Selena cái tên thuộc về quá khứBar Over
Như Kỳ đang nhìn tấm bảng hiệu sáng chói với hàng chữ “bar Over” nhấp nháy liên tục bởi ánh sáng của đèn led. Đã 8 năm trôi qua cô chưa bao giờ trở lại quán bar này, đến hôm nay thì cô có muốn tránh cũng không thể tránh mãi. Nhìn lại mình một lần nữa, hôm nay cô mặc một chiếc váy voan đỏ cúp ngực để lộ ra bờ vai trắng trẻo với độ dài của váy vừa phải khiến cô rất cuốn hút nhưng không gây phản cảm. Khuôn mặt cũng được Như Kỳ chăm tỉa rất kĩ, cô như muốn dùng son phấn để lấp đi một khuôn mặt mang tên Như Kỳ, để dùng một khuôn mặt khác bước vào bar Over. Nhắm mắt, hít thở thật sâu cô cố xua đi những hình ảnh của những cô gái tiếp rượu bị khách quấy rầy, những trận la mắng đánh đập của chủ quán bar khi có ai làm không tốt, những ánh mắt nghi kị của những người xung quanh, những cô gái buông lơi trên sàn nhảy….. mọi thứ đều là kí ức của 8 năm trước. Như Kỳ mở mắt và thu mọi can đảm cô bước vào phía trong quán bar
Bên trong quán bar đã có sự xắp sếp lại rất nhiều, tầng trệt trước đây được dùng để đặt một sàn nhảy rất lớn, nơi các cô gái sẽ cuồng nhiệt mà lắc lư theo điệu nhạc hoặc uốn mình xung quanh một trụ trung (dùng để múa cột), còn những người khách thì ngồi xung quanh nhấp nháp rượu và ngước nhìn những mỹ nữ trên sân khấu. Nhưng bây giờ sàn nhảy được đổi thành một sàn nhảy tập thể lớn, phía bên trái đặt một quầy pha chế với những chiếc ghế khá cao để các vị khách có thể vừa uống rượu vừa có thể nhìn ra sàn nhảy, phía bên phải được bố trí những bàn rượu lớn, có lẽ để dành cho những nhóm đông người, phía trong cùng là những bàn đơn dành cho những ai thích ngồi hưởng thụ không khí của bar. Bar Over nổi tiếng không phải là chỉ là một sàn nhảy cao cấp gồm 2 sàn nhảy ở tầng trệt và tầng 1, mà nó nổi tiếng bởi cách ăn chơi của giới nhà giàu, mà điều đó chỉ được thấy khi đi lên từ tầng 3. Ở đó sàn nhảy không còn nữa mà nhường cho những căn phòng cao cấp có hệ thống sàn nhảy riêng biệt, có phục vụ riêng và chỉ dành cho những thành viên chính thức mới được vào. Điểm đặc biệt duy nhất mà chỉ những nhân viên trong quán bar mới biết đó là tầng hầm, nơi được dùng để làm phòng thay đồ cũng như văn phòng quản lý toàn bộ tòa nhà
Bây giờ còn rất sớm nên quán bar chưa đến nỗi quá đông đúc ồn ào, nên Như Kỳ đã chọn một bàn đơn phía trong có thể nhìn bao khắp quán bar và đặc biệt là thang máy lên phòng VIP, để ngồi xuống chờ đợi. Gọi một ly rum cho mình, Như Kỳ nhìn những cô gái tiếp viên gọn gàng, kín đáo trong những bộ đồng phục, đang chuyên nghiệp phục vụ thức uống, cô nhếch môi cười nhạt
Cô nhớ về một thời có cô gái tên là Như Kỳ nhưng tại bar Over lại nổi tiếng với cái tên nước ngoài - Selena.
Một bộ váy ngắn quá cỡ ôm sát cơ thể, để lộ ra gần hết da thịt ra bên ngoài, khuôn mặt được chăm tỉa cẩn thận bởi một lớp son phấn đắt tiền, Selena đang ôm một cây đàn đứng trong một phòng VIP. Nước mắt cô chan hòa khắp khuôn mặt non nớt, rượu vang vẫn chảy thành dòng từ đỉnh đầu cô chảy xuống ngực rồi tạo thành những vệt màu loang lỗ trên chiếc váy ngắn của cô. Như thể người ta đã đánh vào đầu cô khiến máu cứ chảy thành dòng rồi kết thúc nơi mép váy và nhỏ giọt xuống tấm thảm lông thú dưới chân. Nhưng nếu được đánh vào đầu như vậy thì cô sẽ ngất xỉu ngay sau 1 thời gian ngắn vì mất máu quá nhiều, nhưng đây là rượu nên cô thầm hận rằng không thể nào ngất xỉu để trốn tránh trước mắt.
“Con điếm này, đi làm nghề này mà còn muốn giữ thân hả ?” một vị khách cầm tiếp chai rượu mà đổ lên đầu Selena
“…” cô im lặng cúi đầu, nước mắt vẫn không thể nào ngăn lại, toàn thân cô run rẩy, tay càng siết chặt cây đàn trên tay như thể đó là điểm bấu víu cuối cùng mà cô phải giữ lấy, mọi thứ đã đi xa ngoài tầm kiểm soát của cô
“Anh bạn ! anh gọi con câm đến để giúp vui cho chúng ta sao ?” một người đàn ông khác vắt chân chữ ngũ nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt Selena mà khinh thường nói
“….” người đàn ông đang đứng tức giận mà nghiến răng kèn kẹt, không thể làm gì được kẻ đang ngồi nên hắn quyết định quay sang nói chuyện với Selena
“Nếu mày không xé ngay bộ đồ đang mặc mà quỳ xuống xin lỗi thì hôm nay tao sẽ cho mày sống không bằng chết” người đàn ông bước đến dùng sức bóp lấy khuôn mặt Selena một cách không thương tiếc mà nói đầy giận dữ
“…” cô càng bị buộc mở miệng ra bao nhiêu thì cô lại càng cắn răng im lặng bấy nhiêu, tay đã run rẩy nhưng vẫn dùng lực, ôm sát cây đàn, ánh mắt chỉ là một sự bất lực và sợ hãi
“Mày…” người đàn ông đã vung tay lên cao chuẩn bị hạ cái tát vào má Selena thì một tiếng mở cửa gấp gáp phía sau khiến động tác chỉ kịp dừng lại ở không trung
“Xin quý khách đừng giận” tiếng của quản lý Rít vang lên bình tĩnh và dứt khoát
Theo sau Rít còn có một phục vụ khác nhìn theo Selena đứng run rẩy mà lúng túng chẳng biết phải làm gì cứ hết nhìn Selena rồi lại nhìn Rít
“Đây rồi, quản lý đến đây xem nhân viên của mình tiếp đãi khách như thế nào nào. Người của anh vừa làm đổ hết cả chai rượu của chúng tôi, lại còn cứng đầu không chịu xin lỗi” người đàn ông không nói lý rồi dùng tay hất mặt Selena về phía quản lý Rít làm cơ thể cô chao đảo mà ngã về phía quản lý
Nhưng Rít không đứng ra đỡ Selena mà chỉ nhìn cô chới với trong không trung chốc lát rồi té phịch xuống đất, chỉ có người phục vụ đi theo là hoảng hốt chạy đến định đỡ lấy Selena nhưng cô đã ngã xuống đất rồi. Nhìn thấy Selena ngồi xuống bất động dưới đất, Rít chỉ đảo mắt một vòng quanh người cô và toàn bộ căn phòng là có thể dự đoán chuyện gì vừa xảy ra. Anh nhanh chóng bước qua Selena rồi bước đến mỉm cười nhìn người đàn ông đang tức giận đó
“Quý khách thông cảm, em nó chỉ là cầm nữ nên không biết cách phục vụ rượu tốt được. Đã làm các vị mất vui rồi, hay để tôi đổi người khác phục vụ các vị chu đáo hơn ?” Rít vừa cười vừa dịu giọng nói chuyện cùng người đàn ông đó
“Không có đổi cái gì hết, muốn trốn hả đừng có hòng. Mà quản lý vừa gọi nó là gì nhỉ ? Cầm nữ ? nói nghe hay thật. Nhưng từ lúc bước vào đến giờ tôi có thấy nó hát hò gì đâu, tôi còn nghĩ chỗ này vừa đưa đến một cầm nữ bị câm cơ đấy” người khách cất giọng cười khinh bỉ với Selena mà ánh nhìn đầy thách thức với Rít
Vẫn mỉm cười hòa hoãn Rít dùng giọng điệu từ tốn mà nói “Không đâu em nó nổi tiếng là tay đàn xuất sắc nhất ở bar chúng tôi, chắc vì bị đổ rượu lên người lạnh quá nên không thể hát và phục vụ tốt được đấy thôi”
Mặc dù Rít nổi tiếng là người giỏi chèo lái vấn đề khôn khéo nhưng chưa lần nào trong cách nói chuyện và giải quyết vấn đề Rít chịu cúi đầu nhận sai thay cho các nhân viên cũng như không bao giờ cúi nhường trước thái độ vô lý của khách. Một sự ngạo nghễ hiếm thấy ở những quản lý bar, nhưng đối với Rít lại là công cụ hữu hiệu để quản lý cả nhân viên lẫn giao tiếp với khách.
Người đàn ông trợn mắt nhìn Rít đầy vẻ hâm dọa, giọng nói như chứa đựng sự ngang tàng vô đối của một tay giang hồ “Vậy ý quản lý bảo tôi đổ rượu lên người nó ?”
Rít vẫn giữ giọng điệu vui vẻ trong lời nói của mình “Tôi nào có nói thế. Hay thế này tôi sẽ cho em nó đi thay bộ khác ấm áp hơn, rồi bảo em nó trình diễn để chứng minh những gì tôi nói là sự thật, các vị thấy thế nào?”, Rít nhìn người đàn ông đang đứng rồi đảo mắt nhìn cả người đàn ông còn lại vẫn đang ung dung đung đưa chân. Như thể Rít biết được người nào mới là chìa khóa giải quyết vấn đề mà không cần phải dùng trí lực quá nhiều
“…” người đàn ông đang đứng định sẽ nói thêm câu nào đó nhưng người đàn ông ngồi ở ghế đã nhanh chóng cướp lời nói trước
“Vậy cứ làm theo lời của quản lý đi. Tôi cũng muốn biết cô ta có phải xuất sắc như lời của quản lý vừa nói không” người đàn ông nhàn nhã châm điếu thuốc hất mặt về phía Rít ra lệnh
Đúng như những gì Rít dự đoán, anh mỉm cười lễ độ rồi thong thả nói “Vậy quý khách cứ tiếp tục vui chơi, tôi sẽ cho người đến dọn dẹp chỗ này. Chút nữa đích thân tôi sẽ dẫn em nó xuống phục vụ các vị”
Sau đó Rít cúi đầu chào khách rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng để lại anh chàng phục vụ đi theo đang đỡ Selena đi theo sau nối gót
Trở về phòng thay đồ, Rít thuận tay lấy một bộ đồ tuy có vẻ kín đáo hơn đưa cho Selena nhưng cơ bản vẫn để lộ ra đôi chân thon dài và cái cổ trắng ngần của cô. Thấy Selena vẫn còn ngồi nước mắt ngắn dài chưa chịu động đậy, Rít mới kéo lê 1 cái ghế ngồi đối diện nâng mặt cô lên rồi nói, vờ như tâm sự vờ như răn dạy
“Muốn tồn tại trong thế giới bóng đêm này em phải đi hút máu người khác nếu không người bị hút máu lại chính là em. Đừng mang lòng tự trọng của mình cho người khác chà đạp, hãy cất nó vào một nơi mà chỉ mình em biết và chỉ lấy ra khi nào em rời khỏi được nơi này. Đó là cách duy nhất để em tồn tại, đi thay đồ và vào đó đó trình diễn đi. Em là một người thông minh em sẽ hiểu những gì tôi vừa nói”
Selena ngước mắt nhìn Rít mà trong lòng vẫn hoang mang tột độ, cô không biết rằng liệu số phận có thể cho cô một cơ hội được bước ra thế giới bên ngoài hay không hay suốt đời cô chỉ là một con cầm nữ trong thế giới bóng đêm. Nhưng trong một khoảnh khắc nào đó cô tin lời Rít, hy vọng và không ngừng hy vọng là thứ mà cô duy nhất có thể làm.
Quay lại căn phòng đó, Selena thu hết mọi can đảm mà cất giọng hát của mình phục vụ tiệc rượu. Một bài, hai bài,….miệng cô hát mà mắt thì chỉ nhìn bất lực khi các nữ nhân viên tiếp rượu không thoát khỏi cám dỗ của đồng tiền mà phơi trần thân thể mình trước con mắt của mọi người. Hai người đàn ông ngạo nghễ chéo chân ngồi nhìn thân thể lõa lồ của 4 nữ tiếp viên, nhận xét, đánh giá, chê bai, so sánh…..như thể 2 người đang chọn một vật trang trí nào đó chứ không phải là một con người. Cô vẫn tiếp tục hát, tiếng hát có bi ai, có cùng cực vang vọng khắp căn phòng như thể một vòng luẩn quẩn không lối thoát rồi lại vọng vào tai Selena. Nước mắt của sự nhục nhã ê chề cô cố nuốt vào trong, trước cảnh tượng thác loạn tập thể trước mắt mình. Cô vẫn hát cùng tiếng ân ái hoan hỉ của những người đang có mặt tại phòng VIP. Tiếng hát phẫn nộ đau thương hòa vào âm thanh nhơ nhớp vọng lại như thể một lời nguyền mà có dùng cả nước sông Hồng vẫn không thể nào rửa sạch.
Đó là một trong số rất nhiều lần đàn hát của Selena tại bar Over mà có ૮ɦếƭ cô sẽ mãi không quên, không thể nào quên. “Giết hoặc bị giết”
Bất giác cô nhắm mắt lại rồi lại vội vàng mở mắt ra, cố xua đi những dòng suy tưởng của mình, cảm giác tội lỗi, căm thù, dằn vặt….mọi thứ như đan xen xoắn xuýt vào nhau hỗn độn. Cầm ly rượu cô uống một hơi cạn sạch. Lắc nhẹ đầu, cô đảo mắt một lượt khắp bar Over lần nữa cho đến khi cô nhìn sang bàn đối diện bắt gặp một người thanh niên khá trầm lặng cầm ly rượu mà suy nghĩ ௱ôЛƓ lung, thì cô quyết định đến tán gẫu trốn tránh cái cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lòng
Cầm ly rượu trên tay Như Kỳ bước chậm chạp đến trước mặt người đàn ông cố tạo vẻ thân thiện nói
“Xin chào ! tôi ngồi chung ở đây được không ?”
Nhướn đôi mắt ưu tư của mình người đàn ông lịch sự nói “Xin lỗi cô, tôi không có hứng thú”
Mỉm cười đáp lễ, cô nhún vai giải thích cho chính mình “Tôi cũng chỉ muốn đến làm quen nói chuyện không có ý gì khác”
Ánh mắt của người đàn ông vẫn có ý nghi ngại rất rõ khi nhìn Như Kỳ, tuy nhiên sau đó cũng chậc môi hỏi tiếp
“Cô làm gì ở đây?”
“Anh cũng nên mời tôi ngồi xuống trước chứ ?” cô tinh nghịch ra hiệu tỏ ý trêu đùa
Tuy hơi bất ngờ nhưng người đàn ông vẫn lịch sự đáp lại “Vâng, mời cô ngồi”
“Tôi chỉ là một người khách đến đây tiêu sầu thôi, nhưng không có bạn nên hơi chán, còn anh đến đây làm gì ?”
“ Tôi đến tìm người” người đàn ông có chút thật thà đáp lại
“Thế anh vẫn chưa tìm ra ?”
“Uhm”
“Tôi là Như Kỳ, tên anh là gì ?”
“Tên tôi là Đường Ngôn”
“Anh Đường Ngôn có thường xuyên đến đây không ?”
“Tôi mới đến đây 3 bữa nay thôi” Đường Ngôn rất kiệm lời với Như Kỳ chỉ trả lời đúng trọng tâm câu hỏi mà chẳng muốn hỏi gì thêm
“Nếu anh muốn tìm cô gái nào ở đây sao không thử nói cho tôi nghe, để xem tôi có thể giúp gì cho anh không ?”
“Cô biết các cô gái ở đây?” Đường Ngôn tròn mắt hỏi han
Quả thật đối với Như Kỳ thì những cô gái ở đây có 10 người thì hết 9 người thì cô đều biết rõ ràng từ nguồn gốc đến hoàn cảnh và cũng không ai là không biết đến tên Selena. Nhưng đó là chuyện của 8 năm về trước, còn bây giờ mọi chuyện đã đổi khác ngay cả chủ quán cũng thay đổi, nên cô chỉ nhắm chừng bắt chuyện với Đường Ngôn cho đỡ buồn, chứ khả năng tìm người chắc là không thể mất rồi.
“Anh nói xem anh tìm ai?” cô chớp mắt xua đi những kí ức của quá khứ ùa về mà tiếp tục vui vẻ nói chuyện với Đường Ngôn
“Cô có biết ở đây có người nào tên Selena không?” tiếng Đường Ngôn mừng rỡ hỏi han
“ạch…” cô nghe không nhầm đấy chứ, anh ta đang tìm Selena – người đó chẳng phải là cô sao ? Tại sao lại tìm cô, tìm cô để làm gì, cô không quen anh ta,….. nghi vấn thì vẫn còn đầy nhưng trong lòng cô đã dấy lên một sự tò mò cao độ.Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ “Anh ta cả mặt của Selena cũng không biết thì có gì để tìm cô chứ?”. Càng tò mò càng khiến cô muốn biết thêm vì sao anh chàng này lại tìm một người không biết mặt là cô
“Anh tìm cô ấy làm gì ?” tiếng cô giữ giọng bình bình để hỏi han mặc dù trong lòng thì không thể bình bình như lúc trước.
“Tôi có món đồ muốn đưa cô ấy”
“Món gì ? Tại sao lại phải đưa?” cô dồn dập hỏi han
“Cái này phải gặp cô ấy tôi mới nói được. Nhưng cô có biết cô ấy không ?” Đường Ngôn khẩn trương nhìn Như Kỳ chờ đợi
“Tất nhiên là biết, có phải cô ấy rất xinh đẹp, hát lại hay đúng không?” cô giả đò đặt câu hỏi thăm dò xem Đường Ngôn biết bao nhiêu về Selena – tức là cô
“Tôi không biết” Đường Ngôn khá bất lực khi thừa nhận mình đang tìm một người mà anh chẳng biết gì cả
Như Kỳ cảm thấy rất thú vị khi có một người rất muốn tìm cô nhưng chẳng biết gì về mình ngoài cái tên cô là Selena. Vậy mà hy hữu chính cô lại đi bắt chuyện với Đường Ngôn, bây giờ thì cô hoàn toàn khẳng định lại lời nói trước đây của Khúc Thụy rằng trái đất này vô cùng tròn. Va chạm cách xa rồi cuối cùng cũng bằng cách nào đó gặp nhau trong những tình huống không ngờ đến.
Cô bỗng nhếch môi cười trêu ghẹo “Vậy anh tính tìm Selena bằng cách nào?”
“Tôi đến đây để tìm” Đường Ngôn dường như bỏ đi sự ủ rũ trong đôi mắt lúc đầu tự lúc nào mà nhanh chóng đáp lời Như Kỳ
“Sao anh biết ai sẽ là người anh cần tìm?” cô cười cười thách đố
“..” Đường Ngôn bỗng nhếch miệng lên cười rồi chậm rãi nói “Chẳng phải tôi cũng đã tìm được người quen biết Selena sao ? Tôi sẽ hỏi cô ấy” Đường Ngôn nhún vai đáp lại vẻ thách đố của Như Kỳ
Đúng là giấu đầu lòi đuôi mà, cô thầm trách mình hơi vô ý, nhưng có lẽ chính sự tò mò đã khiến cô mất tự chủ trong câu chuyện này
“Hì hì” cô cười huề cho câu trả lời của Đường Ngôn
“Cô còn gặp Selena không?” Đường Ngôn xoay xoay ly rượu trong tay nhìn Như Kỳ dò hỏi
“Đã lâu không gặp” từ sau khi bước chân ra khỏi nơi này cô đã muốn chôn cái tên Selena vào trong quá khứ. Cô muốn làm một người mới với cái tên Như Kỳ chứ không phải là một Selena nào cả.
“Uhm”
“Món đồ đó quan trọng đến mức anh chỉ có thể đưa cho Selena mà không thể nào cho tôi xem một tí sao?” cô vẫn tò mò dò hỏi
“Không thể”
“Nếu tôi cho anh xem thứ quan trọng nhất của tôi, anh sẽ cho tôi xem món đồ đó chứ?” cô thật không cam tâm khi tò mò cả buổi tối mà về tay không như thế
“..” Đường Ngôn im lặng nhìn cô dò xét
“Nếu anh thích tôi có thể cho anh sờ thử, đảm bảo anh sẽ rất thích thú” vừa nói cô lại vừa dùng tay xoa xoa lên chiếc cổ trắng ngần mà ra ý “Anh hiểu chứ ?” Như Kỳ triệt để kích thích trí tưởng tượng của Đường Ngôn
Khuôn mặt Đường Ngôn đã có chút chuyển biến, đúng là anh ta đã nghĩ theo những gì cô dự đoán. Cô đã tốn công dụ dỗ như thế “hy vọng đó không phải là một thứ tầm thường nào đó” cô thầm nghĩ. Vừa định đệm thêm một câu để kết thúc cuộc đàm phán thì Như Kỳ đã trông thấy nghị trưởng Phương đang được một người đàn ông dẫn vào bên trong. Vừa thấy đối tượng của mình xuất hiện Như Kỳ liền vội quên ngay món đồ bí mật kia để bám theo đối tượng đến mức không kịp chào Đường Ngôn một cách tử tế. Đến khi thu thập xong những thứ mình cần thì quay trở lại Đường Ngôn đã đi tự lúc nào. Bất giác cô mỉm cười đau khổ, đúng là hôm nay cô phải về tay trắng rồi.