LỆ NHÂN PHƯỜNG ĐÍCH NỘI Y
“Cốc, cốc, cốc…” Long Nhất gõ cửa phòng Lãnh U U, một lúc sau vẫn không có chút phản ứng.
Long Nhất dán tai vào cửa nghe âm thanh bên trong, trong phòng yên lặng như không có ai. Không còn cách nào khác, Long Nhất đành mang Lộ Thiến Á về phòng, đặt nàng lên giường lớn rồi ngồi cạnh giường quan sát tiểu tinh linh.
Lộ Thiến Á dung mạo bĩnh tĩnh thiện lương như đứa trẻ sơ sinh nằm ngủ, thật trái với lời đồn tinh linh tộc là chủng tộc gần với tự nhiên. Nhìn đôi tai dài mềm mại của Lộ Thiến Á, Long Nhất không khỏi tò mò liền đưa tay vuốt nhẹ. Chợt Lộ Thiến Á giật mình khẽ động, thật không ngờ tai tinh linh lại quá mẫn cảm đến thế. Long Nhất nhất thời hứng thú vuốt nhẹ thêm mấy cái.
Cuối cùng Lộ Thiến Á cũng cảm thấy hai tay Long Nhất đang tác quái, lúc này lại phát sinh sự tình – Lộ Thiến Á nắm tay Long Nhất ôm chặt vào иgự¢ mình.
Long Nhất giật mình ngây dại nhìn tiểu tinh linh lấy tay hắn làm gối ôm, cảm giác tay phải chạm vào vùng mềm mềm đầy tính đàn hồi. Long Nhất không thể kiềm chế được Dụς ∀ọηg trào dâng.
“Đau khổ, thật là đau khổ a!” Long Nhất than thầm, nửa muốn rút tay lại nửa không muốn dời. Nhìn khuôn mặt Lộ Thiến Á cười tươi, hai cánh mũi nhỏ xinh phập phồng khiến hai má chuyển động nhè nhẹ, quả là khả ái đến cực điểm.
Tự nghĩ sao có thể khinh bạc tiểu khả ái thiện lương này? Hơn nữa nàng cũng rất tin tưởng hắn. Long Nhất nghĩ vậy Dụς ∀ọηg cũng dần kìm nén xuống. Hắn nhẹ nhàng rút tay lại, chỉ là không ngờ Lộ Thiến Á lại coi tay hắn là bảo bối, nắm chặt bướng bỉnh không chịu buông.
Long Nhất cười nhẹ, quả không ngờ muốn làm quân tử cũng không được, nhẹ nhàng cầm gối đưa vào trong иgự¢ nàng.
Lúc này cánh cửa bỗng nhiên có tiếng động. Lãnh U U đứng ngoài cửa, nhìn thấy Long Nhất liền nói: “Nghe hầu phòng nói ngươi tìm ta, có chuyện gì?”
“Vào đi rồi rõ.” Long Nhất không nhúc nhích.
Lãnh U U do dự đứng yên ngoài cửa, với tính cách cẩn thận của nàng không thể sơ sẩy tiến vào phòng người khác.
“Sao vậy, sợ ta hại nàng sao, yên tâm đi, đối với vô diêm nữ nhân như cô, ta thật không chút hứng thú.” Long Nhất trêu ghẹo.
Lãnh U U dùng nhãn thần băng lãnh như muốn khoét mắt Long Nhất ra, tiến vào phòng, dù không biết vô diêm nữ là gì nhưng cũng biết đó là cách nói trào phúng.
“Ta vào rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì nói đi.” Lãnh U U lạnh lùng nói.
“Vào phòng ngủ đi rồi nói tiếp.” Long Nhất chỉ cánh cửa phòng ngủ đang khép hờ.
Lãnh U U lập tức lùi lại, dùng nhãn thần phòng bị nhìn Long Nhất khẩn trương nói: “Ngươi... ngươi định làm gì?”
Long Nhất ngạc nhiên rồi cười to một trận, cuối cùng nói: “Cô tưởng ta định làm gì cô sao, ta chỉ nhờ cô giúp một việc.”
“Giúp..., giúp ngươi chuyện gì?” Lãnh U U để tay sau lưng thầm tập trung hắc ám ma lực, vạn nhất tên xú nam tử kia dám làm gì nàng, liền dùng hắc ám ma lực đối phó với hắn.
Huyết sắc khô lâu bên trong chưởng tâm Long Nhất liền ba động. Long Nhất lập tức biết Lãnh U U đang tập trung hắc ám ma lực, liền cười nhẹ nói: “Không cần khẩn trương vậy, ta với cô không chút ác ý.”
Chỉ có điều ngôn ngữ hơi giống một đại ác lang nói với thỏ trắng, đừng khẩn trương mà, làm ta không ăn được ngươi.
“Ngươi có chuyện gì nói nhanh đi, không nói ta đi đây.” Lãnh U U lạnh nhạt nói, mắt hướng ra cửa phòng.
Long Nhất nhìn bộ dạng Lãnh U U liền bỏ ý định trêu chọc nàng, chỉ vào cửa phòng ngủ nói: “Cô nhìn bên trong là biết ta định nhờ cô làm chuyện gì.”
Lãnh U U bán tin bán nghi đi tới cửa phòng ngủ, vừa đi vừa chú ý động tĩnh Long Nhất.
Nhìn bộ dạng đề phòng của Lãnh U U, Long Nhất không khỏi bật cười nói: “Nhìn bộ dạng khoa trương của cô kìa, ta là người tốt mà.”
Lãnh U U nói: “Ngươi mà là người tốt mới kỳ quái.”
Lúc này Lãnh U U cũng nhìn rõ tình huống bên trong phòng ngủ, thấy một tiểu tinh linh ôm gối nằm trên giường không chút cử động, liền nhìn Long Nhất giận dữ nói: “Tên hỗn đản ngươi, ngươi đã làm gì cô ấy?”
Long Nhất vô tội nói: “Cô đừng đổ oan cho ta, ta cùng tiểu tinh linh ăn uống một trận. Cuối cùng nàng ta uống quá nhiều, ta vốn định để ở phòng cô, không ngờ lúc đó cô lại không có mặt.”
“Quỷ mới tin ngươi!” Lãnh U U nhìn trang phục tiểu tinh linh hoàn hảo không chút tổn hại, giường chiếu sạch sẽ liền quay sang nhìn Long Nhất.
“Lãnh U U, cô không hiểu hai chữ tin tưởng sao? Giờ chúng ta là một đội, nếu giữa các thành viên một chút tin tưởng tối thiểu cũng không có, có thể gây hại cho mạng sống của mọi người.” Mặt Long Nhất nghiêm túc, hắn nhận thức rất rõ tầm quan trọng của sự tin tưởng giữa các thành viên với nhau, chỉ cần một người nghĩ khác, toàn đội sẽ gặp nguy hiểm.
Lãnh U U nhất thời chấn động, cả nửa ngày trời sau mới nói: “Ngươi thường khiến cho người khác khó tin nổi.”
Long Nhất liền lóng ngóng, tự sờ mặt mình cười khổ hỏi: “Thật sao? Chẳng lẽ trên mặt ta viết hai chữ lớn ‘bất lương’ sao?” Lãnh U U không nói tiếp chỉ nhìn Lộ Thiến Á đang ngủ nhạt giọng nói: “Ngươi mang cô ấy vào phòng ta.”
Long Nhất không nói nhiều, cẩn thận ôm Lộ Thiến Á, lại nghe Lãnh U U nói: “Không được chiếm tiện nghi.”
Long Nhất thầm lầm bầm. cẩn thận ôm Lộ Thiến Á đi tới phòng U U.
“Dừng lại, không được tiến vào.” Long Nhất đang ôm Lộ Thiến Á tiến tới cửa phòng Lãnh U U, lại nghe Lãnh U U hô lên rồi chắn trước mặt hắn.
Chỉ là ngần ấy thời gian đủ cho cặp tặc nhãn của Long Nhất thấy rõ trên giường lớn vài món nội y lục sắc tinh mỹ, thậm chí còn thấy cả tiêu ký Lệ nhân phường tinh xảo bên trên. Long Nhất không khỏi nhớ đến Ti Bích, cũng nhớ nàng mặc loại nội y tinh xảo này.
Lãnh U U vội vàng cất quần áo vào tủ, khuôn mặt ửng hồng.
Long Nhất cười thầm, trên mặt lại không lộ vẻ gì, đặt Lộ Thiến Á lên giường, quay người rời khỏi.
“Long Nhất, ta... ta cũng tin tưởng ngươi.” Phía sau truyền đến giọng nói của Lãnh U U.
Long Nhất dừng lại, nghe lời nói của Lãnh U U, quay đầu đáp: “Tốt, cố gắng chiếu cố cho Lộ Thiến Á, nàng ấy cũng là thành viên trong đội.”
Lãnh U U gật đầu đột nhiên phát hiện tiểu tử này không phải quá đáng ghét.
Long Nhất đẩy cửa, quay người lộ nét cười quái dị: “Nội y Lệ nhân phường quả là hàng tốt.” Nói xong liền đóng cửa chạy mất. “Phang” một âm thanh từ cửa phát ra.
“Tiểu sắc lang này!” Lãnh U U nghiến quai hàm, khuôn mặt gần như phát hỏa.