Sáng ra toàn chuyện lạCuộn tròn trong chiếc chăn ấm áp, Như Kỳ cũng chẳng nhớ nổi mình đã ngủ bao nhiêu tiếng, có lẽ là từ đầu buổi chiều ngày hôm qua. Sau khi đón taxi về nhà, ăn uống qua loa, tắm rửa đôi chút rồi cứ thế cô vùi đầu vào ngủ. Như Kỳ sẽ tiếp tục ngủ nữa nếu như không có tiếng chuông cửa cứ bấm liên tục không ngừng nghỉ kia. Quả thật rất là thách thức tính nhẫn nại của người bấm chuông, nhưng cuối cùng thì Như Kỳ cũng phải chịu khuất phục mà khoác áo ngủ ra mở cửa
“Ai đấy ?” cô chỉnh đốn lại trang phục trong khi nhìn qua khe cửa xác định vị khách không mời này
“Như Kỳ, cô ૮ɦếƭ bằm trong đó rồi hả ra mở cửa mau lên” một giọng nói vang lên Ⱡồ₦g lộng như tiếng của đài phát thanh luồn lách qua bức tường vọng vào tai Như Kỳ khiến cô từ tò mò sang kinh hãi
“Trường Phi đến rồi à ?” cô trấn tĩnh mình
“Không phải tôi chứ còn ai, cô còn ૮ɦếƭ dí ở trong đó làm gì mà chưa mở cửa vậy. Trời ơi có ai khổ như tôi vậy không nè, đường đường là quyền tổng biên tập mà ngày nào cũng phải chạy qua kêu nhân viên đi làm là sao ? Mà sao còn chưa mở cửa nữa ?” tiếng Trường Phi vẫn thánh thót như tiếng chim hót trong bụi mận gai, chỉ nghe tiếng chẳng thấy hình.
“Hì .. hì…” Như Kỳ mỉm cười hòa hoãn xoa dịu cơn tức giận của Trường Phi, lễ độ nói tiếp “Chào anh, à nhầm chị Trường Phi. Đi làm sớm vậy ?”
“Đi làm lúc 8 giờ mà còn sớm hả ? Như Kỳ ơi Như Kỳ ! không lẽ cô tính để tôi ngày nào cũng chạy qua réo rắt gọi cô đi làm thì cô mới chịu đi làm sao ? Nếu cô không phiền thì cũng nên cho tôi chút danh dự, tôi dù sao cũng là quyền tổng biên tập mà ngày nào cũng đưa rước kêu réo cô đi làm thì sau này tôi lên làm tổng biên tập tôi nói có ai nghe không hả ?” Trường Phi bước vào trong rồi lướt qua Như Kỳ sau đó là tiến về nhà bếp mở tủ lạnh tìm kiếm nước uống trong khi miệng vẫn hoạt động hết công suất bất chấp có người nghe hay không
Riêng cô thì quá quen phong cách chỉ cần mình nói không cần người khác nghe của Trường Phi nên cũng không mấy gì là bực bội. Mặc dù cô vẫn hay trách Trường Phi rất bà tám tuy nhiên nói sao thì đây cũng là một đại ân nhân vì cho cô đi làm nhờ xe mà không bao giờ đòi tiền tài xế. Thôi thì cũng là an ủi trong thời kì kinh tế suy thoái và xăng thì cứ tăng từng ngày được đi xe chùa thế này thì còn gì hạnh phúc hơn.
“Hôm nay nữ không nấu bữa sáng sao Như Kỳ?” tiếng Trường Phi vang vọng từ gian bếp
Cảm nhận như sắp có một màn than thân kể khổ của Trường Phi, Như Kỳ bèn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh, cũng không quên ngoảnh đầu đáp ngắn lại “Chúng ta trễ rồi”.
Đúng như những gì Như Kỳ dự đoán, Trường Phi thực sự tức tối mà nói không ngưng nghỉ: nào là việc không nấu bữa sáng cho Trường Phi, không bao giờ chịu dậy sớm đi làm, để Trường Phi đứng chờ ngoài cửa quá lâu….vân vân và vân vân…quả thật sức nói của Trường Phi là vô tận. Trước đây khi Như Kỳ lần đầu gặp Trường Phi cũng là lúc Trường Phi đang đứng càm ràm một ai đó chạy xe đi ngang làm ướt bộ đồ mới của mình. Lúc đó Như Kỳ 10 tuổi còn Trường Phi 15 tuổi, thấy cảnh Trường Phi cứ đứng nhìn ngó hết bên phải rồi bên trái mà không thể nào giũ sạch nước bẩn trên người. Như Kỳ cũng vì lòng tốt bước đến trước mặt Trường Phi, ngồi xuống dùng khăn tay của mình mà giúp Trường Phi xử lý vết bẩn. Về sau khi biết Trường Phi cũng ở trong khu phố của mình thì cũng là lúc gia đình Trường Phi chuyển nhà. Mãi sau này khi gặp lại nhau, nhận ra nhau và giúp đỡ nhau thì đó cũng là chuyện của 8 năm về trước
Cầm cây cọ trang điểm trên tay, Như Kỳ bỗng cảm thấy lạ rằng đã không còn nghe thấy tiếng ca cẩm của Trường Phi nữa. Điều này hoàn toàn là lạ lùng, vì chí ít ngày nào cô cũng nghe Trường Phi luyên thuyên từ nhà đến tòa soạn mà không bao giờ có chuyện ngừng nghỉ. Buông cây cọ, Như Kỳ bước ra ngoài để giải đáp thắc mắc của mình.
“Duck baby cháu là ai ? Sao lại ở đây ?” Trường Phi chống nạnh nhìn đứa trẻ đang đứng trước cửa
Một đứa trẻ chừng 4 tuổi mặc áo thun quần sọt đơn giản nhưng lại gọn gàng, nề nếp, tay trái cầm vali dạng kéo, tay phải cầm một tờ giấy, đang đứng trước mặt Trường Phi không chút rụt rè tròn mắt nghe Trường Phi nói. Bộ dáng như thể một người vừa mới du lịch từ xa trở về nhưng lại gặp người lạ ra mở cửa. Làn da trắng sáng, khuôn mặt tròn trĩnh hồng, đôi mắt to tròn như hai hạt lưu ly được bảo vệ bởi đôi mi dài cong vút. Toàn thân như tẩm một thứ hương của sương sớm, trong lành, thuần khiết, nhưng ánh mắt thì lại luôn kiên định như thể hành động và suy nghĩ đã vượt xa hơn so với tuổi tác thực sự của cậu bé. Điều đó chỉ khiến những người xung quanh liên tưởng đến một Shinichi trong thân xác Connan (bộ truyện nổi tiếng của Nhật Bản), hấp dẫn nhưng cũng bí ẩn sâu xa
Trầm ngâm 1 lúc lâu sau thì cậu bé mới bắt đầu lên tiếng
“Cháu không phải là Duck baby, cháu là Nhất Long con trai của mẹ Như Kỳ. Chú là ai? Sao lại ở trong nhà mẹ Như Kỳ ?” Nhất Long cũng rành rọt nói không chút lo sợ trước khí thế bức người của Trường Phi
Nhếch môi cười cợt trước thông tin mà mình nhận được, Trường Phi xua tay nói “Con trai ? Sao thế được ? Cháu nhầm nhà rồi Duck baby, chú ở đây bao nhiêu lâu mà có thấy nữ nhà này có con đâu. Thôi ngoan tìm nhà khác đi”
“Không thể sai được, đây chính là nhà của mẹ Như Kỳ. Địa chỉ ghi đúng như vậy mà” Nhất Long vẫn kiên định với những gì mình nói ra, đưa cả địa chỉ trên tay cho Trường Phi xem xét
Cầm tờ giấy, mắt đảo nhanh, tay xoa xoa cằm suy nghĩ vài giây thế là Trường Phi quyết định kéo gọi Như Kỳ ra đối chứng
“Như Kỳ ơi Như Kỳ ! nữ ra đây có chuyện rồi kìa. Có đứa trẻ chạy đến kêu nữ bằng mẹ kìa” Trường Phi vẫn ca thán không ngừng
Lách người ra khỏi phòng, bước nhanh về phía Trường Phi, Như Kỳ lên tiếng đáp
“Trường Phi nói vớ vẩn gì thế ?”
“Đây, nữ đây rồi” Trường Phi ngoắc tay liên tục, nắm tay kéo Như Kỳ đứng bên cạnh mình, chỉ thẳng vào Nhất Long mà nói tiếp “Nữ xem tự nhiên có đứa Duck baby này chạy đến gọi mẹ xưng con với nữ kìa. Đúng là mở mắt ra là có chuyện lạ mà….hô hô”
Sau vài giây đứng hình, Như Kỳ có chút không tin đứa trẻ đang đứng trước mặt mình là Nhất Long. Quả thật cô có một đứa con nuôi tên là Nhất Long, nhưng bây giờ đang ở Mỹ học lớp tài năng, sao bây giờ lại có mặt trước cửa nhà cô thế này? Như nén không được tò mò Như Kỳ lên tiếng
“Con quả thật là Nhất Long chứ ? Nhìn con hoàn toàn khác trong những tấm hình mà mẹ nhận được”
Nhất Long khẽ gật đầu, lấy trong túi quần ra một tờ giấy đưa cho Như Kỳ rồi chậm rãi nói thêm “Đây là bức thư của sơ Maria gửi mẹ Như Kỳ”
Mắt đảo nhanh qua tờ giấy trước mặt, rồi lại nhìn lại Nhất Long, trong lòng vẫn là có chút hồi hộp, khẽ mỉm cười cô nhận lấy bức thư. Rất nhanh sau đó Như Kỳ đọc hết bức thư và khẳng định rằng cậu nhóc đang đứng trước cửa nhà mình là Nhất Long con trai nuôi của cô. Quả thật Như Kỳ cũng không thể nào hình dung nổi chỉ sau 2 năm xa cách Nhất Long đã thay đổi rất nhiều mà cũng không giống cả những tấm hình cô vừa nhận cách đây mấy tháng.
Như Kỳ còn nhớ như in cái ngày cô gặp Nhất Long đó là vào một đêm mưa, lúc đó Nhất Long vừa tròn 2 tuổi. Rời khỏi quán bar là lúc 1h sáng cô đang chờ taxi đến đón thì bỗng có một người đàn bà cả người ướt sũng, mặt mũi thì bị đánh đến máu me đầy đầu đến ôm lấy chân cô mà hổn hển nài nỉ
“Tôi xin cô….. Hãy giúp mẹ con chúng tôi” tay ôm một đứa bé người đàn bà quỳ rạp thân mình xuống dưới chân Như Kỳ mà cầu xin. Như Kỳ bị ôm chân bất ngờ đến giật mình mà làm rơi cả ô, miệng còn chưa kịp phản ứng gì thì người đàn bà lại nói tiếp “Tôi xin cô….. Bọn chúng mà bắt được là chúng tôi sẽ ૮ɦếƭ mất” người đàn bà nói đứt quãng trong tiếng thở dồn dập
Cô nuốt khô hồi hộp nói “Nhưng ai chứ ? Sao không nhờ cảnh sát”, mắt cũng là lo lắng nhìn ngó xung quanh
“Xin hãy cứu chúng tôi. Không kịp nữa rồi, chúng nó sẽ đuổi đến đây ngay bây giờ” người đàn bà vừa nói vừa hớt hãi nhìn ngó xung quanh, khuôn mặt mỗi lúc một căng thẳng đến mức làm cho Như Kỳ cũng phải lo sợ mà căng thẳng theo.
Cô cũng nhìn theo ánh mắt của người đàn bà mà gấp gáp hỏi “Tôi phải làm sao?”
Như Kỳ hỏi dồn người đàn bà như thể chính cô là người đang gây họa và cần phải trốn tránh ngay lập tức
Cắn môi hạ quyết tâm, người đàn bà dứt khoát nói “Hãy ôm con trai tôi và trốn đi. Tôi sẽ đánh lạc hướng bọn họ” lời chưa xong thì đứa trẻ đã được đưa qua tay của Như Kỳ, người đàn bà tiếp tục quỳ xuống dập đầu hành lễ, hơi thở hổn hển nói “Hãy giúp chúng tôi, ơn đức này tôi sẽ không bao giờ quên” tiếng nói đứt quãng trong nước mắt xen lẫn cơn mưa.
Trước một chuỗi hành động và lời nói của người đàn bà trước mặt, Như Kỳ chưa kịp phản ứng gì thì bà ta đã đứng lên gấp gáp hôn con trai rồi nói tiếp
“Mẹ xin lỗi con, nhưng mẹ yêu con rất nhiều. Hãy tha thứ cho mẹ. Cô đây là người tốt, con đừng sợ, sau này lớn lên con sẽ hiểu” người đàn bà không kìm được nước mắt, nhưng cũng là đẩy Như Kỳ đi một hướng khác
Sau đó liền chạy bạt mạng về phía màn mưa trắng xóa, để lại Như Kỳ cùng đứa trẻ cũng lo lắng chạy đi tìm chỗ trốn. Mặc dù Nhất Long được bồng trong tay người lạ nhưng cậu bé vẫn không khóc lớn tiếng, chỉ là những giọt nước mắt và tiếng thút thít thé thé trong miệng, khiến Như Kỳ cảm phục không ít. Đối với một đứa trẻ còn quá nhỏ như thế mà phải rời khỏi tay mẹ trong cảnh màn mưa trắng xóa, mà vẫn không gào thét giãy dụa thì có thể đoán đứa trẻ này suy nghĩ kiên định và đã có phần lớn hơn tuổi rất nhiều.
Về sau Như Kỳ có mang Nhất Long trở về chỗ cũ tìm mẹ, nhưng chờ mãi cũng không thấy người mẹ thống khổ đó đến tìm. Thế là Như Kỳ liền đưa Nhất Long đến côi nhi viện của thành phố mà nhờ sơ Maria chăm sóc chờ đợi người thân đến đón. Thấy thằng bé kháu khỉnh đáng yêu trên cổ còn đeo một sợi dây chuyền có hình đầu rồng màu xanh ngọc bích, nên Như Kỳ liền đặt tên cu cậu là Nhất Long. Về sau sơ Maria muốn đưa Nhất Long tham gia vào lớp học tài năng, vì sơ Maria bảo Nhất Long thuộc loại thần đồng cần được bồi dưỡng. Để hợp pháp hóa giấy tờ, Như Kỳ đã làm theo lời khuyên của sơ Maria làm mẹ đỡ đầu cho Nhất Long. Vì thế nghiễm nhiên cô có một đứa con thần đồng trên trời rơi xuống.
“Mẹ Như Kỳ không vui khi con về nước sao ?” Nhất Long tròn mắt hỏi khi Như Kỳ còn đang chìm trong quá khứ
“À…” Như Kỳ tỉnh táo, mỉm cười vui vẻ nói “Không mẹ Như Kỳ ngạc nhiên quá đấy thôi. Con về nước quá bất ngờ và nhìn cũng đẹp trai hơn so với tưởng tượng của mẹ” cô tinh nghịch ghẹo con trai
“Hì hì” Nhất Long vui vẻ nhìn Như Kỳ đầy ánh vui
“Con về nước với ai ? Sao không thấy sơ Maria đâu vậy?”
“Sơ Maria đưa con tới đây rồi có chuyện gấp đi mất rồi. Sơ bảo con cứ theo địa chỉ này là sẽ gặp được mẹ Như Kỳ. Vài ngày sau sơ sẽ đến đây gặp mẹ Như Kỳ ” Nhất Long thật thà trả lời
Khẽ gật đầu, cô tươi cười nói tiếp “Vậy là tốt rồi. Hì hì”
Như Kỳ nhìn Nhất Long mà trong lòng đầy vẻ vui mừng vì nhìn cậu nhóc theo cách nào cũng thấy rất đáng yêu, hai má phúng phính hồng, làn da non mềm còn có cả đồng tiền chỉ khi nói hoặc cười mới xuất hiện, quả thật rất có tố chất mỹ nam, “nếu tối nào cũng được ôm nhóc cưng này ngủ thì có lẽ cô sẽ mãn nguyện mà cười không dứt mất thôi” cô cũng là thầm nghĩ. Vừa nhìn thôi cô đã muốn ào vào hôn vài cái lên khuôn mặt quá bắt mắt kia lắm rồi, chân còn chưa kịp bước đến thì Trường Phi đã nhanh chóng kéo Như Kỳ ra xa xa Nhất Long rồi nhìn thẳng vào Như Kỳ tra hỏi
“Mặc dù hơi khó hiểu nhưng Duck baby này thật sự là con của nữ hả ?” Trường Phi chỉ ngón tay cong ✓út của mình vào mặt Nhất Long sau một lúc lâu im lặng nghe Như Kỳ và Nhất Long trò chuyện
Như Kỳ gật đầu với Trường Phi, tiếp tục nhìn Nhất Long không dứt
“Uhm, Nhất Long ! chào chú Trường Phi chưa con ?”
Có vẻ Trường Phi vẫn chưa thích ứng được với thông tin là Như Kỳ có con nên vội vàng xua tay rồi gấp gáp nói
“Khoan….khoan hãy chào. Nhưng cha đứa bé là ai ? Nữ giấu tôi có con lúc nào thế ?” Trường Phi vẫn là chưa hết những thắc mắc của mình về sự xuất hiện quá bất ngờ của Nhất Long
“Em không giấu Trường Phi gì cả, Nhất Long thật sự là con của em. Thôi Nhất Long chào chú đi con” Như Kỳ cố tránh đi những câu hỏi đi sâu của Trường Phi, vì ngoài việc khẳng định Nhất Long là con của mình ra thì cô không muốn nhắc lại những chuyện quá khứ đau lòng kia để làm cho Nhất Long buồn tủi
“Chào chú” Nhất Long từ ánh mắt đang vui vẻ với Như Kỳ bỗng nhiên đanh lại không vui vẻ nữa mà chào Trường Phi
“…” Như Kỳ vui vẻ vì Nhất Long rất là vâng lời và cô cũng là cố ý không quan tâm đến sắc thái không chấp nhận sự thật của Trường Phi nên cứ thế một tay cầm hành lý, một tay nắm tay Nhất Long lướt qua Trường Phi để vào nhà. Nhưng vừa đi đến Trường Phi thì Nhất Long đột nhiên đứng lại nhìn Trường Phi dò hỏi
“Chú chưa trả lời câu hỏi, chú là ai? Sao lại ở trong nhà mẹ Như Kỳ?” Nhất Long chẳng ngại ngần cứ thế giương đôi mắt đen láy như hai hạt lưu ly nhìn vào Trường Phi mà dò hỏi. Điều đó khiến cô có chút hạnh phúc nhận định rằng con trai mình quả thật có chút ngạo nghễ nam nhi lắm nha, nhưng sau đó cô cũng là dịu giọng mà nói chuyện cùng con trai
“Chú ấy là quyền tổng biên tập trong tòa soạn nơi mẹ làm. Con hiểu quyền tổng biên tập chứ, tức là người thay thế cho tổng biên tập điều hành hoạt động của tòa soạn cho đến khi có người mới”
“Chú ấy chỉ là xếp của mẹ Như Kỳ thôi phải không?” Nhất Long bỏ qua tất cả những biểu hiện sắc thái vui buồn của Như Kỳ mà nhìn cô chắc nịch hỏi lại
Gật đầu đơn giản, cô thốt ra đúng một từ khẳng định “Uhm”.
Cô bị nhìn đến nỗi nuốt khô chỉ khẳng định lại nghi vấn của con trai mà không nói gì thêm. Cô quả thật là nên nghiên cứu về Nhất Long đôi chút từ sơ Maria, vì nghĩ thế nào cô cũng không nghĩ một đứa trẻ mới 4 tuổi mà suy nghĩ đã dứt khoát như vậy
“Mẹ Như Kỳ ăn sáng chưa? Con muốn ăn sáng” Nhất Long quay sang Như Kỳ mà nũng nịu, khiến cô lại càng khẳng định việc gặp sơ Maria là cần thiết. Con trai cô quả có khả năng biến đổi biểu hiện sắc thái nhanh chóng đáng nể à nha.
“Mẹ Như Kỳ cũng chưa ăn, vậy cưng ăn với mẹ nhe” Như Kỳ nựng nhẹ vào khuôn mặt phúng phính hồng của con trai, chỉ tiếc là chưa ôm hôn được cái nào, thoáng nghĩ chỉ cần được vùi mặt vào đôi má quá ư đáng yêu của con trai thì bắt cô nghe Trường Phi than thở đúng 1 ngày cô cũng cam tâm chấp nhận
Có lẽ vì niềm vui đón Nhất Long khiến Như Kỳ quên đi tất cả, quên rằng trong nhà còn có Trường Phi và quên rằng cô còn phải đi làm, cho đến khi Trường Phi mạnh mẽ phản đối
“Bây giờ mà nữ còn ăn sáng nữa là tới chiều mới đến tòa soạn, thui bỏ , bỏ lại hết lên xe đi làm, nữ muốn Gi*t quyền tổng biên tập là tôi chắc. Một tháng đi trễ hết 29 ngày còn 1 ngày là không đi làm, nữ thấy ai được đặc cách như nữ không?” Trường Phi giãy nảy giậm chân xuống đất rồi đứng lên phản đối
“Không được, mẹ Như Kỳ không ăn sẽ không có sức để đi làm” Nhất Long lên tiếng giữ Như Kỳ lại mà chỉ nhìn chăm chăm vào Trường Phi
“Duck baby, cháu ngoan đi, chút về chú mua kẹo cho ăn” Trường Phi ra sức dỗ dành
“Nhất Long không ăn kẹo. Mẹ Như Kỳ ơi ! con đói” chỉ trong một câu nói mà khi nhìn Trường Phi là thái độ nghiêm nghị trong khi nhìn cô lại lạ mềm mỏng đáng yêu. Quả thật là diễn viên mà
Mắt nhắm mắt mở như không thấy được biểu cảm của con trai, Như Kỳ bế Nhất Long về phòng bếp và chuẩn bị vài món đồ ăn sáng đơn giản. Cứ thế mà bỏ mặc Trường Phi phùng mang trợn má, căm phẫn mà càu nhàu liên tục từ lúc dọn bữa sáng đến khi đi làm, ngay cả đã vào tới tòa soạn rồi mà cô vẫn nghe Trường Phi than trách không ngừng về Nhất Long. Nhưng rất may cho cô là khi vừa đến văn phòng thì Trường Phi đã bị tổng giám đốc triệu tập đến phòng làm việc thế là Như Kỳ mới được tha bỗng cho cái lỗ tai bị càu nhàu đến lùng bùng.