố ca (Kỳ 15) của Lý Bạch) – Quỳnh Chi Phóng dịch thơ: Tóc trắng đã ba trượng dài/ Sầu thu dằng dặc bao ngày riêng mang. Hai câu thơ này chỉ tương tư người yêu đến bạc đầu.
[2]威士忌: Whisky (UK)/ Whiskey (US), là một loại đồ uống có chứa cồn được sản xuất từ ngũ cốc bằng cách lên men và chưng cất, ra đời từ khoảng thế kỷ thứ V, thế kỷ XV trở nên phổ biến. Từ Whisky được nhắc đến lần đầu tiên vào năm 1736 xuất phát từ “usisge beatha” trong tiếng Gaelic tại Scotland hay từ “uisce beatha” trong tiếng Gaelic tại Ireland và có nghĩa là “nước của cuộc sống”.