Phong Lưu Pháp Sư - Chương 594

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Thánh Điện thượng cổ ma pháp trận
Đi tới phía dưới tòa bảo sơn của Long vương, vừa lúc Ma Long vương và mấy vị trưởng lão thương nghị xong việc đại hội Long tộc. Long Nhất liền cùng bọn họ tán phét (nghe nó máu hơn tán gẫu) một trận. Thực lực của Long Nhất mấy vị trưởng lão đã có nghe qua, đặc biệt là Bì Ai Nhĩ còn được thấy tận mắt, mấy lão gia hỏa này cũng không cậy già lên mặt trước Long Nhất. Dù sao thì đây cũng là thế giới cường giả vi tôn, với lại hắn có quan hệ vô cùng thân mật với thôn phệ long thể mới hiện thế, nếu mà dựa vào điểm quan hệ đó, Long Nhất còn được coi là hoàng thân Long tộc đó.
Sau đó Long Nhất liền bố trí một cái truyền tống trận rất lớn dưới chân tòa bảo sơn.
Lần thứ nhất tới Ma Long đảo, vốn cũng nên ở đây chơi mấy ngày cho đã, nhưng Long Nhất thấy Lưu Ly vô cùng âu lo, liền cũng không cố nán lại nữa. Tử tế nghe Ma Long vương giảng giải về lộ trình một lần nữa, liền cáo biết mọi người, cùng vời Lưu Ly cưỡi Bạch Vũ bay về đại hải mênh ௱ôЛƓ, chớp mắt đã biến mất khỏi mặt biển.
.....................
Ánh trăng thanh lãnh nhẹ nhàng chiếu lên mỗi góc của hoàng thành, không khí không còn mát mẻ như mấy ngày trước, ngược lại còn có chút lạnh lẽo. Trên trời mấy vì sao đang mơ hồ ẩn hiện, không giống mấy ngày trước sao sáng đầy trời, để lại vầng trăng khuyết vô cùng tịch mịch.
Trên Thiên Nhai lĩnh, một bóng dáng tươi đẹp đang đứng đó như đã hóa đá ngàn năm, giống như từ trước tới nay chưa từng di động, gió núi thổi mái tóc nàng bay toán loạn, phảng phất như một tiên nữ cô đơn.
“Long Nhất, chàng có từng nhớ tới thi*p không, hay là bị tri kỷ hồng phấn vây quanh, sớm đã quên mất Hàm Yên này rồi?” Mộc Hàm Yên nhìn trăng trên trời, trên đó dường như hiện lên khuôn mặt của Long Nhất, đôi mắt sáng như sao của hắn, nụ cười mê người như thể ma pháp, khiếm tim đập càng nhanh.
Mấy tháng trước khi nàng tỉnh lại, phát hiện mình ở hoàng cung Thanh Phong đế quốc, nàng cười thê lương, từ đó cũng không mở miệng nói gì nữa. Ấn ký nàng đã tình nguyện để lại trên иgự¢ Long Nhất. Nàng muốn thi thể biến thành hoa cỏ trên núi, xương máu nuôi dưỡng hoa cỏ. Linh hồn hòa thành gió mát. Mỗi khi nhớ tới Long Nhất, sẽ liền lay động hoa cỏ, nói cho hắn biêt nỗi nhớ mong của mình. Mà hiện tại mặc dù vẫn còn sống sót, nhưng nàng lại cũng với Long Nhất chia cách ở hai thế giới khác nhau, một tầng năng lượng vô hình, cách li hoàn toàn bọn họ với nhau. Vừa bắt đầu, nàng cố ép bản thần không được nhớ tới Long Nhất, không được nhớ tới tên nam nhân khiến nàng khắc cốt ghi tâm, nhưng nàng phát hiện làm vậy khiến nàng sống không bằng ૮ɦếƭ. Chỉ có nghĩ tới nụ cười dịu dàng, đôi mắt lanh lợi, nàng mới biết hóa ra nàng còn đang sống.
“Tỷ tỷ.” một giọng nói thanh thúy mang theo một chút rung động từ phía sau truyền tới.
Mộc Hàm Yên chấn động, ảo ảnh trên bầu trời tan biết vô ảnh vô tung, nụ cười dịu dàng trên mặt nàng cũng đã thu lại, giống như chưa từng xuất hiện.
Nàng khẽ thở dài một tiếng, không có quay đầu lại, cũng không có trả lời.
“Tỷ tỷ, có phải tỷ còn đang trách muội không?” Tinh Tinh tiến lên trước hai bước, nắm lấy bàn tay Mộc Hàm Yên.
Cánh tay Mộc Hàm Yên run lên, liền rút ra khỏi tay Tinh Tinh, lạnh lùng nhìn trời cao nói:” Trách ngươi? Ta trách ngươi làm gì? Còn nữa, Thiên Nhai lĩnh là địa bàn của ta. Ta hi vọng một mỉnh ở đây, không muôn có ai tới quấy nhiễu.”
Mộc Hàm Yên nói xong liền quay người lại đi thẳng về hướng căn nhà gỗ ở không xa.
“Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không muốn gặp lại Long Nhất sao?” Tinh Tinh vọng theo bóng lưng Mộc Hàm Yên hô to.
Thân hình Mộc Hàm Yên dừng lại, rất lâu cũng không động đậy, mãi mới hờ hững nói:” tới đây rồi nói.”
Bên trong căn nhà gỗ, hai tỷ muội ngồi đối diện nhau. Rất rõ ràng, hai người trong đoạn thời gian này đã tiều tụy đi không ít. Đặc biệt là Mộc Hàm Yên, tư thái mê hoặc lòng người lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng. Đôi mắt như một vũng nước tù, không còn linh động như trước nữa.
“Nói đi. Có phải là đã tìm ra cách phá vỡ lưới năng lượng không?” Mộc Hàm Yên hỏi.
Tinh Tinh lắc đầu, nói:” còn chưa có tìm ra, đã thí nghiệm trên trăm lần rồi, trước mắt vẫn chưa có thành công.”
Mộc Hàm Yên nhíu mày, một vẻ kích động ẩn dấu trong đáy mắt đã tiêu tán.
“Bất quá còn có một biện pháp khác để đi ra ngoài.” Tinh Tinh biết rõ quanh đây không có người, nhưng lại vẫn hạ thấp giọng.
“Biện pháp gì?” Mộc Hàm Yên hỏi.
“Thánh điện.” Tinh Tinh thốt ra, bàn tay Mộc Hàm Yên lại run rẩy, thiếu chút nữa làm đổ chén trà.
“Ngươi điên rồi, ngoại vi Thánh điện thủ vệ nghiêm mật căn bản không ai có thể đột nhập, tổ tiên đã có quy củ, vô luận là ai, đột nhập vào thánh điện cũng trảm không tha. Nếu bị phát hiện, Phụ hoàng cũng không bảo vệ được bọn ta.” Mộc Hàm Yên trừng mắt với Tinh Tinh, vì bị kinh ngạc nên ngược lại đã khôi phục được một chút khí người.
“Hiện tại là lúc nào rồi, mấy tòa thành lớn ở tiền tuyến đều đã bị vây, viện quân bị chặn. Cứ tiếp tục như vậy, không lâu nữa Thanh Phong đế quốc sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt, còn quản nhiều như vậy sao.” Tinh Tinh vội nói.
Tâm lý Mộc Hàm Yên thoáng rung động, nàng cho rằng mình đã tìm ra một cái cớ.
Giờ đây liên minh nhân loại nguy trong sớm chiều, ra ngoài tìm Long Nhất cứu giúp thì còn có một đường sống.
“Tỷ tỷ, đừng do dự nữa, chúng ta đi thôi, muội biết có một bí đạo thông tới Thánh điện, hiện tại hơn một nửa số thần thánh kỵ sĩ trong Thánh điện đã đi chi viện rồi, bọn họ nhất định sẽ không phát hiện đâu.” Tinh Tinh nói.
Mộc Hàm Yên nghiến răng một cái, gật đầu, cùng với Tinh Tinh một trước một sau bay xuống dưới núi.
Chiến sự ở tiền tuyến đang nguy cấp, binh lực hoàng thành cơ bản không còn ai, trong thành cũng chỉ còn hai ba tên lính canh, hai nàng không phí chút lực nào đã ra khỏi cửa thành.
Trong một phiến rừng rậm, Tinh Tinh nhấc lên một tấm đá bị cỏ xanh ngụy trang, lộ ra một cái đại động tối đen như mực.
Hai người nhảy vào trong đó, hai bên bí đạo lập tức có ma pháp đăng chiếu sáng. Xem cách trang trí này, rất giống với ma pháp trang trí trong phủ thành chủ tại Di Thất thành.
Mà lúc này, trong hoàng cung Thanh Phong đế quốc, Hoàng đế Mộc Thanh Minh đang bình tĩnh nhìn vào một khỏa thùy tinh cầu to bằng đầu ở trên bàn. Đồ tượng trong thủy tinh cầu chính là cảnh tưởng Mộc Hàm Yên đang chạy như bay trong bí đạo.
“Bệ hạ, người thật sự quyết định làm thế này sao?” đằng sau Mộc Thanh Minh là một lão đầu râu trắng, lão mặc một bộ trường bào pháp sư kỳ lạ. Trong tay cằm một cây ma pháp trượng thanh mang lập lòe, lão dùng giọng nói khàn khàn hỏi.
Khuôn mặt cứng cỏi của Mộc Thanh Minh được thủy tinh cầu chiếu xạ mà lúc sáng lúc tối, cũng giống như tâm tình ông lúc này. Bí đạo thông tới thánh điện, là ông tìm người cố ý tiết lộ với Tinh Tinh, những tin tức khác cũng là ông cố ý lộ ra, tỷ như phương hướng đại khái và cách khởi động của thượng cổ ma pháp trận trong Thánh điện.
“Đây là cơ hội cuối cùng của phe ta, nếu bị trừng phạt, cứ để một mình Mộc Thanh Minh ta gánh chịu.” Giọng nói của Mộc Thanh Minh mang theo sự cứng rắn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc