Phong Lưu Pháp Sư - Chương 206

Tác giả: Thiên Đường Bất Tịch Mịch

Xấu xa lại gặp chuyện xấu xa
"Nàng muốn làm gì?" Long Nhất nuốt nước miếng đánh ực hỏi.
"Làm gì? Ta đánh ૮ɦếƭ cậu." Thủy Nhược Nhan nhảy xổ vào người Long Nhất, rồi vừa cào, vừa cắn, khiến cho Long Nhất dở khóc dở cười. Dù sao cũng là một giáo sư a, như thế nào mà chẳng khác gì một tiểu nữ hài ăn vạ vì không vòi được đồ chơi.
"Được rồi, được rồi, đừng lộn xộn nữa." Long Nhất định đẩy Thủy Nhược Nhan ra, đại thủ vừa đưa ra liền cảm thấy tóm phải một khối thịt mềm mại vừa ấm áp lại đầy đàn tính, thân hoài kinh nghiệm hắn lập tức phản ứng lại biết đã bắt được cái gì, lập tức buông tay lui ra phía sau hai bước.
Thủy Nhược Nhan gương mặt ửng hồng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm Long Nhất, giận dỗi: "Cậu tên bại hoại này, lại chiếm tiện nghi của ta rồi."
"Ta không phải cố ý." Long Nhất buông tay, đột nhiên cảm thấy lý do này hình như có chút gượng ép.
"Cậu… chàng chiếm tiện nghi cũng cho chàng chiếm, nhưng chàng mơ tưởng ăn rồi chùi mép bỏ đi là xong à." Thủy Nhược Nhan nói tới đó lại giận dữ nhìn Long Nhất.
"Ta vẫn còn chưa ăn mà?" Long Nhất thầm nhủ.
"Cho nên… cho nên chàng đối xử với ta lãnh đạm như thế, là chàng có chủ tâm trả thù ta có phải không?" Thủy Nhược Nhan trừng mắt nhìn Long Nhất nói. Thốt được ra đến như vậy nàng cũng mặt đỏ trống иgự¢ đập liên hồi.
Long Nhất trong lòng cười khổ không thôi. Khi bắt đầu quả thật là có ý tứ như vậy, rốt cục thì đây cũng là thủ đoạn giả vờ tha để bắt thật mà thôi. Cô nàng này cố tình treo trước miệng hắn, mỗi khi đến thời khắc quan trọng lại rút chân bỏ chạy. Bất quá hắn chỉ dùng chính đạo của người để đáp trả cho người mà thôi. Nhưng sau này trong Ma Ảo sâm lâm xảy ra nhiều chuyện như vậy, bên người lại có nữ nhân Lăng Phong giả trang thành nam hài, yêu nhau tha thiết trong đó, tự nhiên là không thể chú ý đến mọi mặt rồi. Nhìn từ này phương diện này thì nhiều nữ nhân quá cũng không phải là một chuyện tốt a.
"Chàng không nói, vậy chứng tỏ ta nói đúng. Chàng bây giờ trả thù cũng trả thù được rồi, làm cho người ta đảo lộn đến ngủ cũng không yên giấc, sao có thể bỏ ta lại mà đi?" Thủy Nhược Nhan oán hận giẫm giẫm chân, cố lấy dũng khí dựa vào иgự¢ Long Nhất.
Ôm thân thể ngọc ngà thơm ngát vào lòng, lại ở trong nhà vệ sinh nam, Long Nhất liền tức khắc cảm thấy một loại kích thích khác lạ. Hắn không đẩy Thủy Nhược Nhan ra nữa, như vậy có vẻ có chút dối trá rồi, đối với tuyệt thế mỹ nhân chủ động khiêu khích thế này, có nam nhân nào mà lại ngu ngốc cự tuyệt đây?
Long Nhất vòng tay ôm vai Thủy Nhược Nhan, than thở: "Không phải ta muốn bỏ đi. Mà là ta phải trở về. Cho dù nói như thế nào, trong người ta cũng có dòng máu của Tây Môn gia tộc, có chút nhiệm vụ ta phải gánh vác."
Thủy Nhược Nhan siết chặt eo lưng Long Nhất, thì thào: "Thi*p theo chàng cùng về."
Long Nhất cười cười, vừa định gật đầu, đột nhiên lại nhớ đến một việc. Hắn đã không còn là tên Tây Môn Vũ ngu ngốc trước kia. Tây Môn Nộ cha hắn bí mật tích góp lực lượng như thế, với đủ loại dấu hiệu từ trước đến nay, cho thấy tuyệt không phải là một bề tôi trung quân. Mưu đồ ςướק đoạt ngôi báu cho tới bây giờ đã bộc lộ chân tướng. Trong mật thư ông ta có nhắc tới cục thế của Đằng Long thành, mặt ngoài cùng hoàng đế Long Chiến đồng lòng liên hợp với Nạp Lan chống lại Ngạo Nguyệt đế quốc, trên thực tế bây giờ Đằng Long thành sợ rằng đang nước sôi lửa bỏng, một khi không cẩn thận sẽ gặp họa diệt vong. Là hoàng đế của một đế quốc, địa vị của Long thị gia tộc đã ăn sâu bén rễ trong lòng dân chúng, khẳng định cũng đã ẩn dấu lực lượng khổng lồ trong bí mật. Tây Môn Nộ giao phong với lão, việc thắng bại vẫn chưa biết thế nào, điều khẳng định duy nhất chính là tương lai Đằng Long thành sẽ nổi phong ba, minh tranh ám đấu. Với cục thế này đưa mấy nữ nhân trở về là chuyện tốt sao? Đặc biệt là Long Linh Nhi, nàng là con gái hoàng đế Long Chiến, đến lúc đó giữa thù nước hận nhà và tư tình nhi nữ nàng sẽ phải quyết định lựa chọn ra sao?
Thủy Nhược Nhan nhìn Long Nhất thật lâu vẫn không trả lời, cánh mũi cay cay, chua xót nói: "Chàng không muốn thi*p đi?"
Long Nhất lấy lại tinh thần, nhẹ nhàng vuốt ve hai má nàng, đáp: "Không phải không muốn, mà là không thể, lần này ta trở về còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì đây? Nàng ở lại Thánh Ma học viện đi, các môn sinh ở đây cần nàng, chẳng lẽ nàng nhẫn tâm mặc kệ không quản tới sao, nàng cũng biết bọn họ rất quý nàng."
Thủy Nhược Nhan ngẩn người, nàng quả thật không nỡ bỏ lại đám nữ hài ở lớp, nhưng mà...
"Lí do của chàng chẳng thuyết phục, Long Linh Nhi cùng Tây Môn Vô Hận không phải cũng trở về cùng chàng sao?" Thủy Nhược Nhan rầu rĩ nói.
"Bọn họ… bọn họ cũng không trở về." Long Nhất thở dài một tiếng, định quyết tâm để hai nàng ở lại Thánh Ma học viện.
Long Nhất vừa nói như thế, Thủy Nhược Nhan liền tìm không được lý do phản bác nữa.
Lúc hai người trở lại bàn ăn, ba người Lâm Na cùng dùng một loại ánh mắt kì lạ và ghen tuông nhìn hai người, đồng thời mũi cũng hừ lạnh một tiếng tỏ vẻ bất mãn.
Long Nhất đã quyết định không đưa hai nàng trở về, thì sợ hai nàng tâm tình sẽ phản ứng tiêu cực, nên muốn nịnh bợ các nàng một chút. Hắn đã đáp ứng đưa các nàng trở về, bây giờ lại rút lời, rõ là đã sai rồi.
"Long Nhất, đến lúc về ngươi hãy ghé qua phòng làm việc của gia gia ta đi. Ông dặn ta nếu thấy ngươi thì kêu đến tìm ông." Sau khi ăn trưa xong, Lâm Na quay sang nói với Long Nhất.
"Lão đầu kia tìm ta? Nàng có biết là chuyện gì không?" Long Nhất hỏi.
"Ta làm sao biết, còn nữa ngươi luôn gọi gia gia ta là lão đầu này lão đầu nọ, không tôn kính ông chút nào." Lâm Na tức giận nói.
"Nha đầu rắm thối, biết cái gì, gọi lão là lão đầu mới là tôn kính nhất. Nếu ta gọi lão là viện trưởng lão khẳng định sẽ nghi thần nghi quỷ đấy." Long Nhất hắc hắc cười đáp.
"Cưỡng từ đoạt lý." Lâm Na hừ một tiếng nói.
Long Nhất cười không nói nữa, hắn cũng đang muốn đi tìm lão đầu Phổ Tu Tư kia. Cũng muốn hỏi một chút về việc liên quan tới Hỏa Diệm sơn. Làm sao ông ta biết đến sự tồn tại của Hỏa Diệm sơn, hơn nữa còn biết cả phương pháp mở ra?
Trở về Thánh Ma học viện, Long Nhất bảo các nàng về trước, rồi đi về hướng phòng viện trưởng Phổ Tu Tư. Đó là một tòa nhà hai tầng đơn độc có hình dáng kỳ lạ, là không gian riêng của ông ta, dưới đất cũng được xây dựng hai tầng ngầm, ông ta thường thí nghiệm ma pháp kiểu mới trong tòa nhà đó.
Vừa mới đi tới trước tòa nhà, Long Nhất liền cảm giác được một tầng kết giới cường đại, hình như là thể kết hợp giữa thủy hệ và hỏa hệ.
Phá kết giới tất nhiên là sở trường của Long Nhất, nội lực của hắn ngoại trừ dùng để công kích, thì hấp thu ma pháp lực không mất quá nhiều sức.
"Thật là vững chắc, không lẽ Thủy Linh Lung cũng ở trong đó sao." Long Nhất trong lòng thầm nói, mau chóng gia tăng tốc độ vận chuyển nội lực nhanh hơn.
Một lúc sau, Long Nhất thành công xuyên qua kết giới đi vào, vừa vào liền nghe được một trận tiếng thở hổn hển kỳ quái. Nếu đoán không lầm, có lẽ là từ một nam một nữ. Chẳng lẽ… Long Nhất trong lòng lập tức nổi lên một ý niệm bất chính.
Theo thanh âm, Long Nhất đi tới bên ngoài một căn phòng ở tầng hai, xác định thanh âm chính là từ trong đó truyền ra. Hắn nhẹ nhàng xoay cái nắm cửa, tà nhãn thoáng nhìn xuyên qua khe cửa. Cảnh tượng bên trong làm cho hắn há mồm trợn mắt, thiếu chút nữa trợn đến nổ mắt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc