Hai người thong thả ăn xong bữa cơm tất niên. Sau đó, Phù Hiểu lấy một chiếc máy sưởi cầm tay rồi lôi thêm một chiếc nệm hai lớp hình vuông ra, chiếc nệm này được làm bằng vải ʍúŧ dày, những người sợ lạnh có thể đút tay chân vào giữa hai lớp nệm, rất là ấm áp, đây cũng là việc Phù Hiểu thích làm nhất vào mùa đông.
Vụ này thì anh chàng đến từ phương Bắc khó mà chấp nhận nổi, thời tiết này mà cũng phải sưởi ấm ư? Nhưng khi anh thấy cô thở dài vẻ thỏa mãn và nhìn bộ dạng nằm ườn biếng nhác của cô thì anh liền cảm thấy mình không nên lên tiếng.
Hai người tiếp tục xem Chào Xuân trong hòa bình. Phù Hiểu tìm được chỗ ấm áp đút tay vào rồi thì chả muốn thò tay ra nữa, thế nên cũng cô không buồn ăn hoa quả: vì còn phải bóc vỏ. Đường Học Chính vừa nhìn cô với ánh mắt em thật hết thuốc chữa, vừa đưa chỗ măng cụt đã bóc vỏ đến trước mặt cô. Lòng tốt của người ta khó mà từ chối nên đại tiểu thư cố mà thò ngón tay thanh mảnh ra nhúp ăn rồi rụt tay lại luôn.
Đường Học Chính bỗng thấy hơi buồn lo. Sao lại sợ lạnh đến vậy cơ chứ.
Chỉ chớp mắt mà đã sắp đến 12 giờ rồi, Phù Hiểu cuối cùng cũng chịu thò một tay ra cầm di động lên và bắt đầu bấm liên tục.
“Em đang làm gì đó?” Anh thuận miệng hỏi.
“Viết tin nhắn chúc mừng năm mới thôi.” Cô vừa nhìn chăm chăm màn hình vừa trả lời, “Anh không nhắn à? Anh đã không ở nhà ăn Tết rồi, vẫn nên gọi điện thoại hoặc nhắn tin về đi.”
Hóa ra vào dịp Tết còn có cái trò này cơ đấy? Anh nhướng mày, lấy di động ra và mở máy.
Khóe miệng Phù Hiểu co giật, là ai đã nói di động của anh ta hết pin thế hả?
Nào ngờ di động của anh vừa mở máy là âm báo có tin nhắn vang lên liên tục như bắn súng liên thanh, nhiều đến mức Phù Hiểu đang tập trung viết tin nhắn cũng phải ngầng đầu lên, nhìn anh với vẻ hiếu kỳ.
Chù nhân chiếc điện thoại đâu ngạc nhiên như cô, anh cực kỳ bình tĩnh đọc tin nhắn mình nhận được, “Chỉ là mấy tin chúc mừng ấy mà.” Hàng mày của anh còn không buồn động đậy.
Người nổi tiếng chính là đây! Ánh mắt cô biểu đạt một cách rõ ràng suy nghĩ của cô. Tin chúc mừng đến là nhiều, anh ta là nguyên thủ quốc gia ư.
Không dễ gì để đọc hết cả đống tin nhắn đó mỗi tin một lần, Đường Học Chính nhoài người lại gần cô, “Em cũng phải nhắn một tin nhắn của em cho anh.”
“Em đã nói với anh: “Ngày Tết vui vẻ” lúc nãy rồi.” Còn gửi tin nhắn làm gì nữa, phí tiền.
“… Để anh nhắn cho những người khác, người ta chúc anh thì anh cũng phải chúc lại chứ.”
“Thế anh tự viết đi.”
“Anh không có tế bào văn học đó.”
“Vậy chọn một cái hay hay trong đống anh nhận được ý.”
“Quá thiếu tinh thần sáng tạo.”
Phù Hiều nghiêng đầu nhìn thẳng vào anh chàng, dùng của cô thì có tinh thần sáng tạo chắc?
“Đừng keo thế, gửi cho anh đi.” Đường Học Chính nhe răng cười, “Cùng lắm thì anh nhắn đền em một tin.”
Không thèm để ý tới lý luận kỳ cục của anh, Phù Hiểu bất đắc giữ phải gửi vào máy anh tin nhắn cô vừa viết xong.
Sau khi nhận được, anh vừa xem vừa hỏi một cách khiêm tốn: “Bây giờ nhắn luôn hay phải đợi qua 12 giờ đêm?”
Phù Hiểu hơi là bị sửng sốt, anh gì ơi, anh chưa ăn Tết bao giờ à… “Để qua 12 giờ thì hơn.”
“À.” Người nào đó rất có tinh thần ham học hỏi gật gù, bắt đầu những thao tác trên chiếc điện thoại cảm ứng một cách thành thạo.
Trong ti vi đang rất náo nhiệt, những người dẫn chương trình đã bắt đầu đếm ngược, hòa trong bầu không khí đó, Phù Hiểu nở nụ cười và bắt đầu gửi tin nhắn.
Đúng 0 giờ, tiếng pháo rộn vang cả trong ti vi lẫn ngoài đời thực, pháo hoa vụt sáng, mọi người nghênh đón ngày quan trọng nhất của một năm.
“Bíp bíp.” Di động của cô rung lên nhắc nhở chủ nhân của nó: có tin nhắn. Phù Hiểu thử thầm đoán người đầu tiên nhắn tin cho cô là ai, khi cô gửi tin nhắn cho mọi người xong và về lại giao diện – thế nhưng lại là tin nhắn của Đường Học Chính. Cô không khỏi thoáng liếc anh chàng nhắn tin nhắn số một đó cho cô rồi mở tin nhắn ra, thì thấy:
“Chúc em năm nay: mã đáo công thành,
Long khiêu hổ ngọa,
Giai đại hoan hỉ,
Bách thành chi phú.”
Lời chúc phúc kỳ quặc khiến cô đăm chiêu mất một lúc, sau đó, cô ngẩng lên nhìn anh, vô tình ánh mắt cô chạm phải đôi mắt đen lay láy của anh, “Chúc mừng năm mới, Phù Hiểu.”
“Năm mới…” Chuông điện thoại chợt vang lên cắt ngang lời cô, Đường Học Chính liếc màn hình một cái, “Anh đi nghe điện thoại.” Anh bảo với cô một tiếng rồi cầm di động đứng dậy, đi ra đằng ban công.
Đúng vào lúc này chuông điện thoại của cô cũng réo lên không ngừng, kéo lại sự chú ý của cô.
Sau khi chắc chắn là Phù Hiểu sẽ không nghe được, Đường Học Chính mới tiếp điện thoại, anh dùng cái giọng đùa cợt át tiếng đầu dây kia, “Năm mới phát tài nha, ông cụ.”
“Cái thằng ranh thối thây kia!” Một giọng nói vang dội như tiếng chuông đồng nhưng đầy tức tối truyền đến từ ống nghe, “Rốt cuộc là mày trốn ở xó xỉnh nào rồi! Lại còn dám tắt điện thoại cả với tao!”
… Vừa sang năm mới mà anh đã bị mắng, thật là một sự khởi đầu không tốt cho năm nay à nha. Đường Học Chính gãi cằm, “Tết nhất mà ngài cũng chả thèm nói lấy một câu tốt lành là sao?”
“Mày đừng có đùa với tao! Mày cút về nhà ngay cho tao! Mày cũng biết Tết với chả nhất cơ đấy? Thế thì còn lang chạ ở ngoài cái nỗi gì!”
“Đang ở xa lắc à, mấy hôm tới con cũng không về được đâu. Được rồi, con cũng đã chúc Tết ngài rồi, nhớ để lì xì cho con đó.”
“Mày thử cúp điện thoại của tao đi!” Người ở đầu bên dây kia rõ ràng rất hiểu tính anh, đầu tiên là dọa dẫm, sau đó lại vội vàng hỏi, “Tóm lại mày đang ở đâu?”
Đường Học Chính bĩu môi, “Ở một nơi mà ngài không tìm được, ngài nhớ giữ sức nhé, chờ con về chiến với ngài hai ván cờ. Với ngài bảo ba mẹ con một tiếng nhá, đừng để họ thay phiên nhau gọi đến, đang bận nè.” Dứt lời, anh nhanh nhẹn cúp luôn điện thoại.
Vừa xong một cuộc gọi thì lại có điện thoại và lần này thì là Mạc Vu Phi. Anh không thể không lùi lại ban công, “A lô?”
“Mẹ nó chứ, rốt cuộc mày chạy đi đâu rồi hả? Ông cụ cứ khăng khăng là tụi tao giấu mày đi!” Tuy rằng từng có tiền án tiền sự đó nhưng ông cụ cũng không thể cứ thế mà đổ oan cho người khác được.
Tiếng nhạc, tiếng kim loại đập vào nhau loáng thoáng truyền đến từ đầu dây bên kia, biết ngay là thằng ranh này lại lang chạ ở ngoài dịp Tết mà, “Vậy cũng không cần phải biết chỗ tao bây giờ.”
“Ê này, thằng ranh kia, chúng tao thành người gánh tội thay cho mày rồi đấy, thế mà mày cũng không thèm hỏi lấy một tiếng là sao? Mà rốt cuộc là dây thần kinh nào của mày bị chập hử? Lại đi gửi cái tin nhắn chúc mừng năm mới sến súa đó?” Mấy đứa bạn nữa cũng nhận được tin nhắn đó, ôi cái bộ dạng vì được yêu mến mà kinh sợ của cả lũ.
“… Hợp với không khí.” Lý do vừa nãy của cô bé thật tiện dụng.
Hơi thuốc vừa rít vào bị sặc trong cổ họng nên Mạc Vu Phi ho khan hai tiếng rất chi là chật vật, còn hợp với không khí nữa cơ đấy? “Mày, tóm lại là mày đang ở đâu?” Vì tìm thằng cha này mà mọi người đã xới tung cả thành phố Bắc Kinh lên rồi.
“Chỗ ả đàn bà của mày ư?”
“Đúng rồi đó, ảnh hưởng qué gì đến mày!”
Không rảnh mà tào lao với thằng bạn nên Đường Học Chính trực tiếp cúp điện thoại. Anh nghĩ có lẽ cứ tắt quách máy đi cho rảnh, vừa nghĩ đến đó thì lại nhận được một tin nhắn mới. Anh suýt nữa đã tắt máy luôn rồi nhưng vừa thấy tên người gửi anh liền rút tay lại, mở tin ra đọc.
“Cám ơn anh vì đã cùng em đón Tết.”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến khóe môi của Đường Học Chính cong lên. Anh ngắm cô gái trẻ, từ nãy đến giờ cô vẫn rúc vào sô pha, và lúc này, cô đang đọc những tin nhắn chúc phúc của bạn bè, người thân gửi đến và cười híp cả mắt.
Về lý mà nói thì Dương Mật đã quá quen với việc hàng năm Phù Hiểu đến chúc tết nhà cô. Nhưng nếu dùng một từ để miêu tả tâm trạng của cô vào giây phút cô cười mở cửa ra thì từ đó phải là: KINH HÃI. Đúng vậy, tuyệt đối là kinh hãi.
Bởi vì: mùng một Tết lại còn giữa ban ngày ban mặt mà cô lại thấy ma.
Hai mắt cô trợn tròn lên, cô nhìn thẳng vào bóng hình cao lớn đứng đằng sau Phù Hiểu, sao con ma lại trông y chang Đường thiếu vậy?