Phong Lưu Đấu Oan Gia - Chương Cuối

Tác giả: Trạm Lượng

“Ô…… Anh cả, em sao lại xui xẻo như vậy, đi chọc tới một bà điên……”
Trụ sở công ty Đông Hạo, trong văn phòng tổng tài truyền ra tiếng kêu rên, bởi vì tiếng kêu ‘Gi*t heo’ này gần đây mỗi ngày đều vang lên, nên mọi người đã sớm thấy mà không thể tránh, lười đi để ý tới.
“Anh cả, nam nhân bà căn bản không để ý tới em, ngay cả cửa cũng không cho em vào. Gọi điện thoại, vừa nghe là tiếng em lập tức tắt máy, anh nói xem, cô ấy không phải muốn thật sự không để ý tới em trong một năm chứ? Em là chọc phải ai a……” Sống ૮ɦếƭ dính ở văn phòng người khác không chịu đi, Thiệu Doãn Cương tiếp tục than khóc cho vận xui của mình.
“Em là trêu chọc Lâm Tư Nguyệt a!” Mắt nhìn tài liệu, động tác phê duyệt trong tay vẫn không dừng, Thiệu Doãn Thiên căn bản không dư thừa lòng thương hại, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn một cái.
“Mẹ nó! Đừng nhắc bà đó với em!” Nói đến Lâm Tư Nguyệt, Thiệu Doãn Cương liền đầy một bụng hỏa, nghiến răng nghiến lợi mắng. “Cái bà điên kia, căn bản là muốn gây chuyện để được nổi tiếng, lúc này em thực sự phát hỏa!”
“Liên quan đến đứa nhỏ……”
“Cái gì đứa nhỏ? Em hoài nghi cô ta căn bản không mang thai!” Thiệu Doãn Cương cười lạnh. Ngoại trừ nam nhân bà, công tác tránh thai hắn vẫn luôn làm rất cẩn thận.
Gật gật đầu, cuối cùng cũng phân phát một chút chú ý cho hắn, Thiệu Doãn Thiên nâng mắt cười nghễ. “Chuyện này, em tính giải quyết như thế nào? Cứ tiếp tục lùm xùm, cơn tức của Đỗ Lan chỉ có tăng chứ không giảm!”
“Yên tâm!” Lộ ra một nụ cười ngoan tuyệt, Thiệu Doãn Cương đã sớm có cách. “Em muốn để luật sư ra mặt tuyên bố với giới truyền thông, cô ta có can đảm thì cứ sinh đứa nhỏ ra, chỉ cần xét nghiệm DNA là con em, em liền nhận. Nếu không, ông đây sẽ thưa cô ta tội phỉ báng danh dự, để cô ta cả đời này không ngẩng mặt lên nổi!” Mẹ nó! Lúc trước không nói lời nào, tùy ý cô ả muốn đánh bóng tên tuổi sao cũng được, liền nghĩ hắn chấp nhận sao? Lão hổ không phát uy, liền tưởng hắn là mèo bệnh chắc?
“Em đã nắm chắc như vậy, anh đây không ý kiến nữa!” Cười cười, Thiệu Doãn Thiên không tiếp tục đề tài nhàm chán này nữa, đặt chú ý trở lại công việc.
Thấy anh cả nhà mình lại không để ý tới hắn, Thiệu Doãn Cương suy sụp, lại bắt đầu quỷ khóc thần hào. “Anh cả, ngày hôm qua anh đi thăm nam nhân bà, tâm tình của cô ấy có tốt lên chưa? Thân thể thế nào? Em hiện tại chỉ có thể dựa vào anh truyền lại tin tức……” Ô…… Mấy ngày nay, nam nhân bà căn bản không muốn gặp hắn, chỉ có thể ngày ngày dò hỏi anh cả để biết tình trạng của cô.
Cười thú vị nhìn hắn, Thiệu Doãn Thiên nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tình trạng của Đỗ Lan tốt lắm a! Ăn ngon, ngủ được, bụng mấy ngày nay bắt đầu lớn lên……”
“Oa – em muốn theo nhìn đứa nhỏ lớn lên, không muốn bỏ qua bất kì giai đoạn nào a!” Thiệu Doãn Cương trong lòng đau đớn gào thét. “Nam nhân bà vì sao phải tàn nhẫn như vậy, chia rẽ hai cha con tụi em? Nhất định cục cưng trong bụng cô rất nhớ ba ba này a……”
Lại bắt đầu thê lương gào khóc, Thiệu Doãn Thiên thật sự chịu không nổi, chỉ có thể mắng hắn xứng đáng. “Ai bảo em lúc trước hoa tâm đùa giỡn phụ nữ, lúc này quậy đến dư luận xôn xao, Đỗ Lan tức giận không để ý em, đây là báo ứng.” Phong lưu hoa tâm mà không được dạy cho một bài học thì không phải quá tiện rồi sao!
“Này! Anh cả, anh sao có thể bênh vực người ngoài, phản bội em ruột?” Cảm thấy bất bình, hắn lên tiếng kháng nghị.
“Anh bênh Đỗ Lan, sao có thể nói là bênh người ngoài? Nhìn kiểu gì cũng là người một nhà a!” Tâm tình bắt đầu tốt lên.
Bắn ra ánh mắt sắc như dao, Thiệu Doãn Cương tức giận. “Anh không giúp em đón cô ấy vào cửa, nói bênh người trong nhà là danh bất chính, ngôn bất thuận.”
Đã giúp hắn rất nhiều rồi! Thiệu Doãn Thiên mỉm cười, nghĩ nếu nhắc đến đề tài này, nhân tiện hỏi một chút. “Doãn Cương, em là thật muốn cưới Đỗ Lan sao?”
“Vô nghĩa! Từ khi trưởng thành đến giờ, anh thấy em cầu hôn với ai chưa?” Anh cả sao lại thế này? Hoài nghi thành tâm của hắn sao?
“Em yêu Đỗ Lan sao? Nếu không yêu thì đừng hại con gái người ta……”
“Ai nói em không yêu? Em tất nhiên là yêu cô ấy……” Lập tức bốc hỏa ngắt lời, ai ngờ lời ra khỏi miệng, hắn mới phát giác chính mình vừa nói gì, liền đứng hình tại chỗ.
A! Hắn rốt cuộc đang nói cái gì? Hắn yêu người nhà, yêu anh cả, yêu lão Tam, còn chưa bao giờ yêu người con gái nào. Vậy sao hôm nay lại có thể dễ dàng nói yêu nam nhân bà như vậy? Hơn nữa lại nói rất tự nhiên, giống như vốn đã là vậy? Má ơi! Hắn là làm sao vậy?
“Thì ra em yêu người ta a!” Được đến đáp án vừa lòng, Thiệu Doãn Thiên cười đến thực thâm ý.
“Đúng! Em chính là yêu người ta! Như thế nào?” Thiệu Doãn Cương thẹn quá hóa giận, hơn nữa phát hiện chính mình nói yêu cô, càng nói lại càng dễ, giống như thực sự có chuyện đó, liền bắt đầu nhớ lại chuyện cũ. “Nếu không yêu, sẽ đem nhà trọ cho cô ở nhiều năm như vậy sao? Ông đây từ đầu đã định ‘kim ốc tàng kiều’* quấn lấy người ta, không cho mấy tên bên ngoài có cơ hội, như thế nào? Bị mưu tính sâu xa của em dọa chưa!”
Ừm…… Càng nói càng thấy chính mình hình như là có suy nghĩ như vậy thật, chẳng lẽ hắn yêu nam nhân bà? Xùy! Quan tâm có phải yêu thật hay không, dù sao hắn sớm hạ quyết tâm muốn độc chiếm nam nhân bà cả đời. Đời này, hai người bọn họ nhất định phải cãi nhau đến già.
“Đúng là đã bị hù hết hồn!” Giả bộ ôm иgự¢, Thiệu Doãn Thiên đùa giỡn, sau đó liền nghiêm túc lên. “Doãn Cương, em nên biết, sau khi cưới Đỗ Lan, em sẽ không thể trêu chọc phụ nữ như trước nữa!”
Đương nhiên gật đầu, hắn cười lười biếng. “Em hy sinh khá nhiều! Vì cô ấy, em buông tha cho cả một vườn hoa!”
“Em làm được sao? Nếu làm không được, em cũng đừng tổn thương Đỗ Lan, em ấy không phải loại phụ nữ có thể mở một con, nhắm một con cho qua.” Tuy rằng cảm thấy em trai nhà mình sau khi kết hôn sẽ không xằng bậy, nhưng vẫn là nhịn không được nói rõ lại một lần.
“Anh cả, anh biết không?” Cánh tay chắc khỏe đột nhiên đặt lên vai Thiệu Doãn Thiên, Thiệu Doãn Cương ra vẻ than thở. “Chỉ cần nghĩ đến hậu quả khi chạm đến phụ nữ khác, ‘tiểu lão đệ’ của em liền bị dọa mềm nhũn, làm sao còn có khả năng xằng bậy! Anh không thấy gần đây em ngoan như cún bị thiến, hoàn toàn không động Dụς ∀ọηg sao?” Ô…… ‘Em trai’ đáng thương tịch mịch đã lâu, nam nhân bà khi nào thì mới bằng lòng an ủi hắn? Mỗi ngày đều dựa vào ‘hai tay vạn năng’ là không được nha!
“Về làm việc đi, đừng thừa cơ ở trong này nhàn hạ, lêu lổng!”
“Ô…… Anh cả, anh có còn tình cảm anh em không vậy? Em trai yêu dấu của anh gặp kiếp nạn trong đời vậy mà anh còn có tâm tình làm việc……”
Lại bù lu bù loa lên, nhưng là Thiệu Doãn Thiên lúc này đã như lão tăng nhập định, tùy ý hắn ca hát diễn xướng thỏa thích thì thôi.
Cũng không biết là có người chột dạ hay sao? Sau khi luật sư bên Thiệu Doãn Cương mở họp báo, không đến hai ngày, bên Lâm Tư Nguyệt liền truyền đến tin tức cô ta bị sẩy thai. Đứa bé không sinh ra, DNA cũng không thể xét nghiệm, mọi chuyện cứ như vậy mà chìm xuồng.
Đương nhiên, tin tức sẩy thai này cũng làm nhiều người nghi ngờ, nghi ngờ cô ta căn bản không có mang thai. Nếu không sao bên đối phương vừa nói sẽ đồng ý phụ trách, chỉ cần đứa nhỏ sinh ra, xét nghiệm DNA là đúng liền nhận nuôi dưỡng, ngược lại sẽ kiện ra tòa, ngày hôm sau, đại tiểu thư này liền vô duyên vô cớ sẩy thai? Chuyện này có thể giải thích như thế nào? Là cô ta vừa nghe được đối phương gia thế hiển hách đồng ý nhận nuôi, mừng rỡ đến mức động thai sao?
Ha ha…… Tóm lại mặc kệ như thế nào, chuyện lộn xộn này nổi lên chưa được ba ngày đã chìm xuống, làm tâm tình Thiệu Doãn Cương vui vẻ trở lại.
Hôm nay, hắn thật sự nhịn không nổi ý muốn gặp Đỗ Lan, sau khi ăn vài lần bế môn canh* vẫn không chịu thua tiếp tục nhấn chuông.
(R: bế môn canh: đóng cửa không chịu ra tiếp).
“Ai? Là tiện bại hoại thì về đi, nếu là người khác, mời nói tên!” Từ bên trong truyền ra tiếng trả lời của Đỗ Lan.
“Nam nhân bà……” Thiệu Doãn Cương thiếu điều muốn khóc ròng. Cô nàng này càng ngày càng tinh quái, lúc trước còn có thể ra xem, thấy hắn mới sập cửa lại, hiện tại liền ‘nghe tiếng đoán người’.
“Thì ra là tiện phôi, biến!” Giọng điệu hung ác.
“Nam nhân bà, mấy ngày nay bà không xem tin tức sao? Cô ả kia nói bị sẩy thai, bà biết cô ta không mang thai, hết thảy đều là cố ý gây chuyện mà. Bà còn muốn vì chuyện này giận tôi tới khi nào a?” Tiếp tục ở ngoài cửa ra sức kêu gọi.
“Một năm! Ông không nghe học trưởng nói sao?” Người ở trong nóng giận kêu to. “Cho dù Lâm tư Nguyệt kia không mang thai, ông vẫn phải vì phong lưu trước kia mà chuộc tội! Nếu trước đây ông không xằng bậy, hôm nay người ta cũng sẽ không đến quấn lấy ông…… Mẹ nó! Càng nói càng bực, một năm này ông ‘tịnh thân’ cho tôi, nếu không đừng hòng chạm vào tôi!” Tức giận đến mức đã quên dưỡng thai, mắng ra lời thô tục.
“Một năm? Bà đang nói giỡn sao?” Thiệu Doãn Cương hổn hển bắt đầu đập cửa. “Bà nếu không mở cửa, tôi liền tự mình lấy chìa khóa mở ra!” Đáng giận! Nghĩ hắn vào không được sao? Nam nhân bà cũng không ngẫm lại chủ nhân đích thực của nhà trọ này là ai?
Rầm! Bên trong truyền ra tiếng đạp cửa.
“Ông mở đi! Ông dám mở tôi liền đá ૮ɦếƭ ông!” Rầm! Lại đạp cửa một cái.
“Oa! Nam nhân bà, đừng thô lỗ như vậy, cẩn thận động thai!” Thiệu Doãn Cương trong lòng giật thót, rất sợ sự kiện sẩy thai sẽ thật sự xảy ra. Nói gì cũng không dám đút chìa khóa vào mở cửa.
“Ông biến xa một chút sẽ không có chuyện gì! Tiếp tục nói chuyện với ông tôi mới có thể động thai!” Người bên trong vẫn tức giận như trước không giảm.
Trời đất bao la, phụ nữ có thai lớn nhất! Hắn có thể cùng phụ nữ có thai đấu cái gì? Uể oải nhìn cánh cửa đóng chặt, Thiệu Doãn Cương thở dài……
Tướng tài nên hiểu lúc nào cần lui binh, lần này hắn — nhận thua, lui lại!
Bóng đêm bao trùm, mây đen che khuất ánh trăng, bốn phía đều tối đen, là đêm rất thích hợp để ăn trộm, ςướק sắc hành động.
Nhẹ nhàng lẻn vào nhà trọ, mò mẫm tiến vào phòng ngủ, nhìn ánh đèn mờ ảo chiếu sáng thiên hạ ngủ say trên giường, bóng đen nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng.
Thật cẩn thận đi đến giường lớn, bóng đen linh hoạt nằm xuống, vui vẻ ôm thiên hạ đang ngủ vào lòng, cánh tay màu đồng xoa xoa bụng đã hơi nổi lên rồi mới thỏa mãn cười……
“Nam nhân bà……” Bóng đen gọi khẽ, giải bớt nỗi nhớ tương tư mấy ngày qua.
“Ưm……” Dường như ngửi được mùi vị quen thuộc, thiên hạ đang ngủ say không tự giác cọ cọ lên người bóng đen, tìm một tư thế thoải mái nằm trong vòng tay ấm áp, sau khi lẩm bẩm vài tiếng lại chìm vào giấc ngủ.
“A…… Tôi biết là bà nhớ tôi mà!” Nghe được lời nói lẩm bẩm của người đang ngủ, bóng đen cười đắc ý, ôm thật chặt người nhung nhớ mấy ngày rồi cũng thả lỏng tâm tình để chính mình chìm vào giấc ngủ……
Sau lưng ấm áp, Đỗ Lan thoải mái mở ra đôi mắt nhập nhèm còn buồn ngủ, nhịn không được ách xì 1 cái, lại phát hiện phần eo có chút nặng……
Ủa? Bàn tay to màu đồng trên người cô là ở đâu ra?
Xoay người nhìn lại, một khuôn mặt quen thuộc đang nằm trên gối đầu của cô ngủ khò. Càng quá đáng là hắn còn chiếm hơn phân nửa giường, làm cô chỉ có thể nằm trong lòng hắn!
‘Bốp!’ Ngọc nữ thần chưởng vận đủ mười thành công lực công kích kẻ đang ngủ như ૮ɦếƭ, làm hắn giật mình tỉnh dậy.
“Nam nhân bà, bà dọa người a!” Thiệu Doãn Cương lẩm bẩm kháng nghị. Trong lúc ngủ mơ mà bị dọa một phát như vậy là tổn thọ mười năm nha! Nam nhân bà nếu không muốn sớm thủ tiết thì nên trân trọng hắn mới phải.
“Thiệu công tử, xin hỏi ngài đến lúc nào?” Khốn nạn! Còn dám cáo cô dọa người! Bảo hắn biến xa một chút, hắn lại dám thừa dịp cô ngủ say lẻn vào. Đỗ Lan khoanh tay cười lạnh, đáy mắt bắt đầu bốc hỏa.
“Hắc hắc……” Đột nhiên nhớ ra chính mình còn đang nằm trong danh sách cự tuyệt qua lại, hắn liền cười giả ngu, vươn tay ôm cô vào lòng. “Nam nhân bà, tôi nhớ bà, nhớ cục cưng, cho nên……” Những chữ sau không cần nói cũng biết.
“Đi ૮ɦếƭ đi!” Đá hắn một cước, Đỗ Lan vô cùng khó chịu. “Muốn ông biến xa một chút, ông nghe không hiểu tiếng người a? Có cốt khí thì một năm sau hẵng lăn đến cho tôi!”
“Nam nhân bà, tôi thừa nhận tôi không cốt khí!” Tránh thoát đòn tấn công nguy hiểm, hai chân Thiệu Doãn Cương ghìm cô lại, khóe miệng tươi cười. “Muốn tôi một năm không đến đây, này không phải phán tử hình tôi sao? Hơn nữa bà sao nhẫn tâm để tôi bỏ qua giai đoạn cục cưng trưởng thành trong bụng? Như vậy, tôi sẽ thẹn với cục cưng nha!” Hắn phải làm ba ba tốt, mà bắt đầu làm ba ba tốt thì phải cố gắng từ khi cục cưng còn trong bụng.
“Ông muốn nhìn con lớn lên?” Châm chọc cười lạnh, cô hảo tâm đề nghị. “Đi tìm Lâm Tư Nguyệt, cô ta sẽ thực hoan nghênh.”
“Nam nhân bà……” Bất đắc dĩ thay đổi sắc mặt, trong lòng Thiệu Doãn Cương bắt đầu kêu rên. “Mọi người đều nói đã sẩy rồi, bà còn cứng rắn bảo người ta có thai, có phải hơi miễn cưỡng không?”
“Làm sao có thể chứ? Có Thiệu đại ngựa đực ông, muốn mang thai bao nhiêu lần cũng đều rất đơn giản!” Bĩu môi hừ lạnh, trong không khí có chút vị chua.
Hắc! Nam nhân bà ghen? Không hổ là cao thủ rừng hoa, Thiệu Doãn Cương rất nhanh đã ngửi ra được mùi vị ghen tuông, bèn cười vui vẻ.
“Ông, ông cười ૮ɦếƭ đi!” Bị cười đến tức giận, cô mắng chửi.
“Nam nhân bà, ngựa đực tôi nay muốn ở miếng đất của bà cày cấy, gieo trồng, người khác không vinh hạnh này đâu.” Lười biếng cười, phân trần xong lại trộm một cái hôn cuồng nhiệt.
“Ông, ông rất đáng ghét nha!” Cố gắng thoát khỏi nụ hôn, cô đỏ mặt tức giận mắng. “Tôi đang tức giận, ông còn dám hôn trộm!”
“Cái gì? Tôi nhiệt tình câu dẫn bà như vậy mà bà còn có tâm tình tức giận? Nam nhân bà, bà làm vậy không phải nói kỹ thuật tôi không tốt sao? Không được, không được, tôi phải đòi lại mặt mũi……” Thiệu Doãn Cương đùa giỡn, ra vẻ bị sỉ nhục, chu môi lên định đòi lại mặt mũi.
“Ông…… Ông thần kinh a!” Thấy hắn chu lên miệng bạch tuột, Đỗ Lan cười lớn, lúc này mới hiểu được sao lúc trước lúc cô làm thế hắn lại cười đến vậy.
Hắc! Cuối cùng nở nụ cười! Nam nhân bà chỉ cần cười, tức giận gì cũng coi như tan thành mây khói.
“Nam nhân bà, không giận tôi chứ? Nên đồng ý gả cho tôi đi?” Nhanh chóng chớp thời cơ, đôi mắt đen của Thiệu Doãn Cương lóe sáng.
“Vậy ông sau này còn hoa tâm, chơi đùa phụ nữ nữa không?” Biết rõ hắn sau khi ở một chỗ với cô sẽ không bao giờ dính dáng tới cô nào nữa, Đỗ Lan vẫn là nhịn không được muốn hắn cam đoan.
“Đùa! Đương nhiên đùa chứ!” Mạnh mẽ chắc chắn đưa ra đáp án.
“Ông……” Không ngờ hắn đánh ૮ɦếƭ không sửa, Đỗ Lan chán nản.
“Tôi sau này chỉ đùa một cô gái tên là Đỗ Lan!” Trước khi cô trở mặt đá người liền nhanh chóng phun ra câu còn lại.
“Ông…… Đáng ghét!” Chuyển giận thành vui vẻ, cô cười lên.
“Vậy gả cho tôi nha?” Nhanh chóng làm thủ tục kết hôn, miễn cho con gái cưng của hắn trở thành con riêng không rõ cha.
“Được!” Cười đồng ý, đợi lúc mỗ tiện phôi mừng rỡ lên, thình lình thêm một vế. “Chờ tôi quan sát một năm, xác định trong một năm này ông thật sự thủ thân như ngọc, vậy sẽ gả cho ông!” A…… Nhìn biểu hiện của hắn! Một năm sẽ trôi qua rất nhanh.
“Một năm?” Thiệu Doãn Cương thiếu chút nữa hộc máu. “Nam nhân bà, tôi không có nghe lầm chứ?”
“Yên tâm! Lỗ tai của ông không có bị phân trâu lấp lại, tuyệt đối nghe rõ ràng.” Vỗ vỗ bả vai hắn, Đỗ Lan cười đến thực vui vẻ. “Đây là khảo nghiệm của tôi cho ông! Hơn nữa một năm này không cho phép chạm vào tôi, điều kiện ‘tịnh thân’ kia của tôi cũng không phải nói chơi.”
“Bà đang đùa tôi!” Quỷ rống kháng nghị, vội vàng đòi lại quyền lợi cho bản thân. “Bà muốn khảo nghiệm tôi, tôi không phản đối, nhưng là ngay cả chạm vào bà cũng không được, cái này hơi quá rồi!”
Nghiêm túc gật đầu, cô nhíu mày cười. “Nếu ông có thể cấm dục một năm hoàn toàn không chạm vào phụ nữ, tôi sẽ tin ông có ý chí kiên định, sau này mặc kệ có ai câu dẫn ông, ông đều có thể chống lại được, như vậy tôi gả cho ông mới có ý nghĩa nha!” Lấy vẻ ngoài, gia thế của hắn, tin chắc không thiếu người đưa thân đến dụ dỗ. Nếu tên này trong vòng một năm có thể trụ vững, sau này chắc chắn cũng có thể.
Ông trời ơi! Nhanh chóng giáng một cú xuống đầu cô nàng này đi! Nếu không đánh ૮ɦếƭ hắn cũng được!
Thiệu Doãn Cương không nói gì, trực tiếp nằm trên giường giả ૮ɦếƭ…… Một năm? Không bằng cô thiến hắn luôn đi! Một năm!
Cũng không biết là bởi vì trước kia phong lưu, chơi đùa nhiều cô lắm mà giờ nhận đến báo ứng hay sao. Dù sao tiện phôi nào đó quả thực phải chịu cực hình cấm dục một năm. Bi ai nhất là hắn hoàn toàn không dám vì bất mãn mà ‘cầu viện’ bên ngoài, chỉ có thể buồn rầu dựa vào ‘hai tay vạn năng’ để phục vụ ‘tiểu lão đệ’ đáng thương của mình.
Chịu đựng như vậy, cuối cùng chịu đến khi nam nhân bà sinh ra một bé gái mặt 乃úng ra sữa, lại trải qua thời gian ở cỡ mấy tháng, thật vất vả, thời gian thi hành án một năm rốt cuộc cũng xong, đã đến lúc mãnh hổ trở lại.
“Nam nhân bà……” Hai tay tràn ngập tình dục lặng lẽ từ phía sau xoa иgự¢ vì sinh em bé mà đã từ đồng bằng biến thành núi nhỏ của Đỗ Lan……
‘Bốp!’ Không chút lưu tình đánh lên bàn tay hạnh kiểm xấu.
“Anh không thấy em đang cho con gái ăn sao?” Đè thấp giọng sợ dọa đến con gái đang 乃ú sữa, Đỗ Lan hung ác nói.
“Anh cũng cần em cho ăn a! Anh so với con gái còn đáng thương hơn, đói đã một năm……” Thiệu Doãn Cương tràn đầy ủy khuất. Hắn nghẹn một năm rồi nha!
“Nếu đã đói một năm, giờ nhịn thêm một chút cũng không sao, anh chờ một chút!” Đột nhiên nghĩ đến điều kiện ‘tinh thân’ đã hết một năm, Đỗ Lan yêu kiều liếc hắn một cái, sắc mặt ửng đỏ.
Tiện bại hoại này một năm nay biểu hiện đúng là rất tốt, từ công tử phong lưu trước kia biến thành tình nhân hoàn mỹ, ba ba tốt, hẳn là nên thưởng một chút.
Thấy sắc mặt xấu hổ của cô, Thiệu Doãn Cương trong lòng rung động, chỉ cảm thấy tình triều trong nháy mắt liền tràn đầy lênh láng. “Con gái, con nút nhanh chút, đừng giành đồ ăn với ba ba, nếu không sau này đừng trách ba ba không thương con!” Chậm rãi ôm cô tử phía sau, hắn buồn cười uy Hi*p con gái mới ba tháng.
“Anh đang nói ngốc cái gì vậy!” Liếc mắt một cái, Đỗ Lan buồn cười. Thực chưa thấy qua người nào như vậy, đi uy Hi*p con gái còn trong tã lót.
Nhún nhún vai, Thiệu Doãn Cương cười tà, cũng không thấy chính mình có gì sai!
Xì một tiếng, Đỗ Lan không để ý tới hắn, tiếp tục cho con gái ăn. Không bao lâu, đứa trẻ ăn no đã ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Thật cẩn thận đặt con vào trong nôi, vừa đứng dậy, cô đã bị Thiệu Doãn Cương nãy giờ vẫn như hổ rình mồi ôm ngang, quăng lên giường lớn mềm mại.
“Nam nhân bà, hôm nay anh không đem một năm buồn khổ đến để em cảm nhận là không được……” Đè lên cô, hắn tình dục bừng bừng phấn chấn tuyên thệ.
“Tiện bại hoại, em sợ anh sao? Có gan thì đến a!” Trong mắt lóe sáng, Đỗ Lan cười khiêu chiến.
“Được lắm!” Nhận được chiến thư, hắn khàn khàn cười tà, đột nhiên cúi đầu che phủ đôi môi đỏ mọng đang cười.
Trong căn phòng ấm áp, một bé gái đang hạnh phúc ngủ say trong nôi; mà trên giường lớn, cha mẹ cô bé đang nóng bỏng vận động, xướng khúc quân hành tình cảm mãnh liệt đêm xuân ……

Trong công viên nhỏ yên tĩnh, trên băng ghế trắng, một quyển tạp chí thương mại bị gió thổi phần phật, vừa vặn mở ra tại trang phỏng vấn doanh nhân –
Phóng viên: “…… Từ lần phỏng vấn trước đến nay đã hơn một năm, trong một năm này, công ty Đông Hạo vẫn là gà đẻ trứng vàng, đứng đầu danh sách công ty người tìm việc hướng đến, Thiệu phó tổng tài nhất định rất vui vẻ?”
Thiệu Doãn Cương: “Đó là đương nhiên! Chẳng lẽ tôi nên khóc sao?”
Phóng viên: “Ha ha…… Thiệu phó tổng tài vẫn khôi hài như vậy! Cuối bài phỏng vấn, bản thân tôi muốn thay chị em độc giả hỏi một câu, Thiệu phó tổng tài không phiền chứ?”
Thiệu Doãn Cương: “Cái này hình như là thói quen của anh rồi, anh hỏi đi!”
Phóng viên: “Vậy tôi không khách sáo! Năm ngoái anh từng dính scandal um sùm với diễn viên điện ảnh Lâm Tư Nguyệt. Sau đó thật giống như đổi tính, không nghe nói có dính líu gì với phụ nữ nữa, xin hỏi anh đây là ‘một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’ sao? Anh có thể nói một chút quan hệ của hai người không?”
Thiệu Doãn Cương: “Ha ha…… Tôi nghĩ Lâm Tư Nguyệt đó còn chưa có ảnh hưởng lớn như vậy, con người cô ta, vì phong độ của đàn ông, tôi thật sự không muốn bình luận.”
Phóng viên: “Như vậy rốt cuộc là nguyên nhân gì khiến cho sát thủ rừng hoa là anh đổi tính?”
Thiệu Doãn Cương: “A…… Chuyện này kể ra rất dài, đến nỗi anh có thể viết riêng một bài về nó. Bất quá có một vấn đề tôi muốn mượn quý tạp chí để thông báo , không biết quý tạp chí có đồng ý không?”
Phóng viên: “Đương nhiên không thành vấn đề! Mời Thiệu phó tổng tài nói.”
Thiệu Doãn Cương: “Tôi không khách sáo…… Nam nhân bà, anh hiện tại đã vượt qua được khảo nghiệm của em, lại là ba ba tốt của con gái, hiện tại em đồng ý gả cho anh chứ? Anh thật sự không muốn đợi đến lúc con gái có thể làm cô dâu nhỏ a……”
Toàn văn Hoàn
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc