Tà niệm.
Điểm này Đường Tiểu Đông nghĩ rất không sai, trưởng công chúa Ngọc Chân được Đường Huyền Tông thương yêu, nàng bó tóc theo đạo, Đường Huyền Tông đã để rất nhiều nữ tử cùng tuổi tác trong dòng họ vương thất theo nàng, vì vậy cho dù là một đạo cô bình thường nhất trong Ngọc Chân Quan đều có thể có thân phận ngang băng với quận chúa, hoặc là thiên kim tiểu thư của đại thần trong triều, kẻ không muốn sống nữa mới dám đi trêu chọc.
Ra khỏi thành tiến về phía nam, một đường chậm rãi đi, tới chân một ngọn núi không biết tên, cánh rừng rậm xanh miết thấp thoáng, ẩn hiện mái ngói màu hồng nhuốn màu năm tháng.
Tới trước một tòa trang viên rất xa hoa, ngoài cửa có hơn mười chiếc xe ngựa, còn có không ít gia nô tỳ nữ, tốp năm tốp ba tụ tập nói đùa giỡn với nhau.
Đường Tiểu Đông theo Lý Đằng Giao tiến vào, hai lão giả quỷ khí xung thiên dừng lại trước cửa, hai người bọn họ vừa mới xuất hiện, cỗ khí tức quỷ khí âm trầm khiến chúng gia nô tỳ nữ bên ngoài cửa sợ tới mức đều phải lui sang một bên.
Đi qua mấy hành lang, tới hậu hoa viên, đập vào mắt chính là rất nhiều khóm hoa tươi diễm lệ đủ màu sắc, mùi thơm ngát di người.
Trên thảm cỏ xanh mượt trồng vô số loài hoa, có mwor hơn mười bàn trà bằng gỗ cổ, đốt hương thơm thoang thoảng, còn bày đặt một ít thực vật điểm tâm, còn có hộp hoa cỏ, hộp trà, hình thức cổ phác.
Bên các bàn trà có ngồi không ít nam nữ trẻ tuổi, trên người đều mặc quần áo xa hoa, hiển nhiên thân phận không bình thường.
Thấy Hoắc Hàn Yên, Đường Nhu đều đang ngồi cùng nhau, Đường Tiểu Đông không khỏi ngẩn ra.
Hai nàng thấy hắn, cũng ngẩn ngơ, lập tức nở nụ cười xinh đẹp, hơi gạt đầu, coi như đã chào hỏi, mà đám người xung quanh đều hiếu kỳ đánh giá Đường Tiểu Đông.
Người nam tử tuổi trẻ nhìn qua tướng mạo không hề xuất chúng này là ai? Người có thể nhận được lời mời của trưởng công chúa Ngọc Chân, tuyệt đối không thể bình thường.
Lý Đằng Giao vỗ vỗ tay, lớn tiếng nói:
- Các vị, người này chính là Đường Tiểu Đông Đường công tử Lôi Châu.
Hơn mười đạo ánh mắt với thần tình khác nhau nhất tề chuyển lên người Đường Tiểu Đông, tất cả đều là hiếu kỳ và kinh ngạc.
Đường Tiểu Đông bị bọn họ nhìn tới mức toàn thân cảm thấy không được tự nhiên.
Kháo, lão tử lại trở thành động vật tuyệt chủng được bảo hộ tại vườn bách thú rồi?
Lý Đằng Giao cười nhẹ một tiếng:
- Đường công tử mời như ý, ở đây không có bao nhiêu ước thúc.
Ở đây tất cả đều là mỹ nữ, không có ước thúc mới tốt, hắc hăc.
Đường Tiểu Đông trực tiếp bước tới một bàn trà không người ngồi xuống, Lý Đằng Giao thì ngồi ngay bên cạnh hắn, đột nhiên ai lên một tiếng, vội vã rời đi, hiển nhiên có chuyện gì.
Quay sang cười cười với Hoắc Hàn Yên và Đường Nhu, Đường Tiểu Đông lại bắt đầu quan sát mọi người xung quanh.
Mỹ nữ thực đúng là không ít, được đánh giá cực phẩm có tới vài người, trong đoàn người chỉ có hơn mười nam nhân, thế nhưng một người so với một người đều đẹp trai, có người càng đẹp trai tới mức rối tinh rối mù, dùng hai từ mỹ lệ để hình dung cũng không quá mức, nếu như đưa đám người này tới Thái Lan đổi giới tính, tuyệt đối ôm được giải ba hoa hậu thế giới.
Đường Tiểu Đông có điểm xấy hổ thấy người vào là một nam nhân, cuối cùng cũng tìm được một chút an ủi của tâm hồn.
Người này xấu bạo nha, màu xa đen đúa so với dân chạy nạn Châu Phi cũng không kém hơn bao nhiêu, hắn so với mình xấu hơn n lần, hắc hắc.
Có thể là xấu cùng với xấu, nam nhân tướng mạo kém cỏi này đặt ௱ôЛƓ ngồi ngay bên cạnh hắn, so với đám nữ nhân xinh đẹp toàn trường mà nói, hai người chính là đối lập rõ rệt.
Hoàn hảo, không ai tỏ vẻ soi mói đối với tướng mạo của hai người, ánh mắt nhìn qua phần nhiều đều là thần sắc tràn ngập hiếu kỳ.
Đường Tiểu Đông lấy tay chọc chọc gã nam nhân xấu xí bên cạnh, cười ha ha hỏi:
- Quý tính huynh đệ?
Nam nhân xấu xí mở miệng rộng, trực tiếp đổ hết chén rượu ngon, mỉm cười nói:
- Họ Địch, tên Diễm.
Ta kháo, cười rộ lên càng xấu, không cười vẫn tốt hơn.
Địch Diễm?
Đường Tiểu Đông xoa xoa hai gò má, tên này nghe có điểm quen tai, chỉ là nghĩ không ra là ai? Sớm biết như vậy trước kia lúc lão sư giảng về lịch sử Đại Đường, chăm chú nghe bài một chút thì tốt rồi.
Hắn tự giới thiệu.
- Đường Tiểu Đông.
- Đường công tử Lôi Châu?
Địch Diễm ngẩn ra, vẻ mặt nghiêm túc, thần thái có vẻ cực kỳ cung kính.
Đường Tiểu Đông sờ sờ mặt, lão tử nổi danh như vậy?
Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, thái độ làm người của lão Địch có chút hào sảng, uống rượu cũng mạnh mẽ, trò chuyện tương đối hợp ý, có vài phần thái độ hận không gặp nhau sớm hơn.
- Địch công tử và Đường công tử trò chuyện cái gì mà hài lòng như vậy nha? Có thể nói ra cho mọi người nghe một chút?
Một nữ tử ngồi bên cạnh lão Địch thấp giọng cười hỏi.
Địch Diễm tựa hồ không chịu nổi làn thu ba mờ ám của nàng, gương mặt đen đúa thần kỳ chuyển sang màu hồng, xấu hổ nói:
- Không… Không có gì…
Bộ dáng quê mùa thô lỗ một cục như vậy, trước mặt mỹ nữ dĩ nhiên cà lăm, khiến kẻ khác nhìn mà rơi tròng mắt.
Tuy rằng tiểu nữu này không phải cực phẩm, nhưng đường cong tư thái có thể coi như nhất lưu, lộ ra vài phần ý nhị thành thục đặc biệt của thiếu phụ.
Đường Tiểu Đông chọc chọc Địch Diễm, ha ha cười nhẹ:
- Lão Địch, cơ hội tới rồi.
Khuôn mặt thô đen của Địch Diễm hiện tại đen tựa đáy nồi, nửa ngày mới mở miệng thốt ra được bốn chữ như vậy:
- Không… Không… Hứng thú.
Thiếu phụ kia tựa hồ đối với Địch Diễm rất có hứng thú, làn thu ba thỉnh thoảng lại bắn phá qua.
Đường Tiểu Đông thuận miệng hỏi:
- Lão địch, nàng là ai?
Địch Diễm lộ ra nụ cười tươi mờ ám:
- Nhị tiểu thư Hương Liên của Vương Nguyên bảo, thủ tiết hơn ba năm, hắc hắc.
Tỷ tỷ của Vương Ngạo Phong?
Mi tâm Đường Tiểu Đông nhảy lên, tà niệm xoay mình sản sinh.
Vừa lúc Vương Liên Hương nhìn qua, hắn lập tức lấy nụ cười tự cho là đẹp trai nhất đón nhận, Vương Liên Hương đỏ ửng hai gò má, cuống quýt quay đầu tách khỏi đường nhìn của hắn.
Bình rượu ngon đặt trên bàn trước mặt hai người đã hết, Địch Diễm mượn cớ đứng dậy lấy rượu, khi ngồi xuống chuyển thành bên trái Đường Tiểu Đông, trở thành Đường Tiểu Đông và Vương Liên Hương rất gần.
- Lão địch, đủ nghĩa khí!
Đường Tiểu Đông vui cười hơn hở liên tục cụng ba chén với đối phương, hai người có tửu lượng tương đương, uống tới liều mạng.
Quan sát cách ăn mặc trên người Vương Liên Hương, áo bào tơ lụa màu hồng nhạt nửa trong suốt, mơ hồ có thể nhìn thấy được da thịt trắng như tuyết và nội y tình thú cùng màu.
Trong lòng Đường Tiểu Đông thầm vui vẻ, chỉ cần ngươi mặc nội y tình thú do lão tử tạo ra, lão tử sẽ có biện pháp.
Hắn kề sát thân thể, thấp giọng nói:
- Liên Hương tiểu thư có một đôi xảo thủ, nói vậy phương diện nữ công cũng rất không kém!
Nữ tính Đại Đường, có ai không hiểu thêu thùa? Ngay cả áo cưới của chính mình cũng tự may.
Vương Liên Hương không nghĩ tới hắn lại chủ động đến gần, nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Tiểu Đông cười tủm tỉm nói:
- Đây là một loại nội y tại hạ vừa mới nghĩ đến.
Cũng không để ý tới đối phương phản ứng như thế nào, lấy tay chấm vào rượu, lại vẽ hai hình trên bàn trà, thấp giọng giải thích nói:
- Đây là mặt chính, đây là mặt sau, đây là kết nối.
Thấp giọng giải thích vài câu, Vương Liên Hương xấu hổ tới đỏ bừng mặt, làn thu ba mê người tràn ngập ngượng ngùng, càng nhiều chính là hiếu kỳ và kinh dị.
Đường Tiểu Đông nháy mắt đối với nàng mấy cái, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường:
- Loại nội y này chính là kiểu dáng độc nhất vô nhị toàn bộ Đại Đường, chỉ một mình Liên Hương tiểu thư sở hữu, ha ha.
Vương Liên Hương xấu hổ tới đỏ bừng má ngọc, cúi thấp đầu không dám nhìn vào ánh mắt bức người kia, trái tim nhảy lên cuồng loạn giống như có một con nai muốn phá chuồng xông ra.
- Bức tranh này của Đường huynh đệ là cái gì?
Địch Diễm hiếu kỳ quay đầu qua, ánh mắt liếc nhìn hai người, ngón tay cái lặng lẽ dựng thẳng lên, lộ ra nụ cười mờ ám.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Bí mật chỉ có một mình Liên Hương tiểu thư sở hữu, ha ha.
Hai người tâm thần lĩnh hội, nháy nháy con mắt, đều có vẻ rất mờ ám.
Vương Liên Hương xấu hổ tới gáy ngọc cũng đỏ bừng, cằm thiếu chút nữa là ᴆụng vào bộ иgự¢ sữa.
Đột nhiên phát hiện có một bàn tay to đặt vào tay nàng, trong lòng cả kinh, muốn giãy dụa, nhưng lại bị bàn tay to kia cầm chặt.
Bên tai truyền tới tiếng thấp giọng tràn ngập từ tính:
- Liên Hương tiểu thư.
- A…
Vương Liên Hương chỉ cảm thấy hai gò má nóng như lửa đốt, trong lòng nhảy lên lợi hại, trong miệng lại không khỏi thấp giọng đáp lời.
- Đợi lát nữa chúng ta có thể đơn độc nói chuyện lý tưởng nhân sinh?
Đường Tiểu Đông ôn nhu nói chuyện, lại đột nhiên có một loại cảm giác sau lưng bị mũi nhọn đam mạnh, thân thể không khỏi bất an giãy dụa.
Ngẩng đầu lên, lập tức cảm thụ được vài đạo ánh mắt quái dị, là ánh mắt u oán của Hoắc Hàn Yên, còn có ánh mắt thần tình quái dị của ba người Đường Nhu, Ngọc Nhược Vân, Lý Đằng Giao,
Thực khổ!
Đường Tiểu Đông liều mạng xoa xoa hai gò má, trong lúc xấu hổ, đột nhiên một đợt tiếng cười sang sảng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đường Tiểu Đông quay đầu nhìn, toàn thân vèo một cái đứng lên, hai mắt phun lửa, nắm tay siết chặt tới nổ vang lách cách.