Anh đúng là tên khốn7h sáng,
Như Kỳ mở mắt trong một căn phòng lạ, căn phòng chỉ toàn là màu trắng. Trắng từ vách tường ga giường đến cả salon cũng chỉ là một màu trắng. Cô bất giác rùng mình buồn bã, cô yêu màu trắng nhưng lại luôn cảm thấy mình không xứng với màu sắc cao quý này.Màu trắng thể hiện cho sự trong sáng thuần khiết và thánh thiện, bất kỳ cô gái nào khoác lên mình bộ cánh màu trắng thì trong mắt cô đều là thiên sứ. Trong khi những người thuộc bóng tối như cô thì làm sao có thể chạm vào được màu sắc đáng mơ ước kia. Khi những vị thiên sứ kia lên thiên đàng thì biết đâu cô đã vào địa ngục. Khẽ động đôi môi cánh đào cô mỉm cười thương xót cho suy nghĩ của mình.
Cô lại tiếp tục miên man nhìn khắp căn phòng một lần nữa đến khi phát hiện ra một người đànông đang ngủ say bên cạnh mình, thì mọi cảm giác buồn bã cũng bay tận phương nào mà nhường lại cho những kí ức của đêm qua ùa về. Cô cau mày nhớ lại tiệc rượu tại bar cùng những người bạn, mặc dù đêm qua cô uống khá nhiều nhưng chắc chắn người đàn ông này không có trong tiệc rượu. Day day vầng thái dương đang đau nhức, cô muốn nhớ thêm chút gì đó sau tiệc rượu, nhưng tất cả đã bị xóa xạch đến không còn chút ấn tượng nào. Theo bản năngcô quay mặt sang nhìn cho rõ người đàn ôngbên cạnh mình
Một khuôn mặt rất ưa nhìn, sống mũi cao, làn da mịn màng đến độ đáng ghen tị,tuổi tác thì tầm 30.Người đàn ông thoạt nhìn khiến cô có cảm giác thích thú, quả thật đàn ông ở độ tuổi 30 là một mẫu cuốn hút nhất đối với cô, khi đó những người đàn ông này đã có sự nghiệp, có kiến thức và đôi khi là có cả một trái tim thổn thức vì yêu. Cô bỗng nhớ đến một câu nói vui mà bạn bè cô hay nói “người đàn ông ở độ tuổi 30 đã là vàng, nhưng nếu anh ta đã li dị 1 lần thì đó là kim cương”, cô không phủ nhận và cũng chẳng tán đồng nhưng có lẽ trước mắt cô đang là vàng thật. Người đàn ông này tuy đang ngủ nhưng lại tỏa ra một khí chất phong độ đầy cuốn hút, nhìn cánh môi mềm mại và ửng hồng cô thầm nghĩ chỉ cần mỉm cười thôi cũng sẽ chẳng khác gì những cánh hoa bung nở thu hút rất nhiều con bướm liều chết và mà xà vào hút mật. Nhìn một cái rồi nhìn cái thứ hai và cuối cùng là cô vẫn không dời mắt ra khỏi khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, mà cũng chẳng buồn nhớ xem mình đang ở trong tình huống như thế nào. Quên đi hiện tại, lúc này cô đang chìm trong những suy nghĩ vô định của chính mình cho đến khi tiếng nói cất lên làm cô giật mình nhận ra vấn đề.
“Cô không thấy mình nhìn tôi quá lâu rồi sao ?” người đàn ông khẽ động đôi mi dài rồi quay mặt nhìn đối diện vào cô tra hỏi
Thoáng chút giật mình vì tiếng nói đã kéo cô đột ngột về thực tại, nhưng cũng có chút hụt hẫng vì giọng nói ấy sao mà không mang một chút ngọt ngào nào giống khuôn mặt cả. Nhiều suy nghĩ đan xen nhưng cô vẫn mỉm cười định trêu chọc giải hòa vì chính cô cũng hơi bất lịch sự nhìn người khác lâu như vậy.
“Vì body anh đẹp nên tôi mới nhìn, anh nên thấy vinh dự về điều đó” cô khẽ nhếch môi cười gian tà để phụ họa thêm cho câu nói bỡn cợt của mình.
“Chỉ nửa thân trên mà đã làm cô thỏa mãn nhãn quan đến vậy thì tôi cũng nên cảm thấy vinh dự” người đàn ông khẽ treo nụ cười đầy vẻ khinh thường trên khuôn mặt ưa nhìn đó
“Thật ra nếu chỉ nhìn nửa thân trên thì cũng không thỏa mãn lắm, nhưng nếu được nhìn hết thì….” cô cố ý bỏ lấp lửng câu nói của mình
“Chẳng lẽ đêm qua cô nhìn chưa đủ sao?”
Cô bỗng cảm thấy thoáng bối rối vì đêm qua cô say như ૮ɦếƭ đến cả gặp người đàn ông này như thế nào còn không nhớ thì làm sao nhớ nỗi thân hình anh ta như thế nào. Bây giờ trong đầu cô chỉ là những đoạn kí ức mập mờ không nối lại được. Nhưng cô vẫn cố giấu sự bối rối của mình để treo lên môi nụ cười như đã, rồi nhìn người đàn ông đầy thâm ý
“Tôi muốn xem lại không được sao?” cô nhướng người dậy chống 1 tay gối đầu rồi dùng tay vẽ vòng tròn trên bờ иgự¢ săn chắc kia.
“Cô chắc chứ?” người đàn ông cau mày khó chịu nhìn cô không dứt
“Tất nhiên” cô tự nhiên đáp lại
1s……2s……3s mọi thứ rơi vào im lặng người đàn ông xoáy sâu đôi mắt đen trong vắt của mình vào cô. Tim cô có chút rối loạn, tuy nhiên cô vẫn nghĩ rằng chiêu kích tướng kia có tác dụng nhưng nào ngờ mọi thứ không như cô nghĩ. Thay vì anh ta cứ đứng lên cho cô nhìn một chút hoăc giả là cự tuyệt yêu cầu thì có lẽ giờ này cô đã không làu bàu mà nguyền rủa con người kì cục hất cô rớt khỏi giường đến nỗi u đầu mẻ trán.
Đang thầm trách người đàn ông đạo mạo kinh kỉnh kia sau khi gây án thì chui tọt vào nhà tắm mãi không ra thì một tiếng cửa mở đập vào tường nghe đến chua chát, vang vọng khắp phòng khiến cô cũng giật mình mà bàng hoàng sợ hãi. Trước mặt cô lúc này làmột cô gái trẻ, khuôn mặt nhẹ nhàng thanh tú, dáng người dong dỏng cao kết hợp với một bộ váy ren màu trắng khiến mọi thứ xung quanh như dịu đi nhường lại cho sự mềm mại đó. “Gần giống một thiên thần nếu bỏ đi những biểu cảm tức giận nhăn nhó đến khó coi lúc này của cô gái ” cô thầm đưa ra nhận xét của mình khi thấy cô gái trẻ hai tay nắm rất chặt, đôi mắt mở mỗi lúc một to hơn hằn lên những tia máu li ti trong hốc mắt mà nhìn cô đến độ muốn ăn tươi nuốt sống.
“Cô…. cô là ai? Sao lại ở trong nhà của tôi?” cô gái trẻ giọng run rẩy như không giữ được bình tĩnh ngay cả đứng cũng còn phải dựa vào salon mà trụ lại chỉ vào Như Kỳ mà thét lên
Trong những tình huống như thế này cô đảm bảo có đến 99% là cô đang bị đánh ghen, còn 1% còn lại là nhầm lẫn. Nhưng hiện tại rủi thay cô đang nằm trong số 99% kia, trong lòng cũng có vô số những điều lo sợ vì dù sao đây cũng lần đầu tiên cô bị đánh ghen mà. Nói không lo thì có trời mới tin. Nhưng dù sao cũng còn người đàn ông đang bám trụ trong nhà vệ sinh kia là cùng cô làm sai, nên muốn đánh ghen thì có mặt cả hai rồi hãy tính. Nghĩ sao làm vậy, cô quyết định câu giờ chờ nhân ảnh trong nhà vệ sinh.
“Vậy cô là ai ?” cô cố tỏ ra bình tĩnh hỏi cô gái đang tức giận run lên bần bật trước mặt mình
“Tôi là vợ của Khúc Thụy còn đây là nhà của tôi” nói đến đây cô gái trẻ kia đã tức tới mức nức nở đến thở cũng khó khăn
“….” cô khẽ gật đầu chấp nhận thông tin là người đàn ông kia là tên là Khúc Thụy, cô gái trẻ này là vợ hắn còn cô đã và đang dang díu trong nhà người ta. Nghĩ đến đây mà cô nghe lòng chua sót, không những bị bắt gian mà còn là tại nhà trong phòng người ta. Cô đúng là quá nguyền rủa cái tên Khúc Thụy này mất thôi, nếu muốn ăn vụng thì cũng nên lựa cái khách sạn nào xa xa nhà chứ ai mà nhè nhà mình ra để ăn vụng không cơ chứ?
“….” Tiếng thở gấp gáp của cô gái khiến mọi thứ xung quanh rối loạn rồi lại những giọt nước mắt tức giận đã không thể ngăn nỗi trên khóe mắt đã đỏ hoe lên vì sự bàng hoàng và phẫn nộ, khiến Như Kỳ cũng chẳng biết phản ứng ra sao chỉ im lặng chờ đợi. Quả thật cô đang rất sợ cô gái đứng trước mặt mình lúc này, nếu cứ đứng như thế này thì một chốc nữa thôi chắc cô phải nhập viện vì bị đánh ghen tan tành quá.
Mãi sau thì tên Khúc Thụy mới chịu bước ra khỏi nhà tắm quanh thân chỉ quấn đơn giản một cái khăn tắm còn đầu thì vẫn để nước nhỏ giọt xuống vòm иgự¢ nở nang. Như Kỳ nhìn đến muốn nhức cả mắt, vì thân hình đẹp ư ? – sai rồi, cô không phải là chưa thấy qua body đẹp lần nào. Mặc dù nếu xét về một góc độ chuẩn men thì Khúc Thụy xứng đáng điểm 10, nhưng cũng chưa đủ để cô phải mắt tròn mắt dẹt mà thèm thuồng. Điều làm cô nhức mắt chính là anh ta đã thấy vợ mình tức đến khóc nghẹn ngào mà vẫn bình chân như vại đi thẳng đến giường ngồi cạnh cô, quăng cho cô 1 cái khăn rồi nói
“Em lau khô tóc cho anh”
Như Kỳ hơi sững sờ vì thái độ thay đổi của Khúc Thụy, vài phút trước anh ta còn kêu cô xưng tôi lạnh lùng như kẻ xa người lạ, vậy mà bây giờ lại chuyển sang kêu anh xưng em đến ngọt ngào say đắm. Nhưng thái độ sững sờ của Như Kỳ không kéo dài lâu, cô cầm lấy khăn, nhưng thay vì làm theo lệnh cô lại đặt ngược lên vai Khúc Thụy lạnh nhạt nói
“Giải quyết chuyện ở đây đã” cô nói xong liền quay mặt nhìn về phía cô gái trẻ tái xanh đằng ghế salon như ý ra hiệu “Vợ anh kìa” rồi chậm rãi đi tìm một chỗ khác ngồi mà xem Khúc Thụy giải quyết vấn đề
Sau hơn 3s Khúc Thụy lườm liếc tỏ vẻ không bằng lòng nhìn Như Kỳ thì anh cũng chịu cất lời nói với cô vợ của mình
“Sao giờ này cô lại ở đây ?”
“Tôi vốn dĩ không rời khỏi thành phố này, chỉ qua một đêm tôi không về, anh đã… đã…..” cô gái trẻ quệch đi những giọt nước mắt bướng bỉnh mà tức tối nói không hết câu đã bị chặn lại
“Đã sao ?” Khúc Thụy lãnh đạm nói
“Tại sao anh làm điều này với tôi, anh có thể dắt cô ta đi một nơi khác. Tôi có thể sẽ không biết hoặc giả đò không biết những chuyện đáng xấu hổ này. Tại sao lại ở trong nhà của chúng ta cơ chứ?” cô gáinhư nói với Khúc Thụy mà cũng như nói với chính mình, mặc dù sự căm phẫn trên đôi mắt vẫn không rời Khúc Thụy.
“Đâu có gì khác, dù ở đâu cô cũng sẽ xem như không có mà còn bảo vệ rất tốt cho danh tiếng của mình nữa. Vậy cô nghĩ xem tôi có cần thiết giấu giếm người tình của mình như đi vụng trộm không ?” Khúc Thụy nói xong liền rời khỏi giường bước đến ngồi xổm trước mặt cô gái trẻ im lặng nhìn hết khuôn mặt xinh đẹp của cô ta rồi nói tiếp
“Hãy nghĩ đến mình, nếu chịu đựng không được nữa thì nên báo với ba cô một tiếng, ông ấy sẽ giúp cô lấy lại công bằng ngay” Khúc Thụy nhếch môi lạnh sắc khi nhìn vào cô gái mà nói
“Anh muốn mọi chuyện đi đến mức đó sao?” cô gái trẻ gằn từng chữ vào mặt Khúc Thụy mà nói lớn
“Tùy cô thôi, nếu như cô chịu được hằng ngày gặp người tình của tôi ở đây thì cứ việc tiếp tục”
Môi cô gái run run lắp bắp, như thể sắp nói điều gì rất khó khăn, cô gái cố gắng hít thở sâu lấy can đảm cuối cùng cũng một hơi nói rõ.
“Được, nếu anh đã muốn vậy thì tôi sẽ làm theo ý anh. Đến lúc đó đừng bao giờ van xin tôi” cô gái trẻ thét lên từng chữ trong những giọt nước mắt không biết nghe lời rồi vụt chạy ra ngoài mất biệt
Khúc Thụy vẫn đứng im nhìn theo bóng lưng của Khánh Hà, khuôn mặt vẫn không hề để lộ ra bất kì sự áy náy hay lo sợ gì trước câu hâm dọa từ phía Khánh Hà. Có chăng chỉ là đôi mắt dường như đang suy nghĩ điều gì sâu xa và phức tạp. Thu hồi ánh mắt của mình, anh nhìn thấy cô gái đã ngủ với anh đêm qua đang mắt to mắt nhỏ nhìn anh không chớp. Anh có chút không vừa lòng với ánh mắt đó, nó như đang tố cáo anh là một kẻ vô liêm sỉ chỉ biết ức hiếp đàn bà làm người ta khóc rồi bỏ chạy. Anh cơ bản là hiểu ánh mắt kia muốn nói gì nhưng chẳng cần phải giải thích dài dòng, cũng chẳng cần phải vì một đôi mắt to sáng nào đó được trang điểm kĩ lưỡng kia mà phiền lòng, anh nhìn sang cô gái đêm qua với thông điệp cảnh báo rồi bước về phía salon tự rót cho mình một cốc nước mát.
Như Kỳ ngồi thẫn thờ nhìn một cảnh đánh ghen rất lạ lùng, cứ nghĩ rằng mình sẽ bị lăng nhục sỉ vả hay dữ dội hơn là bị đá đấm loạn xạ nhưng người ôm uất hận chạy trối ૮ɦếƭ lại là cô gái trẻ kia. Cô thầm thương xót cho cô gái trẻ bị người chồng lăng nhăng của mình sỉ nhục, môi cô khẽ nhếch lên kinh bỉ cái người tên Khúc Thụy. Mặc dù cô biết mình không xứng đáng để thương sót cho người khác, nhưng cô vẫn không giấu nỗi sự bất bình cảm thông, có đôi khi cô còn cảm nhận rất rõ nỗi đau của một người đàn bà có chồng đi ngoại tình trăng gió. Đã lâu rồi bây giờ cô lại cảm giác kinh bỉ chính mình như vậy, nó đau đớn như cắt từng thớ thịt trên người, cắn rứt như ai đang cào cấu trong bụng. Lúc này đầu óc cô đang bấn loạn vì những giọt nước mắt của cô gái đã rời khỏi kia nhưng hương vị còn phản phất đâu đây. Đang chìm trong sự đấu tranh của nội tâm cắn rức thì tiếng của Khúc Thụy vang lên cắt ngang mọi thứ.
“Kịch cũng đã xem xong rồi, cô còn không rời khỏi nơi này, muốn ở đây tiếp tục làm người tình của tôi sao?” Khúc Thụy cất tiếng nói trước để cắt đi ánh mắt vẫn không thôi dán vào lưng anh. Không nhìn ra phía sau nhưng không có nghĩa là anh không cảm thấy một cô gái nào đó đang dùng ánh mắt thâm thù đại hận chiếu thẳng vào lưng mình. Không xuyên da nhưng mà có khó chịu
Hơn hai lần Khúc Thụy nốc ao suy nghĩ của cô khiến cô bừng tỉnh trở về hiện tại, nhưng lần nào cũng là khiến người khác đau lòng quá đi. Tại sao trai đẹp cứ phải lạnh lùng và độc mồm độc miệng cơ chứ ? cô ngán ngẩm lắc đầu
“Tôi không hứng thú làm người tình của anh, nhưng tôi còn có chuyện nên chưa rời khỏi đây được” cô nói với ánh mắt đầy sức kinh bỉ với Khúc Thụy rồi nhếch môilạnh lẽo.
Như Kỳ bước đến bên bộ salon, rồi ngồi vào vị trí đối diện với Khúc Thụy để nói chuyện. Thực ra cô muốn ở lại hỏi han rằng anh ta làm sao mà gặp được cô để đưa cô về đây, còn cả túi xách của cô nữa cô cũng không tìm thấy, chứ còn chuyện xảy ra từ đầu đến giờ cô mù mờ đoán đó là một màn kịch, nhưng biết thế đủ rồi cô không hứng thú biết thêm. Chưa kịp nói ra nghi vấn của mình thì Khúc Thụy lên tiếng trước
“À, tôi quên. Thế giá của cô một đêm là bao nhiêu ?”
Như Kỳ cảm thấy vô cùng sửng sốt
“Anh xem tôi là hạng người gì ?” cô còn thấy rất nhục nhã khi nghe câu nói của Khúc Thụy
“Chẳng là gì cả, nói đi bao nhiêu tiền. Tôi không có thời gian để dây dưa với cô về tiền bạc”
Câu nói của Khúc Thụy khiến tim cô đau như cắt, hình ảnh của 8 năm về trước hiện về nhục nhã ê chề và đau đớn. Anh ta chẳng biết câu nói của mình gây tổn thương đến những người có quá khứ như cô là to lớn đến chừng nào, nhưng ngay lúc này đây cô thì cảm nhận rất rõ.Cô thật không muốn ngồi đây để nói chuyện với anh ta thêm một câu nào nữa, trong đầu cô liền nghĩ đến việc đứng dậy hắt ly nước lọc trên bàn vào mặt anh ta rồi thét lên “tôi không cần tiền của anh”, sau đó dứt gót ra khỏi căn phòng này. Nhưng bỗng nhiên cô cảm thấy việc mình tỏ ra cao thượng như thế phải chăng là rất thừa sao ? cả anh và cô đều không biết nhau cao thượng như thế để được gì, chi bằng để anh ta chịu một chút gọi là trách nhiệm. Cô khẽ động môi mà lạnh lùng nói
“ 500.000 đồng một tiếng đêm qua 13 tiếng”
“Được rồi, đây là 7 triệu. Lấy tiền và rời khỏi đây” nói xong Khúc Thụy mở ví lấy tiền và đặt một xấp 500.000 trước mặt Như Kỳ
Cô khẽ động đôi mi dài khép hờ, hít sâu trấn tĩnh chính mình không lao ra khỏi chỗ ngồi cầm đống tiền kia quăng vào mặt anh ta sau đó dạy dỗ cho anh ta một bài học. Cố dỗ dành lòng tự ái bị chà đạp cô đang tự nhắc nhở chính mình, cứ sòng phẳng bằng tiền bạc như thế thì cũng chẳng cần thiết dây dưa thêm, đêm qua chỉ là tai nạn của rượu mà thôi.
“Tôi không có thói quen cầm tiền mặt, hãy chuyển khoản cho tôi, đây là mã số tài khoản” Như Kỳ để lại tờ giấy có ghi mã số tài khoản của mình cho Khúc Thụy. Bởi vì cô biết rằng tự mình cầm đống tiền kia bước ra khỏi đây chẳng khác nào tự nhận mình là một con điếm. Mà cô thì không bao giờ muốn nghe từ đó trong đời mình nữa dù chỉ một lần.
Nhìn thấy Như Kỳ đã dời gót ra khỏi phòng, lúc này Khúc Thụy mới xoa xoa thái dương để thả lỏng toàn thân. Dựa đầu vào thành ghế, anh cố nhớ lại những việc của đêm qua, đó là buổi tiệc rượu chào đón một người bạn vừa trở về từ nước ngoài sau hơn 2 năm biệt vô âm tính. Như tri kỉ gặp lại cố nhân nên tất cả đều uống đến say khướt nằm hết cả trên bàn rượu, cả anh cũng uống đến không nhìn rõ đường về nên quyết định đón taxi thay vì tự lái xe về nhà
Khi anh vừa lên taxi thì có một đám người đẩy 1 cô gái say xỉn lên cùng với anh, mặc dù anh không thể phân biệt được đó là ai nhưng anh biết chắc chẳng thể lôi nổi cô gái mềm nhũn vì say kia ra khỏi xe. Nên cứ thế taxi đưa cả hai người về nhà anh, còn lên phòng bằng cách nào thì anh cũng không nhớ rõ. Chỉ biết vừa tỉnh dậy anh đã thấy ánh mắt sâu thẳm kia nhìn anh không dứt, không những vậy cô gái này lại hết lần này đến lần khác căng tròn đôi mắt bồ câu để nhìn anh theo đủ mọi trạng thái. Anh không có định kiến với những cô gái làm nghề “bán hoa” như cô gái này, nhưng cơ bản anh vẫn không thích ứng được với ánh mắt ấy, nên vẫn là đuổi cô gái này đi càng nhanh càng tốt.
Những anh chàng phong lưuMặc dù mang một tâm trạng chẳng mấy vui vẻ gì khi ra khỏi nhà Khúc Thụy, nhưng cảnh sắc xung quanh ngôi nhà lại khiến Như Kỳ trở nên nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Đó là một ngôi nhà mang kiểu kiến trúc của thời kì La Mã cổ với những cây trụ cao và những họa tiết chìm nổi, xung quanh còn có các công trình phụ như đài phun nước với hình một cô gái ngồi dịu dàng trong tư thế đang đổ nước vào hồ. Từ nhà chính ra đến cổng là một con đường dài với rất nhiều cây xanh được chăm tỉa cẩn thận thấp thoáng sau những bụi cây là những bức tượng điêu khắc mỹ nhân với mọi đáng đứng ngồi khác nhau. Nhìn tổng thể khiến người ta có cảm giác khắp căn nhà thấp thoáng đâu đâu cũng chỉ toàn nhìn thấy mỹ nhân đang e ấp đằng sau những bụi cây. Bất giác trong đầu Như Kỳ có một sự so sánh ngầm giữa cách bày trí ngôi nhà và tính cách của người đàn ông trong nhà, có lẽ chủ thế nào thì nhà như thế ấy. Cô thầm gật đầu đồng ý rồi nhanh chóng tiến về phía cổng.
Ra khỏi ngôi nhà đã là một chặng đường khá xa, ấy vậy mà trước mắt cô bây giờ lại mở ra một con đường khác. Cô khẽ nhếch môi cười khổ, bởi vì cô đã biết mình đang ở đâu. Đây chính là một khu thiêng đường riêng biệt dành cho những nhà giàu có xây cất những tòa lâu đài của mình, mặc dù không ai quy định chỉ nhà giàu mới được mua đất cất nhà ở đây nhưng thử hỏi những nhà bình thường thì làm sao có thể mua nổi những mảnh đất cắt cổ ở đây huống chi nói đến việc cất nhà hay biệt thự. Điều quan trọng nữa là không thể đón được taxi ở một nơi mà nhà nhà đều có xe hơi riêng, chỉ những người như cô bây giờ mới là người cần phải cần tìm taxi.
Tháo đôi giày cao gần 1 tấc, cô bắt đầu thả bộ trên đôi chân trần, chỉ mong mau được trở về nhà thả mình lên chiếc giường mềm mại và ngủ suốt một ngày. Đó mới thực sự là thiên đường.
“Tin Tin…” tiếng còi xe bóp in ỏi phía sau khiến cô phải quay đầu nhìn lại.
Đó là chiếc i8 Spyder mui trần (tên đầy đủ là BMW i8 Spyder Concept), màu xám mang đậm phong cách thể thao. Một thanh niên rất trẻ trên dưới 23 tuổi mặc độc một chiếc áo sơ mi, hai cúc áo ngực được mở ra đầy phóng túng, ống tay được sắn lên cao khỏe khoắn. Còn khuôn mặt thì bị che quá nửa bởi cặp kính râm màu xanh dương, khiến cô cũng khó đoán dung mạo và biểu hiện trên khuôn mặt đó, tất cả chỉ là nụ cười tươi và chiếc răng khểnh rất duyên.
Nhìn thấy Như Kỳ đứng lại, chàng trai gỡ cặp mắt kính xuống để lộ ra một khuôn mặt tuấn tú đến rạng ngời. Gác tay đang cầm kính lên trên cửa xe, nhìn cô vui vẻ hỏi
“Chào tiểu thư, có cần tôi giúp đỡ gì không?”
Một giọng nói trong trẻo và đầy sức sống như thể một dòng suối mát lành trong một buổi sáng lắm những chuyện không vui. Cô như được tưới thêm sinh khí mà bắt đầu trò chuyện
“Sao cậu biết tôi cần giúp đỡ ?” cô mỉm cười chờ đợi
Chàng trai thoải mái nhìn Như Kỳ khắp một lượt, chậc lưỡi luyến loắt nói
“Bởi vì không ai đi dạo trong hình ảnh như thế này cả”
Chàng trai nhếch môi cười trêu chọc, mắt khẽ đảo nhìn xuống đôi giày trên tay của Như Kỳ rồi nhàn nhã nói thêm “Tiểu thư có muốn đi nhờ xe của tôi không ?”
“…” không vội trả lời, Như Kỳ nhìn theo ánh mắt chàng trai đang nhìn mình, hình ảnh thất thiểu đúng là có chút không đẹp mắt, vừa ngẩn mặt lên thì chàng trai lại nói tiếp
“Tôi không thường xuyên giúp đỡ người khác đâu, nên nếu tiểu thư muốn đi nhờ xe thì… ghế phụ lái còn một chỗ trống” chàng trai thu lại nụ cười mà nghiêm chỉnh nhìn cô rồi nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình.
Ở một khu cao cấp như nơi này, gặp một thanh niên chạy chiếc i8 Spyder , tính cách thân thiện có nhã ý cho cô đi nhờ xe ra đường chính, thì dù có muốn nghĩ anh chàng này là người xấu hay có ý đồ gì thì cũng là tự hùa dọa chính mình. Thôi thì não phải khuyên não trái, chân phải dẫn chân trái lên xe đi nhờ vẫn hơn là đi bộ 3km, cô tự thuyết phục chính mình sau đó thắt dây an toàn rồi yên vị bên ghế phụ lái.
Xe lăn bánh được một đoạn, Như Kỳ bèn quay sang chàng trai bên cạnh tò mò hỏi “Sao cậu lại cho tôi đi nhờ xe ?”
Chàng trai nhìn cô rồi mỉm cười đáp lại “Tôi chỉ cho người khác đi nhờ xe trong hai trường hợp: thứ nhất đó là người đẹp và thứ hai đó là ngày chủ nhật”
“Vậy tôi là người đẹp ?” cô tươi cười khẳng định rồi nghiêng đầu nhìn chàng trai chờ đợi
“Không. Hôm nay là chủ nhật” chàng trai tự nhiên đáp lại vui vẻ không kém
Như Kỳ cũng mỉm cười theo. Đâu phải lúc nào ra đường cũng gặp người gần gũi như thế, đơn cử như sáng sớm nay gặp phải một người đúng là ba chấm.…. xì….cô chẳng còn muốn nghĩ đến anh ta làm gì.
“Nhà cô ở đâu, tôi sẽ đưa cô về ?” một lúc sau chàng trai nhìn sang Như Kỳ dò hỏi
“Không cần đâu, tôi sẽ bắt taxi về nhà”
“Vậy tại sao cô phải đi bộ như thế ?”
“Tôi có một vài chuyện ở đây”
“Cô có người quen ở đây à?”
“Không có”
Như Kỳ vẫn là chẳng muốn kể những chuyện trên trời rơi xuống như sáng nay, cô còn hận là không thể làm cho mình hoàn toàn quên mất cuộc đối thoại với Khúc Thụy giống như cô chẳng thể nhớ lại làm sao mà mình lại ở nhà anh ta. Mà sao chuyện gì cô cũng có thể lấy anh ta ra so sánh thế nhỉ, chắc có lẽ do tác hại của việc nhìn trai đẹp quá lâu đây mà. Thuốc còn có tác dụng phụ nữa mà huống chi.
“Có vẻ cô không thích trao đổi thông tin làm quen với tôi” chàng trai có chút không vừa lòng quay mặt nhìn thẳng về phía trước lái xe
Như Kỳ nhìn theo biểu hiện hờn giận trên khuôn mặt của chàng trai mà lại có chút hứng thú trong lòng. Cô đã gặp rất nhiều loại đàn ông, nhưng chàng trai trước mặt cô lại là người đơn giản đến đáng yêu. Sự đáng yêu đó có thể là do bản tính nhưng cũng có thể là do luyện tập. Nhưng hơn hết thảy cô thích sự đơn giản này. Bỗng nhiên thay đổi thái độ, cô nở nụ cười tươi trêu chọc
“Thế cậu muốn trao đổi thông tin gì với tôi”
“Số điện thoại của cô là số mấy?” mắt ánh chàng trai lên hiện niềm vui niềm nở hỏi
“Tôi có rất nhiều số cậu muốn lấy số nào?” Như Kỳ vẫn cố giấu nụ cười trêu chọc của mình để đối đáp thật tự nhiên với chàng trai này
“Chỉ một số cô sài thôi”
“Vậy số 4”
“Một số như thế không gọi điện được, 9 số còn lại thì sao ?”
“1 6 7 0 4 8 7 5 9 6……… Đủ 10 số rồi đấy ”
“…?????......” chàng trai tròn mắt nhìn cô chờ đợi
Như Kỳ bắt được ý hỏi liền nhanh chóng trả lời “Là cậu muốn xếp sao cũng được”
Sau vài giây bất ngờ thì chàng trai lại bắt đầu cười vang như thể vừa được nghe một truyện cười. Cô cũng cười theo tiếng cười giòn tan của chàng trai này. Quả thật cô cũng đâu phải không có óc hài hước, chọc cậu ta cười cũng rất dễ mà. Mặc dù khá vui vẻ nhưng bây giờ cũng đã ra đến đường chính, nên cô cũng nhanh miệng mà yêu cầu dừng xe lại. Nhưng trước khi cô kịp bước chân vào taxi thì cô vẫn còn nghe tiếng chàng trai nói lớn
“Này tiểu thư, cô tên gì ? Tôi tên Tịnh Dương”
“Như Kỳ” cô vui vẻ đáp lại, rồi vội vàng bước vào taxi
Tịnh Dương ngồi nhìn chiếc taxi đang khuất dạng ở cuối đường. Quả thật nếu không có hẹn từ đầu thì anh đã lái xe theo để biết nhà của cô gái vừa rồi. Nhưng bây giờ có lẽ vẫn là nên nhanh chóng đến điểm hẹn với mọi người, quay đầu, chiếc i8 Spyder lao đi như xé gió.
Tại trường đua ngựa
Tịnh Dương phóng tầm mắt rà soát hết các khu vực cuối cùng cũng phát hiện ra một vài người trong hội của mình đang đứng tập trung ở khu vực trước cửa của chuồng ngựa nên cũng nhanh chóng tiến lại gần
“Anh Trần, anh Phú lâu rồi em mới gặp lại các anh” Tịnh Dương niềm nở đập tay chào hỏi hai người anh trong hội đua ngựa của mình
Anh Trần nắm tay thành đấm rồi dúi nhẹ vào vai Tịnh Dương vui vẻ nói “Cuối cùng thì cậu nhóc này cũng chịu về nước rồi à. Anh cứ tưởng cậu đã bỏ tụi anh mà đi ra nước ngoài lun rồi chứ ?”
“Hì…hì, em làm sao có thể bỏ các anh mà đi đâu được” Tịnh Dướng gãi gãi đầu ái ngại
“Trở về rồi thì ở lại đây luôn chứ chú em?” anh Phú hất mặt vui vẻ nhìn Tịnh Dương chờ đợi
Nhưng Tịnh Dương chưa kịp trả lời thì một tiếng nói khác lại cất lên
“Theo em nghĩ thì chúng ta không nên giữ một sát thủ tình trường như cậu ta ở lại, để tránh trường hợp chúng ta tới già vẫn không tìm được vợ”
Vừa nghe thấy tiếng nói Tịnh Dương đã có thể xác định người đang đứng xem ngựa phía bên trong kia là ai. Đó chỉ có thể là Diêu Hưng, người bạn đồng môn của anh suốt từ nhỏ đến lớn. Tịnh Dương chỉ biết mỉm cười, cho đến khi Diêu Hưng bước ra khỏi chuồng ngựa thì Tịnh Dương mới bắt đầu lên tiếng
“Thì ra là cậu lo lắng vì điều này. Nhưng cậu cứ yên tâm có Tịnh Dương tôi thì nhất định Diêu Hưng cậu sẽ có rất nhiều cô để chọn làm vợ” Tịnh Dương vỗ vỗ ngực khẳng định lời nói của mình trước Diêu Hưng
“Lại là những cô gái mà cậu cho đi nhờ xe chứ gì ? Nếu vậy thì tôi xin can” Diêu Hưng bắt chéo tay ra điều từ chối
“Cậu đừng có thành kiến với những cô gái đó như vậy, chỉ là họ hơi có chút hiểu lầm giữa lòng tốt của tớ và tình yêu thôi. Nhưng tớ đều giải quyết được. Nếu có cơ hội tớ sẽ giới thiệu cậu với một cô gái mà tớ vừa quen được, đảm bảo cậu sẽ thích”
“Tịnh Dương, cậu đừng nói là vừa mới cho một cô gái nào đó đi nhờ xe nữa nhé” Diêu Hưng nghi ngờ nhìn Tịnh Dương chờ đợi
“Hì…thì tôi vốn là một người tốt mà. Nhưng cậu phải chờ thôi vì tôi chưa tìm được cách liên lạc với cô ấy, tuy nhiên sẽ sớm có kết quả” Tịnh Dương nhướng mày khẳng định
“Ai mà khiến cậu nhọc lòng được như thế, chắc tôi cũng là nên chờ để gặp mặt” Diêu Hưng thì tỏ vẻ gật gù
“Tất nhiên cậu sẽ được gặp, vì nếu tôi đã tìm thì nhất định thấy” Tịnh Dương nhướng mày khẳng định
Diêu Hưng chỉ còn biết cười trừ, Tịnh Dương nổi tiếng là sát thủ tình trường không phải chỉ vì khuôn mặt đẹp trai và dáng người cân đối mà bởi vì cậu ta luôn khiến các cô gái tin tưởng vào sự chân thành sắp đặt của cậu ấy. Tịnh Dương lúc 18 tuổi đã từng vỗ ngực nói rằng: “Không người nào mà Tịnh Dương này muốn lại không được” và đúng là cậu ta chưa từng thất bại lần nào tuy nhiên các cô ấy lại nhanh chóng bị cậu ấy chia tay ngay sau khi đã chinh phục được. Đúng là phá hoại mừ
Đang suy nghĩ miên man thì một tiếng nói cất lên khiến Diêu Hưng như bừng tỉnh
“Mấy đứa muốn gặp mặt ai sao ?”
Nhìn sang nơi tiếng nói phát ra, Diêu Hưng mỉm cười, người đó chính là Khúc Thụy.
“Anh hai” cả Tịnh Dương và Diêu Hưng đều lên tiếng chào Khúc Thụy
Khúc Thụy – một người mà cả Diêu Hưng và Tịnh Dương đều rất tôn trọng gọi một tiếng “anh hai”.
Diêu Hưng còn nhớ rất rõ lần đầu tiên được cha chở đến nhà Khúc Thụy, đó là một căn nhà cực kì xa hoa tráng lệ, mọi thứ trong nhà đều được phủ một màu trắng tinh tươm. Những bình hoa gốm sứ, những bông hoa hải đường, ngay cả những chùm đèn rũ kiêu sa trên trần nhà cũng làm từ pha lê trắng. Xung quanh tràn ngập ánh sáng rực rỡ, rạng ngời, khiến người được sống trong sự sung túc như Diêu Hưng cũng phải ngoác miệng mà trầm trồ không ngớt. Mọi thứ tưởng chừng đã quá sức huy hoàng cho đến khi anh nhìn thấy Khúc Thụy đang thong thả đi từ tầng 2 đi xuống. Khúc Thụy bận một chiếc áo sơmi đơn giản, không cầu kì nhưng lại khiến Diêu Hưng phải nhìn lại sự nghiêm túc trong bộ vest mà mình đang mặc, như thể chắc rằng mình đang đi dự một đại tiệc chứ không phải là một buổi party nhỏ nhoi nào đấy. Toàn thân Khúc Thụy như tỏa ra một khí chất phong lưu, không ràng buộc, không quy cũ như thể nếu như Diêu Hưng dùng quy cách cung đình chào anh thì cũng chỉ nhận lại một sự thong thả không hơn không kém.
Càng thường xuyên lui tới nhà Khúc Thụy thì Diêu Hưng lại càng khẳng định rằng: nếu hoa có thể thu ong quyến bướm bằng hương thơm, mật ngọt thì Khúc Thụy có thể thu hút người khác chỉ bằng khí chất của mình. Bằng chứng là chỉ vừa 20 tuổi, Khúc Thụy đã có một danh sách rất dài những cô siêu mẫu nguyện làm bạn gái của anh và cả một vị thiên kim bất chấp tất cả để có được tờ hôn ước với Khúc Thụy. Người đó sau này trở thành vợ Khúc Thụy – Khánh Hà.
Diêu Hưng vẫn luôn khát khao những gì Khúc Thụy có, nhưng thứ khiến anh sùng bái Khúc Thụy lại là khả năng của anh. Sau năm Khúc Thụy 20 tuổi gia đình Khúc Thụy gặp biến cố lớn dẫn đến sụp đổ, cha Khúc Thụy đột quỵ mà chết, mẹ Khúc Thụy cũng vì quá đau buồn mà mai danh ẩn tích, thứ duy nhất anh có đó chính là chức danh chủ tịch của một tập đoàn dầu khí vừa bị thâu tóm và nội bộ đã riệu rã mà cha anh để lại. Bị buộc từ bỏ chính tập đoàn của cha mình, Khúc thụy trở về với vạch xuất phát từ một cổ đông đại chúng
Diêu Hưng mỗi lần nghĩ về Khúc Thụy đều chỉ có thể nói rằng: tôn sùng như tín ngưỡng
Kết quả là, chưa đầy 3 năm Khúc Thụy đã đặt một chân vào hội đồng quản trị của tập đoàn dầu khí, sau này được chủ tịch Phó Hồng đổi tên thành tập đoàn Phó Hồng. Như lường trước những uy hiếp từ phía Khúc Thụy, chủ tịch Phó Hồng đã ép anh thực hiện tờ hôn ước lúc xưa giữa hai gia đình, đó cũng chính là nguyên nhân khiến anh lấy Khánh Hà
Diêu Hưng hơi nghiêng người, đảo mắt nhìn thấy anh, rồi bất giác giật mình vì tiếng nói
“Chúng nó đang bàn cách để cưa một cô gái mới quen đấy. Khúc Thụy cậu có cách nào thì bày ra cho chúng nó học hỏi đôi chút” anh Trần vui vẻ mỉm cười nhìn Khúc Thụy, đồng thời cũng trêu chọc cả Tịnh Dương và Diêu Hưng
Khúc Thụy cười cười nhìn Tịnh Dương tỏ vẻ tán thưởng, nhàn nhã nói “Mới về nước mà đã nhanh chóng có đối tượng rồi, quả thật là tuổi trẻ”
Tịnh Dương cười trừ rồi nhanh chóng nói “Em thì chỉ muốn được như anh hai, lần nào xuất hiện cũng là với siêu mẫu”
Khẽ nhếch môi cười nhạt, Khúc Thụy đưa ra lời đề nghị “Nếu thích xuất hiện cùng các siêu mẫu đến thế thì cuối tuần này em đi thay anh đến party nhà chủ tịch Phương, anh sẽ liên hệ với bất kì cô người mẫu nào mà em muốn để cùng đến buổi tiệc”
Khúc Thụy vừa dứt câu, Tịnh Dương như thể vừa cầm nhầm một cục than hồng mà vội vàng trả lại
“Oh no no…em sẽ không đến đó, em vừa mới về nước thôi. Anh hai có thể xem như em chưa nói gì cũng được mà ” Tịnh Dương vội vã gỡ tay Khúc Thụy trên vai mình xuống mà từ chối
Khúc Thụy dời mắt của mình nhìn tiếp Diêu Hưng thì cũng chỉ nhận lại cái lắc đầu quyết liệt, cả anh Phú và anh Trần cũng chỉ biết cười ngao ngán với cả hai chàng trai trẻ này. Vừa rồi còn hào hứng muốn được như Khúc Thụy vậy mà khi cho cơ hội thì lại quyết liệt từ chối, cũng là tuổi trẻ nông nỗi.
“Các anh đang nhắc đến tụi em phải không ?” một cô gái trong trang phục đua ngựa màu hồng phấn lên tiếng nói trước, đồng thời cũng nhanh chóng bước vào đứng bên cạnh Khúc Thụy để nhập hội
“Oh, 2 đứa đây rồi. Linh Hương , Linh Hoa lúc nảy Tịnh Dương nó vừa nhắc đến 2 em đấy” anh Trần không thôi buông tha cho Tịnh Dương
“Anh Tịnh Dương vẫn còn nhớ tụi em nữa à ?” Linh Hương nhăn nhăn mũi trách móc rồi cũng bước đến bên còn lại của Khúc Thụy hào hứng nói
Tịnh Dương có chút miễn cưỡng nuốt khô, nhưng cũng là mỉm cười đáp lại “Anh làm sao có thể quên được hai đứa”
“ hì hì…” cả hai cô gái đều mỉm cười vui vẻ đến sáng lạng
Như bỗng nhớ ra điều gì Linh Hoa liền nắm lấy cánh tay của Khúc Thụy nũng nịu
“Anh Khúc Thụy, hôm nay tụi em cũng đến đây, anh dạy chúng em đua ngựa được không ?”
Khúc Thụy nhìn Linh Hoa mỉm cười, thuận tay xoa rối cái đầu được chải chuốt kĩ lưỡng của cô bé này cho nó tung lên, vì anh biết chỉ có cách này là nhanh nhất để Linh Hoa buông cánh tay anh ra mà dùng tay chỉnh đốn lại cái đầu rối xù của mình. Quả thật biện pháp này lúc nào cũng hiệu quả, Linh Hoa cuối cùng cũng buông Khúc Thụy mà tay trái phải vuốt tóc liên hồi. Lúc này anh mới chậm rãi mà lên tiếng
“Hôm nay hội của anh có cuộc đua rồi nên không thể dạy các em được….” Khúc Thụy chưa kịp trả lời dứt câu thì Linh Hương bên kia liền ôm chầm lấy Khúc Thụy mà giả đò trách móc, mặc kệ ánh mắt của tất cả những người xung quanh vẫn còn giật mình thay cho Khúc Thụy
“Lần nào cũng vậy hết ? Tụi em không biết đua ngựa cũng vì chờ anh dạy đấy” Linh Hương vẫn không buông Khúc Thụy.
Thấy chị mình thừa dịp ôm Khúc Thụy không buông khiến Linh Hoa bực bội mà ôm siết cánh tay mà kéo anh về phía mình. Giằng qua kéo lại cả hai đều không để ý đến khuôn mặt khó coi của Khúc Thụy đã xa sầm, mà chỉ biết ai sẽ kéo được Khúc Thụy nhiều hơn về phía mình.
Nhìn thấy “anh hai” đang bị hai cô con gái rượu nhà chủ tịch La đang giằng kéo Tịnh Dương có chút thương thương, nhưng vẫn là nuốt nụ cười mà không dám lên tiếng, những người còn lại thì mỗi người đều quay một hướng khác giả đò làm ngơ cố không bật cười, mà để mặc Khúc Thụy giải quyết vấn đề
Không biết bao nhiêu lần anh đã nói với hai cô gái này là cần phải giữ hình tượng tiểu thư khuê các một chút trước mặt người khác, nhất là các bạn của anh bởi vì kiểu gì anh cũng chỉ xem hai cô gái trẻ này là em gái. Nhưng bây giờ đến nỗi bị giằng kéo thế này thì đúng là anh chẳng muốn đứng lằng nhằng ở đây thêm một chút nào nữa. Nhìn sang Tịnh Dương và Diêu Hưng đang cố nén cười, khiến anh nảy ra suy nghĩ đưa hai cô nàng cho hai chàng trai này giải quyết. Anh bỗng nhếch môi lấy lại sự tôn nghiêm, hắng giọng, tay tách hai cô nàng ra khỏi người mình, lãnh đạm nói
“Hôm qua Tịnh Dương có bảo với anh rằng, cậu ấy có chuẩn bị quà về nước cho hai em. Nhưng vì không gặp được cả hai vì thế quà vẫn giữ không thể đưa được. Anh nghĩ bây giờ hai đứa qua đó lấy là phù hợp nhất” Khúc Thụy đẩy cả hai cô thiên kim về phía Tịnh Dương, rồi không để Tịnh Dương kịp phản bác Khúc Thụy nói tiếp “Hôm nay anh còn phải đua ngựa nên bây giờ anh cần phải đi chuẩn bị, vì thế mấy đứa cứ đứng nói chuyện đôi chút đi”
Nói xong anh cũng là nhanh chóng rời khỏi nơi đó mà đi vào trong chuẩn bị, để mặc hai cậu em nói chuyện với các cô con gái nhà chủ tịch Phương. Quả thật anh cũng chẳng còn đối sách nào tốt hơn vì chủ tịch La là một người thầy và cũng là một đối tác đáng tin của anh. Chủ tịch La lấy vợ khá trễ nên mãi sau mới có được hai cô thiên kim, vì thế nghiễm nhiên cả hai cô được cưng nựng như những công chúa nên cũng không thể trách tính cách hai cô này có chút tự tung tự tác. Vì nể mặt chủ tịch La nên anh cũng chỉ có thể nhẹ nhàng mà từ chối, tốt nhất là tránh được lúc nào thì hay lúc đó
Quá bất ngờ, khi giờ đây hai bên Tịnh Dương là hai cô thiên kim đang nhìn anh bằng ánh mắt long lanh chờ đợi, khó nhọc nuốt khô Tịnh Dương miễn cưỡng nắm tay kéo Diêu Hưng ra phía trước, dùng câu nói gọn nhất có thể để bàn giao cả hai cho chuyên gia xử lý hậu trường Diêu Hưng
“Anh đã gởi quà ở chỗ Diêu Hưng, có thời gian hai em qua đó lấy nhé” Tịnh Dương nhanh nhẹn nhìn Diêu Hưng, sau đó cũng rút lui nhanh theo những người đi sau Khúc Thụy.
“Ơ..” Diêu Hưng chưa kịp rời khỏi liền bị cả hai cô thiên kim níu lại
“Anh Diêu Hưng, quà của tụi em đâu ?” cả hai đều đồng thanh nói