Học lái xe nói dễ kể cũng dễ, đại khái chỉ có quay xe là hơi khó tý thôi; Nhưng một người mới tập xe như Phù Hiểu thì vẫn chưa học đến bài học phức tạp ấy; Thế nên tay lái của cô cũng dần tự tin lên.
“Ha, không ngờ lái ô tô cũng thích ghê.” Phù Hiểu đang rất thích chí cầm lái. Cô bỗng quên chú ý đến lực của chân mà giẫm mạnh vào chân ga, tức thì, chiếc xe lao ✓út về phía trước.
“Đường Học Chính, sao lại thế này?” Ngay lập tức, tay mới hoảng loạn, chân vẫn đang giẫm ga mà còn không biết vấn đề từ đâu ra.
“Đừng hoảng, nhả chân ga ra nào.” Đường Học Chính nhắc.
“Chân ga? Chân nào là chân ga cơ?” Mắt thấy mình sắp đâm vào đống đất, Phù Hiều thét lên.
“Chân này nè.” Anh ung dung vỗ vào chân phải cô.
“Á –” Phù Hiểu co ngay chân lên như có phản xạ, Đường Học Chính mỉm cười rồi bắt lấy cơ hội này mà giẫm phanh. Sau những dư âm chói tai vì xe phanh gấp, tất cả lại khôi phục sự bình tĩnh vốn có.
Xe dừng ở vị trí cách đống đất đúng 1 cm.
Phù Hiểu trợn tròn mắt, cô nhìn chằm chặp đống đất màu vàng một lúc lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Nhớ đến chuyện mất mặt khi nãy của mình thì cô không khỏi đỏ mặt. Cô ho nhẹ một tiếng, thẹn thùng đưa tay lên che hai gò má nóng bừng rồi nhìn sang Đường Học Chính, “Ê này, em ngốc quá nhỉ, không được phép cười em.”
Vẻ mặt khờ khạo và cái giọng năn nỉ mềm mại ấy kích thích một dây thần kinh nào đó vốn đã mảnh và dễ đứt của Đường Học Chính, yết hầu của anh giật giật, anh không kiềm chế được rên lên một tiếng, thật là muốn mạng người mà!
Bàn tay to bản ghì lấy ót cô, bờ môi ấm áp mạnh mẽ ép lên đôi môi xinh xắn của cô; Hương vị của cặp môi đỏ thắm đã lâu không được chạm đến khiến người đàn ông đang đói khát cứ phải hung hăng ςướק đoạt sự ngon ngọt của nó, thứ đang quấn chặt chiếc lưỡi nhỏ của cô cứ như muốn nuốt trọn cô vậy.
Cô cảm thấy con tim mình đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢, chút lý trí mỏng manh của cô cố chống cự lại nụ hôn tuyệt diệu và đầy kinh nghiệm của anh, cô hoa mắt, chóng mặt. Trong vô thức, cô muốn đẩy anh ra những lại bị anh bắt lấy tay và đặt chúng lên gáy anh.
Nhất thời, trong không gian nhỏ hẹp tràn ngập những hơi thở và âm thanh khiến người ta phải đỏ mặt.
Khoảng cách giữa hai ghế của ô tô khiến người đàn ông vốn tham lam rất không hài lòng. Anh luồn cánh tay cường tráng sang, bế cô ra khỏi ghế lái và đặt lên đùi mình, sau đó anh thoáng điều chỉnh tư thế ngồi của mình và hài lòng tiếp tục nụ hôn sâu.
Hơi thở đàn ông đầy nam tính và mạnh mẽ vây chặt lấy cô, bờ môi nóng bỏng quấn quýt môi cô và làn da ấm áp kề sát da thịt cô. Tất cả những điều đó cuối cùng cũng khiến Phù Hiểu phải hạ νũ кнí đầu hàng. Cô nhắm mắt lại hưởng thụ một cách bị động khoảnh khắc thân mật giữa hai người.
Rất lâu sau, lâu như thể đã qua một thế kỷ, cuối cùng nụ hôn nồng nhiệt và dai dẳng cũng từ từ chấm dứt. Đường Học Chính còn chưa hết thèm khẽ mổ hai phát lên đôi môi vừa bị anh hôn đến sưng đỏ, nhịp thở của anh phả vào gương mặt xinh đẹp của cô.
Phù Hiểu với khuôn mặt đỏ ửng thì được anh ôm vào lòng như một đứa trẻ. Khi lý trí dần trở lại thì cô e thẹn đến mức không biết mình nên phản ứng thế nào, đành hé cái miệng nhỏ xinh ra thở dốc và cụp mắt xuống không dám nhìn anh.
Bộ dạng nũng nịu rất là con gái đó của cô lại khiến Đường Học Chính rên lên đầy khổ sở, anh vùi đầu vào cổ cô, “Phù Hiểu, ngoan nào, đừng ђàภђ ђạ anh nữa, em hãy mau mau làm người đàn bà của anh đi…”
“Gì?” Phù Hiểu bị ai đó ôm trọn vào lòng nên toàn thân cứng ngắc; Sau cô lại nghe được câu nói khủng bố của anh thì nhất thời bật thét lên.
Cô nhóc này phản ứng cứ như là… “Đến giờ mà em còn chưa hiểu rõ ư?” Đường Học Chính thuận miệng thì hỏi chứ cũng không ôm hy vọng gì với cái cô ả chậm chạp hết thuốc chữa này.
“Hiểu… hiểu rõ…cái gì?” Cô quá kinh hãi nên lúng 乃úng hỏi.
Đường Học Chính thở dài vẻ bất đắc dĩ, anh khẽ cắn chóp mũi cô cho bõ tức, “Anh đã chia tay hẳn với cô bạn gái cũ, hơn nửa năm qua anh không có người đàn bà nào. Anh đợi em giác ngộ lâu lắm rồi.” Thật không ngờ là trên đời này lại có một người phụ nữ không coi anh ra gì và chậm chạp đến vậy.
Phù Hiểu tròn mắt vì kinh hãi, cô hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, “Anh… ý anh là: anh vẫn còn thích em?” Không phải anh đã nói: anh đã không còn ‘ý đó’ rồi ư?
Đường Học Chính nặng nề cười ra tiếng, kể cả có ngược dòng về mười năm trước thì anh cũng chưa từng nghe những lời ngây thơ đến thế này. Trong thế giới của anh, tình dục là tối thượng, tình yêu chỉ là một khái niệm mơ hồ và ngu xuẩn. Thế nhưng: ra trên đời vẫn tồn tại một người con gái, người sẽ khiến anh cả trong giấc mộng cũng muốn ôm lấy nàng, người mà anh sẽ phải trân trọng đến mức không dám chạm vào nàng khi nàng chưa cho phép.
“Đúng vậy, anh thích em, anh rất thích em.” Anh cười lớn rồi ôm ghì lấy cô và nói ra những lời mà đám bạn của anh vẫn cho là ngây thơ đến mức ngu xuẩn.
Phù Hiểu thẹn đỏ cả mặt nhưng kỳ quặc thay những bong bóng niềm vui cứ bay bổng trong tim cô. Chút lý trí còn sót lại cho cô biết cô không thích hợp để suy xét điều gì vào lúc này, “Đợi em…”
“Lần này thì ngoài đồng ý ra anh không chấp nhận ý kiến nào khác.” Đường Học Chính ương ngạnh nâng cằm cô lên, từ con ngươi đen láy của anh toát ra sự cố chấp. Sao anh có thể để cho cô tiếp tục trốn tránh chứ?
“Em chỉ muốn suy nghĩ chút chút…” Bị người ta ôm vào lòng quả là không có lúc nào mà tỉnh táo được cả.
“Còn cần suy nghĩ gì nữa?” Đường Học Chính hùng hổ.
“Vậy thì… anh buông em ra trước đã.” Phù Hiểu thật không quen sự thân mật kiểu này.
“Như thế này rất tuyệt.” Đường Học Chính cười tà, “Thoải mái quá.” Người cô mềm ơi là mềm.
“Anh…”
“Anh cái gì, vợ ngoan ơi, đừng ђàภђ ђạ anh nữa mà. Hơn nửa năm rồi anh đi đi về về dễ dàng lắm ư?” Anh vờ ra vẻ đáng thương. Tuy Đường Học Chính không có kinh nghiệm gì trong chuyện theo đuổi phụ nữ nhưng anh lại hiểu rõ mười mươi Phù Hiểu.
Kết hợp mục đích của anh, lại hồi tưởng về những việc làm của anh trong thời gian qua thì con tim Phù Hiểu càng thêm rung động, “Em…”
“Em rất thích anh.” Đường Học Chính lại ngắt lời cô.
“…” Phù Hiểu nhìn chăm chú vào vẻ mặt tràn ngập tự tin của anh, vô vàn suy nghĩ chạy trong đầu cô, cuối cùng cô cong môi cười vẻ bất đắc dĩ: “Những lời cần nói đều bị anh nói cả rồi, em còn có thể nói gì nữa chứ?”
“Ha ha, vợ hiền!” Nghe được câu trả lời khôn khéo của cô, Đường Học Chính mừng rỡ thơm cô một cái, rất hiếm khi anh vui đến thế này. Lúc nên dè dặt thì dè dặt nhưng lúc cần thẳng thắn lại luôn thẳng thắn, thật không hổ là vợ anh, tuyệt không dính mấy thói xấu hay gặp ở phụ nữ.
Phù Hiểu cũng không nhịn được mà cong môi lên cười, thì ra ‘lưỡng tình tương duyệt’ là chuyện khiến người ta hạnh phúc đến vậy?
Con ngươi đen lấp lánh và tràn đầy ý cười đang phản chiếu khuôn mặt anh, Đường Học Chính ngắm lúm đồng tiền nở rộ trên gương mặt xinh như hoa của cô, một cỗ nhu tình chưa bao giờ xuất hiện bỗng trào dâng trong tim anh, anh đưa tay âu yếm vuốt ve khuôn mặt cô.
Động tác của anh dịu dàng như thể anh đang chạm vào một báu vật hiếm thấy trên đời vậy. Tuy rất thẳng thắn trong chuyện tình cảm nhưng vì cô chưa từng thân thiết với người đàn ông nào thế này nên cô có phần lúng túng cúi đầu.
Ngón trỏ thon dài của anh nâng cằm cô lên, đôi mắt anh nhìn chăm chăm vào cặp môi hồng bóng mịn của cô thì càng lúc càng sâu thẳm và ngón cái của anh lướt trên bở môi mềm mại.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà đã xảy ra biến hóa quá lớn khiến Phù Hiểu không thể chịu thêm một chút kích thích nào nữa, cô túm lấy tay anh định trốn ra; Thử nghĩ mà coi: người đàn ông kia vốn đã chẳng dễ gì mà đợi được đến lúc cô gật đầu thì sao anh ta có thể cho phép điều đó xảy ra chứ, anh ôm ghì lấy cô tiếp tục càn rỡ xâm lược.