Dạo gần đây mình hơi lơ là với Chén trà lý do vì mình kiếm được Chén trà bản xuất bản sách, nó hơi khác chén trà bản trên mạng, mình đang phân vân ko biết nên chỉnh lại theo sách cả ko vì tình hình mình ko thích bản xuất bản sách bằng bản internet)
Phù Hiểu bị con giun tham ăn trong bụng gọi dậy, bởi vì: từ nãy đến giờ, mũi cô cứ liên tục ngửi được mùi thức ăn. Nhà ai đang nấu nướng thế nhỉ? Cô mơ mơ màng màng đứng dậy. Vừa mở cửa ra thì thấy phòng khách đèn đuốc sáng trưng, cô lại còn nghe được những âm thanh rời rạc truyền đến từ phòng bếp nữa chứ. Thế là cô giật mình, tỉnh ngủ hẳn. Khi này, cô mới nhớ ra trong nhà cô còn có một vị… khách.
Cô bước nhanh, đi qua phòng khách đi vào phòng bếp. Vừa đến cửa bếp là cô đã thấy vị khách kia của nhà cô. Anh đang xem gì đó trong chiếc laptop màu đen đang để trên bàn ăn của anh. Mà trên chiếc bếp từ cách chỗ anh chàng ngồi không xa thì có đặt một cái nồi, mùi thơm cô ngửi thấy rõ ràng là bay từ đó ra.
Dễ dàng nghe được những động tĩnh xung quanh, người đàn ông nghiêng đầu, cười phô hàm răng trắng với cô, “Dậy rồi à?”
Phù Hiểu như đang hốt hoảng, cô cứng người mất một lúc rồi mới chậm rãi hỏi: “Anh đang nấu gì đó?”
“Ninh canh gà, em có ngửi thấy mùi không?
“Anh biết ninh canh?”
Đường Học Chính nhìn Phù Hiểu hãy-còn-đang-ngơ-ngác-đứng-ở-cửa, anh khẽ cười, “Không thể không công nhận mấy thứ như Internet đôi khi rất tiện dụng.”
“Anh…”
“Xin lỗi, anh đã tự tiện dùng bếp của em, tại vì anh đói meo rồi mà em vẫn ngủ ngon quá nên anh đã tự mình ra tay.” Đường Học Chính đứng dậy, mở vung ra nhìn nhìn, “Ừm, chắc là được rồi đó. Tiện thể nên anh đã nấu cả phần em, cùng ăn nhé.”
Phù Hiểu cứng họng – ing, đây là ‘tu hú chiếm tổ chim khách’[1]? Hay là ‘được đằng chân lân đằng đầu’?
Trong lúc cô hãy còn ngơ ngác thì Đường Học Chính đã lấy từ tủ tiệt trùng ra hai bộ bát đũa rồi bưng canh lên bàn ăn, “Qua đây mau, còn đứng đó làm gì thế?”
Không lời nào tả xiết cái cảm xúc trong lòng Phù Hiểu lúc này. Theo lời anh, cô đi tới bàn ăn và ngồi xuống. Cô ngắm nghía nồi canh đang bốc hơi nghi ngút rồi từ tốn bưng bát canh trước mặt lên nhấp một ngụm. Cô chỉ thấy mùi canh thơm nức mũi và vị canh gà ngọt từ lưỡi đến bụng.
“Thế nào?” Đường Học Chính chờ cô nhận xét.
“Khá ngon.” Phù Hiểu trả lời một cách nghiêm túc.
Đường Học Chính rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, “Xem ra là anh cũng có khiếu nấu ăn ra phết, lần đầu tiên vào bếp đã được nhận xét là khá ngon.”
Phù Hiểu sựng lại, “Lần đầu tiên vào bếp?” Cô hãy còn tưởng chỉ là lần đầu anh ninh canh mà thôi, bởi vì người phương Bắc không hay ăn món canh.
“Về cơ bản, anh không có tý thời gian dùng cho việc vào nhà bếp nào.” Đường Học Chính cũng nhấp một ngụm, trả lời.
“Thế ra tôi là vật thử nghiệm à?” Phù Hiểu nhíu mày, trừng mắt với bát canh.
Đường Học Chính cười lớn, “Muộn rồi, em đã bị Gia đầu độc ૮ɦếƭ rồi.” Cái cô bé không biết đường cảm động này, nghe anh kể chuyện anh tự mình vào bếp thì có phản ứng như thế đấy.
Phù Hiểu bĩu môi, nâng bát lên uống thêm một ngụm canh nữa.
Thế là: hai người cứ trò chuyện câu được câu chăng cho đến khi ăn cơm xong, không, nên nói là ăn cháo xong – vì Đường đại thiếu gia cho hơi bị nhiều nước vào gạo. Phù Hiểu thu dọn bát đũa còn Đường Học Chính thì ngồi tại chỗ, nhìn chăm chăm vào bóng lưng cô khi cô rửa bát, biểu tượng QQ, MSM trên màn hình laptop cạnh anh nhấp nháy liên tục mà anh cũng chẳng buồn để ý.
“Em vẫn sống một mình suốt sao?” Im lặng một lúc lâu, anh hỏi một cách bình thản.
Phù Hiểu ngừng lại chốc lát, sau đó cô nói: “Không, trước mười tám tuổi tôi vẫn ở với gia đình cô tôi.”
“Vì sao em lại dọn về đây ở một mình, bọn họ đối xử không tốt với em à?”
“Họ tốt lắm, chỉ do tôi không muốn làm phiền họ thôi.” Phù Hiểu vò khăn lau, quay sang hỏi: “Mai anh muốn đi đâu chơi nào?”
“Chuyện ngày mai để ngày mai lại nói.” Thấy cô không muốn nói thì Đường Học Chính cũng không ép.
“Anh có muốn ra ngoài từ sáng không?”
Đường Học Chính nghiêng đầu cười, anh nói: “Yên tâm đi, anh có thời gian, buổi chiều bắt đầu cũng không muộn.”
Thế là hai người trải qua đêm đó một cách bình yên. Nửa buổi hôm sau, Phù Hiểu cố lắm mới rời giường được. Ra đến phòng khách, cô thấy Đường Học Chính đang ngồi gác chân lên bàn uống nước, nghịch chiếc laptop đặt trên đùi, anh đã dậy từ sớm. Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu lên, nhìn cô rồi cười nói rất là tự nhiên: “Chào buổi sáng, ngủ có ngon không?”
“Cũng tạm được…” Phù Hiểu phát hiện ra một vấn đề: có đôi lúc, cô cảm thấy cứ như mình mới là khách trong ngôi nhà này ý.
“Lúc sáng, anh đã xuống dưới nhà đi loanh quanh một lúc, anh có mua ít đồ ăn sáng về, em ăn tạm đi.”
“Cám ơn.” Lúc này, Phù Hiểu mới cảm thấy mình nên áy náy, tốt xấu gì thì người ta cũng là khách đến chơi, “Xin lỗi, tôi vô ý quá, lẽ ra tôi phải dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho anh mới phài.” Cô vội vàng nói xin lỗi.
“Không sao đâu.” Đường Học Chính cong lên một nụ cười, anh cũng đâu để chuyện cỏn con này trong lòng, “Mau đi rửa mặt đi.”
“À, ừ.” Nhận ra lỗi của mình nên Phù Hiểu càng ngượng hơn. Cô thật là quá đáng mà, Đường Học Chính đâu phải Dương Mật, sao cô lại vô ý thế chứ?
Phù Hiểu nhanh nhẹn chuẩn bị xong xuôi, cô ra khỏi buồng và gọi: “Tôi xong rồi, Đường thiếu, anh định đi đâu?”
“Anh không biết những chỗ chơi quanh đây thế nào, em đề cử một chỗ đi?” Đường Học Chính gập laptop vào, nhìn sang Phù Hiểu (hôm nay, cô vận một bộ thể thao).
Phù Hiểu ngẫm nghĩ, cô thấy hơi khó xử, “Quê tụi tôi không có núi hay sông gì, nhưng thị trấn kế bên thì có khá nhiều cảnh đẹp.”
“Thế thì chúng ta đi chỗ đó ngắm cảnh đi, mấy khu du lịch anh từng đến thì chẳng có khu du lịch nào là tự nhiên hoàn toàn cả. Em cũng biết đó, ở phương Bắc, chỉ vài đống đất cũng gọi là núi.” Đường Học Chính đứng dậy, cầm di động lên, “Đi nào.”
Vậy là hai người thong thả ra khỏi nhà, Phù Hiểu đưa anh đi một vòng quanh ngọn núi – sân chơi của cô từ bé đến lớn. Ngọn núi này còn chưa bị thay đổi bởi bàn tay con người, trên núi tràn ngập hương hoa và tiếng chim hót. Tuy đã là mùa thu nhưng những cơn gió nhẹ thổi qua nơi đây vẫn mang theo hơi ấm và quyện lẫn hương thơm tươi mát. Vì thấy hơi ngại khi để khách chờ lâu sáng nay nên Phù Hiểu đâm nhiệt tình hẳn, hết kể những kỷ niệm thú vị hồi nhỏ của cô, Dương Mật và tụi bạn trên ngọn núi này, rồi lại chỉ cho anh từng dấu vết bọn họ để lại, không khí dần trở nên hòa hợp.
Lên đến đỉnh núi, Đường Học Chính híp mắt lại nhìn xung quanh, anh ngắm những kiến trúc tý hon phía xa, “Quê tụi em đẹp thật.”
“Dân thủ đô đến đây cũng đừng chê cười chúng tôi nha.” Phù Hiểu lau mồ hôi, sức khỏe của cô vẫn rất tốt, chưa bao giờ mệt đến mức này.
“Ê này, lại còn kỳ thị dân thủ đô hử?”
“Oan thật, rõ là tôi đang tự chê mình.”
“Bé ngốc.” Anh 乃úng trán cô.
Trên đường về, trong taxi, Phù Hiểu đề nghị, “Chúng ta ăn tối ở bên ngoài đi, tiện thể tôi đi rút tiền.”
“Anh có.”
“… Tôi muốn trả lại anh khoản cước điện thoại mà anh nộp giùm tôi.” Hễ nhắc đến chuyện này là Phù Hiểu lại tức nghiến răng, thế là đi tong 1000 tệ rồi, những miếng bạc trắng bóc của cô… Có trời biết cước điện thoại một tháng của cô còn chẳng đến 30 tệ, giờ thì tuyệt chưa, khoảng hai năm tới cô khỏi cần nộp cước điện thoại luôn.
“Sao phải khách sáo thế, cứ coi đó như chi phí ăn ở của anh là được rồi.” Đường Học Chính rút chiếc di động đang rung ra, liếc qua màn hình rồi nhấn nút từ chối nhận cuộc gọi.
“Vậy sao được!”
“Có gì không được nào, dù gì anh cũng vì bản thân mình mới giúp em.” Đường Học Chính thuận miệng nói một câu, cho đến rất lâu về sau, Phù Hiểu mới hiểu được ý nghĩa câu nói này của anh.
Ý tưởng mời anh ăn tối để bù lại cái bữa tối vẫn nợ anh của Phù Hiểu lại một lần nữa ૮ɦếƭ non và lần này thì là mẹ của Dương Mật gọi đến: “Hiểu Hiểu, thấy Mật Nhi bảo con bé có đứa bạn đến quê chúng ta chơi, bảo con chiêu đãi giúp.”
“Đúng vậy ạ, cô Dương.”
“Cái con ranh đó nữa, chẳng biết điều gì cả, sao lại làm phiền con thế chứ.” Bà Dương mắng một câu.
“Cô Dương à, cô nói gì vậy, người bạn này của cậu ấy thật ra con cũng quen, khi ở Bắc Kinh chơi, con đã được người ta giúp nhiều, giờ người ta đến đây, đương nhiên con phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà rồi.”
Đường Học Chính như cười như không liếc cô một cái, bây giờ, cô ấy nói đến là dễ nghe.
[1] Tu hú chiếm tổ chim khách: thành ngữ chỉ một người đã đến ở nhờ nhà một người khác lại còn chiếm đoạt nhà cửa, tài sản, ruộng đất hay lợi ích gì của người kia thậm chí có khi còn hại người kia. Bắt nguồn từ thực tế là loài chim tu hú không biết làm tổ, tu hú mẹ đẻ trứng vào tổ chim khác, đồng thời vứt những quả trứng trong tổ loài chim đó xuống, con chim kia nuôi con non hộ tu hú mà ko biết.
[2] Tủ tiệt trùng: trong thế này nè