Phong Lưu - Chương 446

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Lại thêm một người
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đường Tiểu Đông trở lại kỳ hạm của mình, thấy Tùy đại phu từ trong khoang đi ra, nhất thời sửng sốt.
Tùy đại phu ôm quyền cười tủm tỉm:
- Chúc mừng đại nhân! Chúc mừng đại nhân!
Đường Tiểu Đông ngơ ngác, không biết hắn chúc mừng cái gì. Hỏi ra mới biết, Đường Sương và Lý Đằng Giao đột nhiên cảm thấy thân thể không khỏe, khám đại phu mới biết cả hai đều mang thai.
Đường Tiểu Đông nghe vậy kinh hỷ vạn lần, tiện tay đút mấy nén bạc vào иgự¢ Tùy đại phu rồi chạy ào vào khoang thuyền.
Đường Sương nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, có lẽ vừa mới nghén.
Phản ứng bình thường của thai phụ thôi mà.
Lan Đình ở một bên chiếu cố, nét mặt tràn đầy quan tâm và vui mừng. Trong đôi mắt đẹp lộ ra mấy phần ước ao, còn có mấy phần mong ngóng.
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, cười khúc khích, vui tới mức không nói nên lời.
Nét mặt Đường Sương đỏ ửng, nàng cười ngượng ngùng nhưng cũng không che dấu được sự kiêu ngạo, thấp giọng nói:
- Tướng công, chàng đi thăm Đằng muội muội đi, nếu không Điềm nhi khua chân múa tay sẽ loạn lên mất.
Đúng là chỉ có người khác chăm sóc Đường Điềm, chứ nàng làm gì chăm sóc được ai.
Bên Lý Đằng Giao có lẽ đã rối tinh lên rồi.
Quả nhiên, trong phòng của Lý Đằng Giao đang rối hết cả lên. Đường Điềm luống cuống tay chân, bị nước nóng rơi vào tay, làm vỡ một cái chén, lại còn dội cả vào chăn, suýt nữa khiến Lý Đằng Giao bị bỏng nhảy dựng lên.
Một người vẻ mặt đau khổ nằm trên giường, một người luống cuống tay chân, bộ dạng đáng thương vô cùng.
Đường Tiểu Đông cười khổ, hắn ngồi ở cạnh giường cầm lấy tay của Lý Đằng Giao an ủi.
Hành quân chiến đấu không cho phép mang theo nữ quyến, hắn đã vi phạm quân kỷ. Hiện giờ trời đất mênh ௱ôЛƓ, biển rộng vô bờ, biết kiếm đâu một nha hoàn cho Lý Đằng Giao bây giờ?
Đường Điềm không được rồi, xem ra chỉ khổ cho Lan Đình, Phượng Cô Cô đang gấp rút chế hỏa dược, không thể gián đoạn.
Đang định sang nhờ Lan Đình thì bên ngoài truyền tới tiếng quát của Cận vệ lãnh huyết.
Đường Tiểu Đông vừa ra khỏi khoang thuyền liền nhìn thấy hai thân binh đang kề kiếm trên cổ Kim Thuận Cơ.
Mỹ phi Cao Lệ bị sát khí của Cận vệ lãnh huyết và trường kiếm làm phát run, mặt cắt không còn một giọt máu.
Đường Tiểu Đông nhíu mày hỏi:
- Nàng tới đây làm gì?
Hai Cận vệ lãnh huyết thu kiếm lui vào góc thuyền.
Kim Thuận Cơ hai chân mềm nhũn, ngã ngồi trên boong tàu. Y phục binh sĩ bị dọa khiến mồ hôi ướt đẫm.
Một lúc sau vẫn không thể nói gì, có lẽ nàng còn đang sợ hãi.
Đường Tiểu Đông đi lên phía trước nâng nàng dậy, dịu dàng hỏi:
- Nàng tìm ta có việc gì?
Kim Thuận Cơ đỏ mặt, lễ phép nói:
- Ngũ tướng quân nói hai vị phu nhân của Đường đại nhân mang thai, không có người chăm sóc, cho nên để Thuận Cơ tới hầu hạ.
Kháo. Cứ tưởng Ngũ Thiên Chiếu là một kẻ thô lỗ, đôi khi cũng rất tinh tế nha.
Đường Tiểu Đông còn đang đau đầu vì việc này cho nên sẽ không từ chối ý tốt của hắn, lúc này đưa Kim Thuận Cơ vào phòng của Lý Đằng Giao.
Ngũ Thiên Chiếu, Lý Thiết Y, Tống Kim đến chúc mừng, thấy Kim Thuận Cơ rất chịu khó cho nên cũng không nói gì. Đường Tiểu Đông cảm thấy rất hài lòng.
Vui vẻ nhất phải kể tới Đường Điềm, vốn nàng phải chăm sóc tỷ tỷ, nhưng hiện giờ có một thị tỳ thay nàng làm hết, khiến nàng cười toe toét.
Tiểu ny tử này có tư tưởng đơn thuần, không suy nghĩ nhiều. Dù sao nàng cũng không cần phải làm gì, cười tới mức mọi người cũng phải vui theo.
Đường Tiểu Đông cho rằng Kim Thuận Cơ do Ngũ Thiên Chiếu phái tới phục vụ Lý Đằng Giao, mà Ngũ Thiên Chiếu lại tưởng Đường Tiểu Đông muốn Kim Thuận Cơ. Cả hai đều cười ha ha, ai cũng không hỏi nhau điều gì, trò vặt của Kim Thuận Cơ cuối cùng
cũng qua ải.
Hậu cần trong quân nấu còn kém xa tiệm ăn bình thường, cũng may Lan Đình tự mình xuống bếp, Kim Thuận Cơ chạy việc đồng thời chăm sóc Đường Sương và Lý Đằng Giao.
Kỳ thực ốm nghén khi mang thai là một phản ứng rất bình thường, nhưng Đường Tiểu Đông cứng rắn muốn hai nàng nằm trên giường nghỉ ngơi.
Trong lòng Đường Sương và Lan Đình cảm thấy kỳ quái, sao lại xuất hiện một nữ nhân Cao Lệ, chỉ là thấy nàng ta chịu khó cho nên cũng không nghĩ nhiều.
Kim Thuận Cơ ăn mặc kiểu binh sĩ trông có vẻ kỳ quái, dáng người của nàng tương tự như Đường Điềm, Lý Đằng Giao. Mà hai nàng cũng mang theo không ít y phục, vì thế lấy ra hai bộ cho nàng thay đổi.
Chạng vạng tối. Hạm đội bỏ neo ở một tiểu đảo.
Ăn cơm tối xong, tắm rửa sạch sẽ, Đường Tiểu Đông cười xấu xa tiến vào phòng của Đường Điềm.
Mấy ngày nay, bốn người họ đã ngủ cùng giường hình như đã quen, hiện tại Lý Đằng Giao không thể tham gia, song phi cũng không tồi.
Bên trong phòng chỉ có Đường Điềm mà không thấy Lan Đình.
Đường Điềm đương nhiên thích chơi trò này, chỉ là Lý Đằng Giao đang có mang, không thể tham gia. Lan Đình vừa đi, một mình nàng làm sao chịu nổi sự cường hãn của tướng công. Trong lòng không khỏi vừa thích vừa sợ.
Đầu óc xoay chuyển, tiểu ny tử rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp. Nàng cười hì hì ôn tồn với Đường Tiểu Đông, đẩy hắn vào tủ treo quần áo, đóng kín cửa lại rồi cười gian chạy đi.
Đường Tiểu Đông không biết nàng muốn chơi trò gì cho nên cố gắng chờ xem.
Lý Đằng Giao có mang, Lan Đình vừa đi, Đường Sương cũng có mang, bình thường dù có cho Đường Điềm một nghìn cái lá gan nàng cũng không dám dính vào đại tỷ lạnh lùng này.
Trên thuyền, ngoại trừ Phượng Cô Cô, còn ai là nữ?
Nghĩ tới Phượng Cô Cô, trong lòng Đường Tiểu Đông nhảy dựng lên.
Chỉ là người vào không phải là Phượng Cô Cô mà là Kim Thuận Cơ với vẻ mặt khó hiểu.
Cô nàng Đường Điềm này lôi kéo mỹ phi Cao Lệ sao?
Kim Thuận Cơ thường ngủ ở khoang ngoài, tùy thời có thể chăm sóc Đường Sương và Lý Đằng Giao. Nàng cũng mới tắm xong, đang định nghỉ ngơi một hồi thì Đường Điềm cười hì hì kéo nàng đi.
Không biết Đường Điềm kéo nàng tới phòng này làm gì, chỉ là thấy y phục trên người Đường Điềm rất gợi cảm, bộ váy màu hồng nhạt trong suốt phô ra những đường cong hoàn mỹ, khiến nàng nhảy dựng lên.
Đường Điềm cười hì hì cầm một bộ y phục màu bạc trong suốt đưa cho nàng:
- Thuận Cơ, ngươi thử bộ này xem có hợp không?
Mặt Kim Thuận Cơ ửng hồng, bộ váy ngủ này rất mỏng lại còn trong suốt, nếu mặc trên người e sẽ hấp dẫn không ít nam nhân.
Đường Điềm vỗ về:
- Sợ cái gì? Ta cũng là nữ nhân, chẳng lẽ ta lại ăn thịt ngươi sao?
Kim Thuận Cơ ngượng ngùng, tim đập thình thịch. Thân thể mềm mại run rẩy, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước.
Đều là nữ nhân quả thật không cần xấu hổ, nhưng cũng có một vài nữ nhân có tính cách giống nam nhân, sẽ “xơi tái” nàng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc