“Đường thiếu.” Phù Hiểu nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng.
“Ừm?”
“Nghe nói anh hạ mình đến nơi quê mùa, hẻo lánh này của chúng tôi?”
“Khiêm tốn quá rồi, anh nghe rất nhiều người khen vùng này phong thủy tốt.”
“Nếu như… anh không chê bai thì tôi… làm hướng dẫn viên du lịch cho anh vậy?” Phù Hiểu đề nghị, cô có vẻ ấm ức lắm.
“Sao anh có thể không biết xấu hổ đến vậy chứ?”
“Thế thì…”
“Tuy anh thấy rất chi là ngại nhưng anh biết là: vì khi ở Bắc Kinh anh đã rất nhiệt tình chiêu đãi em nên chắc chắn em đang vô cùng mong muốn được báo đáp anh. Xem ra anh không thể từ chối được rồi, thế này thì đành làm phiền em vậy.”
Da mặt của người mà cũng dầy được đến mức này sao? Dường như Phù Hiểu đã có thể nghe được tiếng nghiến răng của mình, “Anh định ở đâu?”
“Đùa gì vậy trời, có nhà bạn bè ở đây sao anh còn phải đi ở khách sạn? Lãng phí không phải phẩm chất tốt đẹp.”
Một người vô duyên vô cớ đi nạp cho người khác 1000 tệ cước điện thoại mà còn dám nói với cô tiết kiệm là phẩm chất tốt đẹp ư? Phù Hiểu rất muốn ngửa mặt lên trời thét dài, “Vậy anh muốn thế nào?”
“Nói cho anh địa chỉ nhà em, anh đến tìm em.”
“Anh cứ mơ đi.”
“Hả, em nói cái gì cơ? Phù tiểu thư à, khi em ở Bắc Kinh em không ở nhà anh là vì Dương Mật mời em trước, nếu không anh đã cực kỳ vui vẻ cho em đến nhà anh ở một thời gian, em không nên vì việc đó mà ghi thù nha? Thế này vậy, lần sau đến Bắc Kinh em tới chỗ anh ở là được rồi, anh đảm bảo anh sẽ hết sức tận tình chiêu đãi em.” Tiếng cười truyền qua điện thoại tới tai cô là tiếng cười khiến người ta rất…
Thì ra vẻ lịch sự lâu nay của anh ta đều là giả tạo, anh ta rõ ràng là một gã lưu manh!
“Tôi đặt phòng giúp anh.”
“Không cần đâu, anh ở không quen.”
“Tôi cũng…”
“Phù Hiểu, em đã thẳng thừng từ chối anh, còn trốn nhanh như thỏ ý, dù da mặt anh có dày mấy cũng sẽ không không biết xấu hổ đến mức đấy đâu?” Giọng điệu của Đường Học Chính đột nhiên biến thành nghiêm túc, “Chỉ là anh được nghỉ, muốn tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn thôi.”
Phù Hiểu đỏ mặt, tim đập nhanh, cô cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình bây giờ là vui mừng hay là buồn bã. “Thế… Tôi đi đón anh nhé.” Cô ậm ừ.
“Không cần đâu, em đọc địa chỉ cho anh, anh tự bắt taxi đến.”
“… Được.”
Một giờ sau, Đường Học Chính trong bộ quân phục màu lằn ri xuất hiện trước cửa nhà Phù Hiểu. Phù Hiểu nhòm qua khe cửa sắt, nhìn chăm chú vào người đàn ông mang vẻ đẹp nam tính và khỏe khoắn ấy, lòng cô nhói đau, cô khẽ khàng mở cửa.
“Trông em có vẻ rất mất tinh thần.”
Có một ánh mắt dừng trên người cô, là ánh mắt khiến người ta cảm nhận một cách rõ rệt sự tồn tại của nó, ánh mắt ấy khiến cô cứng người, “Chỉ là chưa ngủ đủ giấc.”
Đường Học Chính nhướng mày, “Thật không đó? Anh đã đợi đến tầm thời gian em ngủ dậy mới gọi cho em đấy.”
Phù Hiểu ngầng đầu nhìn lên anh, vào tầm thời gian này thì chỉ có một chuyến bay hạ cánh lúc 8 giờ, lẽ nào anh ấy… “Anh đi tàu à?”
“Không đời nào, tàu chậm bỏ xừ, anh không kiên nhẫn cỡ đó đâu.” Đường Học Chính bước vào trong nhà, quẳng luôn chiếc balo lằn ri xuống.
Đồng hồ chỉ 12 giờ, là giữa trưa, Phù Hiểu thấy hơi khó hiểu: anh ấy sẽ không thật sự đợi ở sân bay đến 11 giờ mới gọi điện cho cô chứ?
“૮ɦếƭ tiệt, trước tiên anh phải đi tắm cái đã.” Anh chau mày, nhìn sang cô. “Phòng tắm ở đâu?”
Phù Hiểu ngơ ngác chỉ về hướng ban công.
“Được rồi, cho anh đôi dép nào.”
Phù Hiểu tiếp tục ngơ ngác làm theo, sau khi nhìn theo anh đi vào phòng tắm, cô mới sực tỉnh táo lại. Tuy nhiên, xét trong một vấn đề nào đó thì căn bản là cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, vấn đề đó là: đây là nhà của cô hay nhà của anh?
Không biết đã qua bao lâu, giọng Đường Học Chính từ trong phòng tắm truyền ra, “Phù Hiểu.”
“Chuyện gì?” Cô cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên cứng cỏi hơn.
“Lấy giùm anh cái khăn mặt mới nào.”
“… Của anh đâu?”
“Anh không mang.”
“Tôi cũng không có.”
“Thế anh dùng của em nhé, ừm, màu hồng, có in hình Hello Kitty.” Giọng Đường Học Chính hòa lẫn trong tiếng nước, nghe có vẻ anh rất là khoái trá.
“Anh dám!”
“Thế thì mang khăn mới đến đây.”
“… Tôi đi mua cho anh!”
“Vậy thì: ngại quá, phải làm phiền em rồi, tiện thể em mua giùm anh bàn chải đánh răng với đôi đép đi trong nhà số lớn nhá.”
Cô biết ngay mà, anh ta thì Làm-Gì-Có-Tý-Ý-Tốt-Nào!
Nửa giờ sau, Đường đại thiếu gia mới: trai-đẹp-vừa-tắm-xong, anh mặc bộ quần áo để thay khi tắm rửa duy nhất mà anh mang theo rồi đi ra, anh vươn vai ra vẻ sảng khoái lắm, “Cuối cùng cùng được thoải mái, em không biết đâu, ở khu diễn tập, chỉ có 5 phút để tắm.” Anh nhìn Phù Hiểu, cô đang mặc bộ quần áo ở nhà rộng thùng thình, ngồi trên sô pha và lườm anh, “Anh nghĩ anh cần ngủ một giấc, diễn tập thực chiến[1] thật khó chịu ૮ɦếƭ mẹ, buồng ngủ của em đâu?”
Được rồi, chắc chắn anh ta nghĩ chỗ này là quán trọ, “Tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt buồng dành cho khách cho anh, được chứ?”
“Không cần phiền em thế đâu, cứ để anh ngủ một giấc đã, ngủ dậy anh tự thu xếp, a, anh thấy buồng em ngủ rồi.” Ngắm qua một lượt căn hộ khoảng 70m3, Đường Học Chính rất nhanh tìm thấy mục tiêu, “Anh đi nghỉ một lát, cơm tối gọi anh nhá.” Dứt lời anh vẫy tay, đi thẳng vào khuê phòng của chủ nhà và anh đóng luôn cửa buồng lại.
“Này!” Phù Hiểu ngỡ ngàng, đứng bật dậy, vọt vào buồng bằng tốc độ nhanh nhất. Vào tới nơi, cô đã thấy anh nằm sấp hình chữ ‘đại’ (大) trên chiếc giường êm ái của cô, cánh tay cường tráng còn đè lên chiếc gối ôm hình cá heo mà cô thích nhất.
“Anh đứng lên cho tôi!” Cô ra sức kéo anh dậy, cô đã bực mình lại càng bực mình hơn khi phát hiên ra anh không buồn nhúc nhích.
“Khò… Khò…” Âm thanh mang tính chất có lệ cho thấy chủ nhân của nó đang trong một giấc mơ đẹp.
“Ê, đừng có ngủ trên giường của tôi!” Mặt cô bỗng nóng bừng, Phù Hiểu cũng không rõ tâm trạng khi này của cô là gì nữa.
“Khò… Khò…”
Cô trừng mắt với anh một lúc lâu, biết rằng anh khách này có ý đồ chiếm nhà chủ, cô mím chặt môi, không làm gì được anh cô đành mắng vốn một câu, “Đừng có chảy nước miếng ra gối đầu của tôi đấy!” Nói xong thì giận đùng đùng bỏ ra ngoài.
Cửa sập đánh rầm một tiếng, khóe miệng anh chàng trên giường cong lên một nụ cười.
… Khi Đường Học Chính tỉnh dậy đã là hơn nửa đêm rồi, anh vò đầu, dụi mắt hai cái cho tỉnh hẳn. Thấy mình nằm trên chiếc giường dường như còn thoang thoảng hương thơm, ý cười hiện lên trong mắt anh. Anh ngẫm nghĩ một lát rồi xoay người xuống giường một cách dứt khoát. Anh bật đèn lên, cẩn thận tăm tia khuê phòng của Phù Hiểu.
Không gian không lớn nhưng ngăn nắp, chiếc giường lớn kê sát bức tường bên trái cửa buồng, ga trải giường được phủ kín bởi rất nhiều hoa văn, họa tiết, trông rất sạch sẽ và gọn gàng. Cạnh đuôi giường kê một chiếc bàn học bằng gỗ, ngay trước bàn học là cửa sổ, trên bàn bày mấy cuốn sách với một chiếc laptop, còn có một ống đựng 乃út có hình hoạt hình và một khung ảnh để bức ảnh gia đình. Đối diện với bàn học là một chiếc giá sách rất to, trên giá xếp đầy sách… Ừm, dựa theo nội dung của sách có thể thấy sở thích của cô khá đa dạng. Bức tường màu trắng cũng không để trống, trên tường dán nhiều tấm áp phích, có của phim chính kịch, có của phim giả tưởng,… Tính cách của cái cô nàng này thật là khó đoán.
Ra khỏi buồng ngủ là phòng khách, lúc này, phòng khách đang chìm trong bóng tối và sự yên tĩnh. Anh đi một vòng quanh phòng khách, phòng bếp và phòng tắm sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa buồng dành cho khách ra. Quả nhiên anh thấy chủ nhà đang say ngủ trên chiếc giường dành cho khách đã được trải ga tinh tươm, mày cô khẽ nhíu, dường như ngay cả khi ngủ cô cũng muốn thể hiện sự đang không hài lòng của mình.
Người đàn ông cười khẽ hai tiếng, nhẹ nhàng khép cửa lại rồi quay vào phòng bếp, anh liếc qua góc bếp chỗ để thùng mì ăn liền lại mở tủ lạnh ra kiểm tra, ái chà, kể ra cô cũng không quá bạc đãi bản thân: còn một ít nguyên liệu nấu ăn.
[1] Hình thức huấn luyện cao nhất của quân đội, bố trí như một trận chiến thực sự để thử thách khả năng thực chiến của binh sỹ.