Phong Lưu - Chương 57

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Ngốc sao không ăn (hạ).
- Đi đi đi, miệng chó không mọc được ngà voi, cẩn thận ta vả nát miệng các ngươi…
- Oan gia nha, vì sao say thành như vậy? Say rượu hại người…
La Mạn với vẻ mặt tràn đầy đau lòng nhẹ nhàng lấy khăn lụa lau lau vết rượu bên khóe miệng Đường Tiểu Đông, một tay đỡ lấy hắn, một tay châm trà, ôn nhu giống như thê tử hiền lành.
Đường Tiểu Đông nủa tựa trong lòng nàng, đầu dụi sát vào bộ иgự¢ mềm mại, một bàn tay vuốt ve trên đùi, ha ha cười nói:
- Đã ăn no chưa?
Hai gò má La Mạn hiện lên một tia đỏ ửng, biểu tình vừa sợ vừa thương:
- Oan gia nha, chàng hại người ta đến khổ…
Ầm một tiếng chấn động, cửa lớn đột nhiên bị người phá mở, khiến hai người cả kinh nhảy dựng lên.
Một hộ viện trông cửa chạy ào tới:
- Đại… Đại tỷ, không… Không tốt rồi, bên ngoài có ba đầu mẫu hổ…
Lão hổ? Lão hổ chạy vào trong thành? Đây là cái gì?
La Mạn nhất thời phản ứng lại, sợ tới mức hai gò má đều trắng nhợt.
Tuy rằng Đường Tiểu Đông đã say rượu bảy tám phần, nhưng đầu óc còn chưa hoàn toàn mơ hồ, hiện tại ban đêm muộn, cửa thành đã sớm đóng, lão hổ đi đâu vào thành? Đầu tường thành còn có binh sĩ thủ hộ, trên đường có đội tuần tra, có lão hổ thì cũng đã sớm bị phát hiện rồi.
Hộ viện trông cửa méo miệng, biểu tình vô cùng thống khổ, vừa nhìn đã biết là bị người đánh rồi, đây chính là kỹ viện của thái thú đại nhân nha, là người nào không biết sống ૮ɦếƭ tới đập bãi?
Thái thú chính là thổ hoàng đế một phương nha, dám tới chọc vào thái thú đại nhân chỉ có… Chỉ có thái thú phu nhân, uhm, hẳn là thái thú phu nhân tới bắt gian rồi, người này chỉ là hộ viện trông cửa, căn bản không có một chút cân lượng, bị đánh chỉ đành tự nhận không may.
- Đại tỷ, không tốt rồi…
Lại có mấy cô nương chạy ào tới, cả đám hoa dung thất sắc, hiển nhiên là bị người tới nháo sự dọa không nhẹ.
Không cần các nàng phải nói, bên ngoài liên tiếp vang lên tiếng bình bịch lẫn tiếng kêu gào đau đớn, còn có tiếng thân người rơi xuống, xô đổ bàn ghế xung quanh, ba bóng người giống như luồng gió xoáy lao vào, khiến hai gò má La Mạn sợ tới mức tái nhợt, bàn tay đỡ lấy Đường Tiểu Đông giống như bị bò cạp chích lập tức rút về cực nhanh.
Đường Tiểu Đông vốn là đã say bảy tám phần, lay lay lắc lắc đứng thẳng không được, toàn bộ nhờ vào cánh tay của nàng chống đỡ, nàng co rụt cánh tay như vậy, không có điểm chống đỡ, toàn thân lập tức ngã sụp xuống.
La Mạn sợ tới mức kinh hô một tiếng, cuống quýt đưa tay đỡ lấy, thế nhưng thân thể Đường Tiểu Đông quá nặng, hai người bị kéo ngã thành một đoàn, quanh cảnh kia, muốn có bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.
Từ ngoài cửa đánh vào chính là Lôi Mị, Đường Điềm, Thư Tiệp, cả ba đều xắn tay áo, hai tay chống nạnh, da mặt nhăn lại, mày liễu dựng thẳng, vẻ mặt đằng đằng sát khí, xác thực giống như ba đầu lão hổ phát uy.
Luống cuống tay chân nâng Đường Tiểu Đông dậy, La Mạn có tật giật mình miễn cưỡng nhếch miệng cười so với khóc còn khó coi hơn, run giọng nói:
- Đường… Đường công tử… Uống… Uống say rồi…
Tiếng đánh nhau đã sớm kinh động mọi người, tất cả đều nhò đầu ra xem náo nhiệt, đầu năm nay, đại tiểu lão bà tới kỹ viện bắt kẻ thông dâm là chuyện thường phát sinh, đã sớm không còn ngạc nhiên.
Đồng Cương và đám thủ hạ của hắn đều từ trong phòng lao ra ngoài, cả đám để trần cánh tay, trong tay cầm tên, có người còn cắn đao kiếm trong miệng, luống cuống buộc lại thắt lưng, có người một tay cầm kiếm, một tay kéo ҨЦầЛ ŁóŤ, cả đám nghiến răng nghiến lợi đằng đằng sát khí.
Đang chơi tới cao hứng, đột nhiên có người tới nháo sự, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu tức giận.
Thấy ba người, trong lòng Đồng Cương biết rõ ràng, để thủ hạ đẩy đám người xem náo nhiệt đi, đứng xa xa cười làm lành nói:
- Ách, ba vị cô nương…
Ba đầu mẫu hổ phát huy, đằng đằng sát khí, tùy thời muốn xé rách người khác, ai dám trêu chọc? Tốt nhất trốn xa một chút tuyệt vời.
Trong nhà có một đầu cọp cái, ngày đã rất khó qua, Đường Tiểu Đông thoáng cái có rước ba, bảo ngày sau sống như thế nào?
Trộm tình không được, ngược lại chọc toàn thân đắng ngắt, trong lòng không khỏi thay hắn lo lắng không thôi.
Dưới tình cảnh một tay nâng đỡ của La Mạn, Đường Tiểu Đông lung lay lắc lắc đứng lên:
- Mị… Mị nhi…
Lôi Mị hừ nhẹ một tiếng, biểu tình vẻ mặt không đồng ý.
Là ai cũng có thể ngửi được mùi vị dấm chua nồng đậm trong không khí, La Mạn chột dạ càng thêm sợ hãi bất an, muốn đỡ Đường Tiểu Đông lại không dám, không đỡ thì lại lo lắng một lần nữa ngã xấp xuống.
- Đường đại ca…
Thư Tiệp nhăn mặt nhíu mày tiến lên, Lôi Mị đẩy Đường Điềm, Đường Điềm lập tức lĩnh hội tâm thần, đoạt trước một bước đỡ lấy Đường Tiểu Đông lung lay sắp đổ, mang theo ngữ khí bất mãn nói:
- Biểu ca, vì sao huynh lại tới địa phương này?
Đường Tiểu Đông cười ha ha:
- Ta… Ta không say… Nữa… Tiếp tục một bình…
Loại thời điểm này, giả bộ điên tuyệt vời.
La Mạn thất hồn lạc phách nhìn theo ba đầu cọp cái dìu Đường Tiểu Đông rời đi, phát ra một tiếng thở dài yếu ớt.
Thẳng cho tới khi có người kéo kéo tay áo của nàng mới tỉnh lại.
Các cô nương tụ tập bên người, cả đám đều giữ thần tình cổ quái nhìn nàng:
- Đại tỷ, không sao chứ?
Có người nhỏ giọng hỏi:
- Đại tỷ, không phải là đại tỷ thích Đường công tử chứ?
Hai gò má La Mạn đột nhiên ửng hồng, trừng mắt liếc nhìn nàng:
- Đừng nói mò…
Ánh mặt chợt hiện để các cô nương không khỏi phát sinh một tiếng thở dài đồng tình, ba đầu hổ cái hung hãn không gì sánh được, cho dù đại tỷ có thể xuất giá vào nhà người ta đi nữa, khẳng định ngày sau cũng không khá giả.
Thùng xe vốn không rộng lắm, bốn người đồng thời chen vào, ᴆụng chạm thân thể là không thể tránh khỏi, Đường Tiểu Đông nằm trong lòng Đường Điềm, đầu của hắn ngồi trên đùi của nàng giả bộ ngủ, cảm xác thân thể ôn nhu trắng mịn, từng đợt hương thơm xử nữ truyền tới làm hắn khổ không nói nổi.
Gò má cả ba đều đỏ rực, thần tình xấu hổ, đều cúi thấp đầu không dám lên tiếng.
Lúc này lên tiếng, nhất định sẽ đưa tới đả kích mang tính cộng đồng của ba người, tốt nhất tiếp tục giả bộ say rượu, chỉ là xe ngựa xóc nảy như vậy, hơi rượu bốc lên, trở thành say thực sự, mơ mơ màng màng bất tri bất giác tiến vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau tỉnh lại, thấy Kha Vân Tiên ngồi bên giường, trong mắt đầy tơ máu, càng phát ra vẻ tiều tụy, trong lòng không khỏi đau đớn.
- Tướng công, chàng mau tỉnh lại…
Đường Tiểu Đông cảm giác cổ họng như đốt lửa, một mạch uống hết cả bình nước:
- Nàng một đêm không ngủ?
Không đợi nàng phân trần, lập tức đẩy nàng xuống giường, Kha Vân Tiên đỏ bừng mặt hiểu lầm ý tứ của hắn, từ chối nói:
- Tướng công… Trời đã sáng… Không nên…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc