Phong Lưu - Chương 481

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Sau triều cường
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Một khuôn mặt xinh đẹp mang theo sự cổ quái đập vào mắt nàng, nàng xấu hổ “a” thét lên một tiếng chói tai, hai tay gắt gao che mặt, thân hình càng run rẩy.
- Ta... Ta...
Nàng muốn giải thích, tuy nhiên không biết phải giải thích như thế nào.
Nàng bây giờ mười phần giống một dâm phụ, bị thấy đã xấu hổ không chịu nổi.
Không nghĩ tới còn bị tình địch Lôi Di Trữ ngày xưa thấy, lại càng thẹn đến muốn chui xuống đất.
- A...
Lôi Di Trữ đã nhận ra nàng, cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi. Nhưng ngay sau đó lại nhíu lông mày, đưa tay nhấc lên một nửa xiêm y Ngô Mẫn Đình đã cởi, che nhũ phong trắng muốt của nàng lại.
Không cẩn thận việc ᴆụng chạm là khó tránh khỏi, Ngô Mẫn Đình bị dục triều ђàภђ ђạ sắp nổi điên. Toàn thân từ trên xuống dưới rất nhạy cảm, ᴆụng chạm một chút cũng nhịn không được phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ.
- Ôi, tỷ tỷ trúng mỵ độc...
Lôi Di Trữ luống cuống tay chân, một hồi lâu mới phản ứng. Đưa một tay đỡ nàng dậy, lại để xuống, bất đắc dĩ nói:
- Tỷ tỷ, Di Trữ không có giải dược...
Da thịt Ngô Mẫn Đình đã hiện màu hồng, nóng như lửa. Không có giải dược hoặc giao thác hợp tiết, nhất định âm hỏa đốt người ૮ɦếƭ bất đắc kỳ tử. Nhưng hiện tại cũng không thể tùy tùy tiện tiện tìm nam nhân đến đây?
- Ta... Ta...
Ngô Mẫn Đình gần như muốn ૮ɦếƭ giãy dụa thân thể, thở dốc nói:
- Di Trữ, van xin ngươi, Gi*t ta, để cho ta giải thoát...
Trúng kỳ dâm mỵ độc, không có giải dược, chỉ có nam nữ ɠเασ ɦợρ. Nhưng tướng công không ở bên người, nàng tình nguyện ૮ɦếƭ cũng không nguyện quan hệ với nam nhân khác, chỉ có thể van xin Lôi Di Trữ Gi*t mình để giải thoát.
- Ta sao có thể Gi*t ngươi? Không được!
Lôi Di Trữ quả quyết cự tuyệt.
- Gi*t ta... Van xin ngươi... Gi*t... Ta... Nha….
Bị dục niệm vô biên ђàภђ ђạ đến gần như muốn ૮ɦếƭ đi sống lại, Ngô Mẫn Đình giãy dụa thở hào hển, ՐêՈ Րỉ.
Kiều nhan Lôi Di Trữ đột nhiên dâng lên mây đỏ ngượng ngùng, thấp giọng nói:
- Đại tỷ, Di Trữ đắc tội, chớ trách!
- Van xin ngươi... Gi*t ta... Nha... Nha...
Sắp đạt tới bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ thì nàng bỗng cảm giác được một bàn tay nhỏ bé đang run rẩy thăm dò dưới váy nàng, xoa xoa khuê cốc của nàng...
Trong đầu nổ ầm một tiếng, tư vị dục tiên dục tử kỳ diệu như nước đê vỡ trùng kích linh hồn của nàng, khiến nàng kìm lòng không được thét lên những tiếng chói tai. Thân thể uốn éo, đón ngón tay của Lôi Di Trữ

Tuy nói đã đặc huấn ba ngày ba đêm ở kỹ viện, nhưng làm chuyện như vậy vẫn khiến Lôi Di Trữ đỏ bừng cả mặt. Trong lòng như có cả nghìn con hươu đang chạy loạn, gần như muốn nhảy ra ***g иgự¢.
Ngô Mẫn Đình thở hổn hển, ՐêՈ Րỉ, thét chói tai, liều mạng giãy dụa thân thể, giống như một dâm phụ phóng đãng, thấy vậy Lôi Di Trữ vừa xấu hổ vừa kinh hãi.
Mỵ độc này thật là lợi hại, có thể khiến một thiếu phụ đoan trang biến thành một dâm phụ, thật không biết là người nào thất đức tạo ra?
Tay phải hơi mỏi đổi lại tay trái, cũng không biết đổi mấy lần, cảm giác được Ngô Mẫn Đình phấn khởi hét lên một tiếng, thân thể run rẩy kịch liệt.
Lên đỉnh?
Lôi Di Trữ vừa định lấy hơi, Ngô Mẫn Đình trên giường trúc lại điên cuồng giãy dụa ՐêՈ Րỉ…
Mỵ độc thật bá đạo!
Nàng lấy ống tay áo lau giọt mồ hôi trên trán, không kịp thấm ướt ngón tay, đưa tay vào иgự¢, móc ra một bình sứ nhỏ, dùng răng mở nắp đổ vào trong miệng một chút thuốc bột, sau đó mắc cỡ đỏ mặt tiến tới trước mặt Ngô Mẫn Đình.
Ngô Mẫn Đình sớm bị mất đi bản tính, hai cánh tay theo bản năng kéo một cái, lực lượng mạnh đến dọa người.
Lôi Di Trữ để cho nàng kéo, lập tức ngã lên trên người Ngô Mẫn Đình.
- Ngô...
Theo bản năng nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cái miệng nhỏ lập tức bị Ngô Mẫn Đình che lại.
Nàng vốn chính là muốn dùng miệng bón thuốc, giải mỵ độc cho Ngô Mẫn Đình, tự nhiên mở cái miệng nhỏ nhắn ra, dùng đầu lưỡi đưa dược dịch vào miệng Ngô Mẫn Đình.
Tiểu Đông ૮ɦếƭ tiệt, toàn nghĩ ra những chủ ý xấu xa. Hạ lưu như vậy. Thật là xấu hổ ૮ɦếƭ mất.
Chỉ là nàng không dám không cẩn thận làm, Đường Tiểu Đông đã nói, nếu không khiến quan hệ của hai người trở nên mập mờ, dây dưa không rõ. Vạn nhất Ngô Mẫn Đình là một người hết hy vọng thì chắc chắn mọi nỗ lực sẽ biến mất…
- Ngô…ngô…
Đầu lưỡi của nàng bị Ngô Mẫn Đình ʍúŧ lấy, hơn nữa đầu lưỡi còn khuấy đảo miệng nàng.
Không biết Ngô Mẫn Đình lấy khí lực ở đâu ra, mạnh mẽ lật mình một cái, áp Lôi Di Trữ dưới thân thể mình.
- Ngô... Ngô...
Lôi Di Trữ phát ra tiếng kinh hô, chỉ là cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Tê tê… Xoẹt.. Ngô Mẫn Đình xé rách xiêm y khiến nàng không khỏi hét ầm lên.
Mặc dù đã phục dụng giải dược, nhưng mỵ độc nhất thời vẫn không hoàn toàn biến mất. Ngô Mẫn Đình ôm hôn vuốt ve khắp người Lôi Di Trữ, xoa nắn nàng tới nỗi toàn thân tê dại vô lực, thở hổn hển dồn dập, kìm lòng không được bật ra một tiếng ՐêՈ Րỉ.
Đổ mồ hôi. Vốn là tới cứu người, lại ngược lại biến thành bị người hại.
Rốt cục giải dược đã có hiệu quả, Ngô Mẫn Đình lắc đầu, thần trí từ từ khôi phục, thấy chính mình cưỡi Lôi Di Trữ, một cái tay lại Ϧóþ song phong của nàng, trông rất mập mờ.
- A...
Ngô Mẫn Đình cả kinh nhảy dựng lên, té khỏi giường trúc, cái ௱ôЛƓ chạm đất khiếng nàng ՐêՈ Րỉ không dứt.
Lôi Di Trữ cũng là mắc cỡ cuốn lui thành một đoàn, tay chân luống cuống lấy từng mảnh vải rách che chắn.
Ngồi trên mặt đất đá lạnh như băng, Ngô Mẫn Đình dùng sức xoa xoa đầu, cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh lúc trước.
Ừm. Là Lôi Di Trữ cứu nàng, khiến nàng thoát khỏi bị dâm tặc hái hoa lăng nhục, bảo vệ trinh tiết nàng, hơn nữa còn lấy tay giúp nàng…
Hạ thân bây giờ còn ướt nhẹp, cảm giác tê dại đau đớn vẫn chưa biến mất, làm cho nàng xấu hổ không đất dung thân.
Phía sau đó là chuyện...
Nghĩ đến mình bị mị dược kích thích nổi điên, lại đè Lôi Di Trữ dưới thân thể, xé nát xiêm y của nàng, nắn Ϧóþ song phong của nàng...
Ai, thật mắc cỡ ૮ɦếƭ mất…
Ngồi yên trên mặt đất một lúc lâu, nàng mới giãy dụa đứng dậy. Quần áo hai người bị lúc nàng nổi điên xé nát, cũng may mọi người là nữ nhân, đều Tʀầռ tʀʊồռɢ không quan trọng.
Nhưng khi ra ngoài thì sao?
Nàng thở dài, đi tới bên giường trúc nhẹ nhàng đỡ Lôi Di Trữ vẫn cuộn thành một đoàn dậy, vuốt mấy sợi tóc tán loạn trên trán, dịu dàng nói:
- Cảm ơn ngươi, muội tử.
Lôi Di Trữ vẫn đỏ bừng mặt, cúi thấp đầu, thấp giọng nói:
- Di Trữ đúng dịp đi ngang qua...
Ánh mắt rơi vào bộ иgự¢ sữa trắng như tuyết của nàng trước mặt, Ngô Mẫn Đình cũng cảm thấy đỏ bừng nóng hổi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc