Thanh Phong đế quốcÔm lấy Tinh Tinh, nhẹ nhàng hôn lên trán nó, vừa hôn vừa quay đầu nhìn Đặc Lôi Toa nói: “Sao ngươi không ngủ mà lại chạy tới đây đợi chúng ta. Làm ta thật sự quá cảm động. Túy lộ thư viện.”
Đặc Lôi Toa dịu dàng cười, ôn nhu nhìn Tinh Tinh trong lòng Long Nhất nói: “sau khi ngươi đi được một lúc, nha đầu kia khóc lóc ầm ĩ đòi theo ngươi. Hôm qua cũng không ngủ, chờ ngươi trở về. Ta xem đêm nay thời tiết đột biến, liền đoán các ngươi muốn đi ra.”
Long Nhất giật mình, vỗ vỗ ௱ôЛƓ tiểu Tinh Tinh nói: “Tiểu Tinh Tinh, ngươi không nghe lời ư?”
Tinh Tinh ngẩng đầu, hai bàn tay nhỏ bé vuốt ve hai má Long Nhất, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Long ca ca, ngươi nói chuyện nhưng không giữ lời gì hết. Ngươi nói sẽ không rời khỏi ta cùng mẫu thân, nhưng ngươi lại thừa dịp ta ngủ mà bỏ đi.”
Trong lòng Long Nhất có chút chua xót, nói xin lỗi: “Là Long ca ca không đúng. Nhưng ngươi cũng không thể không ngủ a.”
“Long ca ca không trở lại, Tinh Tinh liền không ăn không ngủ.” Tinh Tinh như đứa nhỏ làm nũng.
Long Nhất dở khóc dở cười, trong lòng không biết làm sao xuất hiện cảm giác hạnh phúc, khiến cho người ta không muốn rời xa, thực sự là rất hạnh phúc.
Lúc này ba người Lưu Ly, Man Ngưu cùng Lệ Thanh thân thiết chào hỏi Đặc Lôi Toa. Nhưng Mễ Đế Nhĩ cùng Cách Lỗ Tây Á lại chỉ nhìn Đặc Lôi Toa.
“Hai tiểu quỷ này còn không nhận ra cô cô?” Đặc Lôi Toa mỉm cười tiến lên, đưa tay vuốt mái tóc vàng của hai tỷ đệ. Túy lộ thư viện.
“Đặc Lôi Toa cô cô, người là Đặc Lôi Toa cô cô. Nguyên lại người ngụ ở đảo này. Mỗi lần ta hỏi phụ vương người ở chỗ nào, phụ vương đều không nói cho ta biết.” Mễ Đế Nhĩ có chút kích động, hồi nhỏ nàng thường được Tát Liên Á cùng Đặc Lôi Toa mang theo đi du ngoạn. Bở vậy tình cảm đặc biệt sâu đậm. Nhưng mà 800 năm trước Đặc Lôi Toa rời khỏi long đảo, rốt cuộc từ đó không có tin tức.
Đặc Lôi Toa buồn bã, khẽ thở dài: “Phụ vương ngươi có cái khó xử của phụ vương ngươi. Được rồi, hãy trở về trước rồi nói chuyện tiếp.”
Trở lại tòa mộc ốc của Đặc Lôi Toa, Tinh Tinh nằm ngủ say trong lòng Long Nhất. Long Nhất một bên uống trà, một bên thương lượng cách tiến vào Long tộc cấm khu để cứu cha mẹ Liễu Nhứ.
Long tộc cấm khu chỉ có Long tộc trưởng lão cùng Long vương mới có tư cách tiến vào. Cho nên bọn họ cũng không biết Long tộc cấm khu có cái gì bên trong?
Thương Nguyệt đại lục. Trong không khí ấm áp như mùa xuân bao phủ một tầng khí tức âm lãnh. Để tranh đoạt các nguồn tài nguyên có hạn, các đại chủng tộc bắt đầu tranh đấu.
Cây cối bị phạt bay, tiên hoa bị trúng tên, thành trấn bị thiêu hủy. Dân chúng không có chỗ để ẩn nấp, cuộc sống hoang dã chính là vận mệnh của họ trong lúc này. Túy lộ thư viện. Cuộc chiến này còn tàn khốc hơn chiến tranh ở Thương Lan đại lục. Bởi vì nguyên nhân chiến tranh không phải là vì quyền lợi, mà là vì sự sinh tồn. Thương Nguyệt đại lục, một nơi từng có thể so sánh với tiên cảnh đã thay đổi toàn bộ bộ mặt.
Chiến đấu diễn ra đến tận bây giờ. Thương Nguyệt đại lục chia thành hai trận doanh đối lập nhau. Một bên là trận doanh của ải nhân, tinh linh, thụ nhân cùng các chủng tộc nhân loại. Một bên là dực nhân, thị linh tộc cùng bán thú nhân tổ chức thành một trận doanh.
Thanh Phong đế quốc là đệ nhất đại quốc của nhân loại. Hoàng đế Mộc Thanh Minh đương nhiên là thủ lĩnh của trận doanh nhân loại. Lúc này đêm đã khuya, bầu trời đầy sao. Mộc Thanh Minh không buồn ngủ chút nào. Hắn đứng bên cửa sổ, nhíu mày, cơn gió mát thổi tới mang theo mùi vị thuốc súng.
“Bệ hạ ăn khuya đi.” Một nữ tử xinh đẹp mang theo một làn hương thơm ngát đi vào, trên tay cầm một bàn ăn với các loại thực vật. Cái này gọi là ăn khuya. Cũng chỉ có một ít thịt, rau xanh và một bình rượu. Đây đã là những thức ăn tốt nhất. Như vậy có thể biết cuộc sống của người dân bình thường như thế nào.
Mộc Thanh Minh quay đầu lại, ánh mắt nhìn thiếu phụ với sự ôn nhu. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xuống rồi nhẹ giọng nói: “Cùng nhau ăn đi.”
“Bệ hạ ăn đi, thi*p không đói.” Nữ tử ôn nhu nói.
Mộc Thanh Minh cũng không có nói gì, đưa miếng thịt vào miệng nhai. Sau một lúc mời bùi ngùi thở dài, ánh mắt có chút mệt mỏi.
Nữ tử có chút khẩn trương. Nam nhân này cả đời sát phạt, thiết huyết vô tình. Nàng đã theo hắn gần 30 mươi năm, cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt này của hắn, tựa hồ trong nháy mắt đã già đi rất nhiều.
“Thanh Phong đế quốc bị vây khốn, ba lộ quân bị tiêu diệt. Cự linh tộc công chiếm Thanh Phong bình nguyên. Bọn họ thực vật sung túc, không phải dè sẻn. Còn chúng ta nhiều nhất chỉ có thể cung ứng cho 2 tháng.” Mộc Thanh Minh nhắm mắt lại, chòm râu nhẹ nhàng rung động.
Nữ tử cũng không có kinh ngạc hay sợ hãi. Hiển nhiên trong lòng đã sớm biết được. Nàng bước tới phía sau Một Thanh Minh, nhẹ nhàng mát xa đầu hắn.
“Nha đầu Yên nhi kia thế nào?” Thật lâu sau Mộc Thanh Minh hỏi.
“Nó vừa tỉnh lại sau hai ngày, cũng không muốn gặp ai cả.” Nữ tử nhẹ giọng thở dài, đi đến bên cạnh cái bàn, bỏ miếng vải đen phủ ra, lộ ra một thủy tinh cầu lớn. Chỉ thấy nàng niệm chú ngữ, quang mang từ tay phát ra nhè nhẹ. Thủy tinh cầu kia lập tức có mây mù lưu chuyển, trong chốc lát xuất hiện hình dáng một pho tượng, ở bãi đất cao phía trên có một bóng dáng cô đơn đang lặng lẽ ngồi, ngơ ngác nhìn bầu trời.
“Lại nói ta đã mất quá nhiều. Không nghĩ tới tính cách của nói lại dễ dàng động tâm như vậy.” Mộc Thanh Minh nhìn bóng hình trong thủy tinh cầu rồi nói.
“Bệ hạ, năng lực Hàm Yên có cường thịnh trở lại thì cũng chỉ là một cô gái thôi. Nghe Cáp Lôi nói thì nam tử kia là một nhân vật kỳ tài, thực lực thâm hậu không đo được. Nếu như nhờ hắn tương trợ, nói không chừng có thể ngăn cản trường tai họa này. Mặc dù Yên nhi đã từng có kế hoạch với hắn, nhưng mà Yên nhi đối với hắn cũng rất chân tình. Hắn cũng biết điều đó, hắn sẽ không thấy ૮ɦếƭ mà không cứu đâu.” Nữ tử nhẹ giọng nói.
“Ta không có nghĩ tới. Nhưng để phá vỡ không gian, năng lượng của ba khối đá đã dùng hết. Da Lợi pháp sư còn chưa có nghiên cứu ra phương pháp phá năng lượng tráo, cũng chỉ có thể như vậy mà thôi.” Mộc Thanh Minh lắc đầu nói.
Nữ tử mở mồm muốn nói lại thôi.
“Có gì thì nói đi.” Mộc Thanh Minh nói.
“Bệ hạ, bên trong thần điện… …”
“Ngươi im miệng, lần sau nếu dám nhắc lại, ta sẽ không dễ dãi như thế đâu. Ngươi hãy lui xuống.”
“Không đợi nữ tử nói xong, Mộc Thanh Minh liền giận dữ, hắng giọng, sắc mặt hầm hầm làm nữ tử câm như hến.
Nữ tử run rẩy hành lễ rồi đi xuống. Mộc Thanh Minh than nhẹ một tiếng, ánh mắt thể hiện sự phức tạp. Hắn đứng dậy, đưa tay tới thủy tinh cầu, hình ảnh thay đổi. Đó là một mảng dấu vết tàn dư, một vài cây cột bằng bạch ngọc cô độc đứng đó, một vài pho tượng ngả nghiêng, cái thì thiếu tay, cái thì thiếu chân, bao phủ chúng là một tầng tro bụi thật dầy, kể không hết sự thê lương.