Từ đầu tới cuối, Phù Hiểu chỉ yên lặng cúi đầu, ăn uống một cách nhỏ nhẹ.
Đường Học Chính lấy đề tài: quyền sở hữu của một miếng đất ở Bắc Giao để gợi chuyện, mọi người sôi nổi hẳn lên, chỉ có Phù Hiểu là như một kẻ ngoài cuộc, khi mâm tròn xoay qua xoay lại sẽ ngẫu nhiên gắp một gắp, chậm rãi ăn.
A, món xiên có vẻ được. Khi cô muốn gắp một xiên thử cho biết món này được làm từ thịt gì thì mâm tròn lại quay rồi. Trơ mắt nhìn món ngon lướt qua trước mắt, cô không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đường Học Chính đang nghiêng đầu chuyện phiếm với một người khác, một tay xoay xoay mâm tròn.
Phù Hiểu rút đũa lại, nhấp một ngụm sinh tố chanh. Món súp vây cá[1] đang dừng trước mặt cô.
“Ăn đi chứ?” Dương Mật nhướng mày nhắc nhở.
Phù Hiểu lắc đầu, món đó nhìn chả ngon mắt gì.
“Ê, siêu giàu dinh dưỡng đấy.” Vây cá đó nha! Vây cá, tổ yến mà mọi người hay nhắc đến đó!
“Không thích.” Nhằm biểu thị việc cô không thích món đó, cô khẽ xoay mâm tròn.
Nhưng không lâu sau, món vây cá lại quay về trước mặt cô. Xem ra Đường đại thiếu gia rất thích món ăn đang dừng trước mặt anh ta. Không biết vì sao, Phù Hiểu chợt thấy tức tối.
“Nè, nếm thử đi.” Dương Mật ra sức đề cử, còn chủ động cầm bát canh của cô, múc một muỗng cho cô.
“Cám ơn.” Nhận ý tốt của bạn, Phù Hiểu nếm thử, cặp mày xinh xắn hơi nhướng lên, xem ra cũng được đó. Cô uống thìa thứ hai.
Đường Học Chính gắp một miếng tôm chiên trong chiếc đĩa trước mặt anh nhét vào miệng, khóe môi mang theo nét cười, anh nói cười với Peter.
“Phù tiểu thư hiện đang làm công việc gì?” Mạc Vu Phi thấy hứng thú, hỏi.
“… Có thể coi là thất nghiệp.”
“Thế ba mẹ em…”
Phù Hiểu lặng im trong chốc lát, “Họ đều đã qua đời.”
“A, tôi rất tiếc.” Mạc Vu Phi xin lỗi.
Đường Học Chính nhìn về phía cô, như thể không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, “Chuyến đi Thiên Tân thế nào?”
“… Cũng tạm.” Phù Hiểu cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của cô.
“Hai người quen nhau à?” Mạc Vu Phi hơi ngạc nhiên.
“Lúc Đường thiếu đến nhà tụi tớ chơi thì gặp Phù Hiểu.” Dương Mật cười giải thích.
“Thì ra là vậy!” Mạc Vu Phi bất mãn, “Tiêu Tử, cậu như thế là không được, có người đẹp đến nhà cậu làm khách mà cậu lại chỉ mời có Đường Học Chính là sao?”
“Có người nói với tao không nên khen một cô gái khác xinh đẹp trước mặt bạn gái mình.” Đường Học Chính nửa như có ý lại nửa như vô tình nhìn sang người nào đó.
“Con chim nào thế?[2]” Mạc Vu Phi hỏi. Thói quen dùng tiếng Anh của vị đại thiếu gia này là dịch word by word ra tiếng Trung rồi nói tiếng Trung.
“Mạc, thật không biết mày là Tây nửa mùa hay là người Trung Quốc nửa mùa nữa.” Một gã bạn khác cười nhạo anh.
“Đúng rồi đấy.” Peter cũng hùa theo.
“Đồ quỷ Tây nhà mày thì biết cái qué gì.” Mạc Vu phi lườm anh chàng.
Peter nhún nhún vai.
Dương Mật cũng hùa theo đám người cười khẽ, trong lòng cô có phần hốt hoảng, không phải Đường thiếu cố ý mời thủ trưởng của cô đấy chứ?
“Không có chuyện đó đâu nhỉ?” Mạc Vu Phi nhắc lại đề tài trước đó, “Gặp một người phụ nữ xinh đẹp mà không khen ngợi thì đâu phải là cách hành xử của một người lịch sự.”
“Là cách hành xử của playboy chứ? Mạc thiếu.” Cô bạn gái xinh đẹp của Mạc Vu Phi dịch sát vào anh, dùng chiếc móng tay giả dài gãi gãi mặt anh.
Mạc Vu Phi lớn tiếng cười ha hả, ôm cô nàng hôn chụt một cái, “Chẳng phải em cũng là Gia khen mới vào tay Gia sao?”
“Ghét lắm cơ!” Cô bạn gái đấm yêu vào иgự¢ anh.
Quả nhiên là điển hình! Như thể nghĩ đến điều gì, Phù Hiểu ngẩng đầu, chăm chú quan sát Mạc Vu Phi.
Đường Học Chính chú ý đến ánh nhìn của cô, chau mày.
Đúng lúc này, có người đập cửa lô của họ, khi mở cửa ra thì xuất hiện một người mà không ai ngờ tới, đương nhiên là bạn gái cũ của Đường Học Chính: Chúc Đình Đình.
“Hi, A Chính. Hi, mọi người.” Người đang được mọi người nhìn chằm chặp đó vẫn mười phần tự nhiên tiến vào, vui vẻ chào họ.
“Cô đến đây làm gì?” Đường Học Chính hỏi một cách lạnh lùng.
“Đừng lạnh nhạt thế chứ, A Chính, tuy chúng ta đã chia tay những vẫn có thể làm bạn bè mà, anh mời khách mà cũng chẳng gọi em.” Chúc Đình Đình bước đến, đống trang sức lòe loẹt của cô nàng va vào nhau kêu leng keng.
“Tôi chọn ai làm khách là tự do của tôi.”
“Trở mặt không nhận nhau à.” Chúc Đình Đình dẩu miệng, sau đó ra lệnh cho nhân viên phục vụ, “Lấy thêm ghế đặt vào đây.” Cô chỉ vào vị trí bên cạnh Đường Học Chính.
“Tôi không cho rằng tôi mời cô ngồi xuống.”
Nhân viên phục vụ khó xử lắm, Chúc Đình Đình lườm anh chàng, cô đành phải hạ mình tự bê một chiếc ghế đặt cạnh anh, “Đừng vậy chứ, chỉ vì em có vài vấn đề muốn hỏi anh thôi.”
Trước sự tự tiện của cô nàng, Đường Học Chính thể hiện một cách rõ ràng rằng anh không hài lòng, “Sao nào, chơi chán trò kiện cáo rồi à?”
“Aizzz, trên thế giới này, không đáng tin nhất quả nhiên là đàn ông. Khi anh ta không còn hứng thú gì với cô, anh ta thậm chí vô tình đến mức muốn Gi*t cô luôn.”
“Muốn tôi mời cô đi ra ngoài không?”
“Đừng giận, đừng giận, à, anh thích ăn món vây cá của tiệm này nhất phải không?” Chúc Đình Đình mắt điếc tai ngơ trước lời của anh, cô quay chiếc mâm tròn, để món súp vây cá chuyển đến trước mặt anh, “Đây rồi, em múc cho anh, ăn cho hạ hỏa.”
Cặp mày của Đường Học Chính nhíu chặt lại, dường như anh rất khó chịu trước hành động của cô nàng. “Rốt cuộc cô muốn gì?”
“Mấy hôm trước, anh không tham gia chỉ huy buổi diễn tập ở trường, anh đã đi đâu?” Chúc Đình Đình vừa với thìa vừa hỏi.
*******************************************
[1] Tên gốc của món ăn là 黄焖鱼翅 làm từ vây cá, như hình, tớ dich tên món ăn ko chính xác đâu, chém đấy T_T. Cái món đó trông thế này nè, nhìn ko ngon mắt lắm nhỉ
[2] Tiếng Anh: “What’s bird?” nghĩa đen ko cần giải thích nhưng nghĩa bóng dùng cho người ý hỏi thằng ngớ ngẩn, thằng người sao hỏa nào thế, nghĩa mỉa mai.