Phong Lưu - Chương 417

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Thuyền lạ
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Đại quân tập kết cùng đủ loại công tác chuẩn bị kéo dài ba ngày, sau khi tế trời, hai mươi vạn đại quân đang muốn xuất phát, có mấy người cưỡi ngựa chạy như bay mà đến, tiến thẳng vào thành Trường An.
- Tám trăm dặm khẩn cấp, Hán Châu đại thắng! Tám trăm dặm khẩn cấp, Hán Châu đại thắng!
Tám trăm dặm khẩn cấp trước đó đã khiến triều đình chấn động, tám trăm dặm khẩn cấp lúc này đây trái lại khiến toàn thành phấn chấn không thôi.
Thiên tài Đường công tử vốn là thần tượng mọi người cuồng nhiệt sùng bái, chỉ là mấy tên Uy khấu, còn không bằng hà hơi một phát là xong sao?
Đường Huyền Tông xem hết tấu chương, mặt rồng cực kỳ vui mừng, để cho Cao Lực Sĩ đưa tấu chương truyền cho Lý Lâm Phủ và các trọng thần quan sát.
Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung và một số đại thần tiến cử Đường Tiểu Đông đều cười mừng rỡ, thừa cơ góp ý kiến chèn ép đối thủ. Đường Tiểu Đông để cho Tô Văn trong tấu chương cường điệu nói Uy quốc lòng muông dạ thú mưu đoạt giang sơn Đại Đường ta, mặc dù không trực tiếp tỏ rõ muốn chinh phạt Uy quốc nhưng mơ hồ lộ ra loại ý tứ này.
Lý Lâm Phủ, Dương Quốc Trung đều là người xoay chuyển đầu óc cực nhanh, tự nhiên hiểu được ý tứ của Đường Tiểu Đông, lúc này mắng nhiếc Uy quốc không biết suy xét, phải giáo huấn một trận, tỏ rõ thần uy của thiên quốc ta.
Đường Huyền Tông long nhan cực kỳ vui mừng vỗ long án, lúc này truyền thánh lệnh, hai mươi vạn đại quân tinh nhuệ đã tập kết xong, toàn bộ thủy sư Uy Hải giao cho Đường Tiểu Đông chỉ huy, tùy ý tiến công Uy quốc.
* * * * * * * *
Một số tường thành tổn hại phải tu bổ, nhà của cư dân bị thiêu hủy hoặc dỡ bỏ phục vụ chiến trường phải xây lại, công tác sau cuộc chiến rất nhiều, tóm lại mọi người đều bận rộn, đặc biệt là các quan gia, bề bộn đến choáng váng đầu óc sứt đầu mẻ trán.
Bình Uy Đại tướng quân Đường Tiểu Đông cũng đang bận, bất quá là vội vàng cởi xiêm y của Lôi Vân Phượng.
Tất cả mọi người đều bận rộn, Lôi Vân Phượng vốn tinh luyện quặng phối chế hắc hỏa dược càng bận hơn đến nỗi sinh bệnh, Đường Tiểu Đông đương nhiên rất đau lòng.
Hôm nay, phải hảo hảo bồi thường Phượng cô cô một lần.
Đường Tiểu Đông lấy cớ tuần tra hải vực, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh trên biển, mang theo Phượng cô cô hoá trang thành binh lính chuồn lên thuyền ngũ nha.
Lý Hưng Chu lo lắng, một hơi phái bốn mươi chiến hạm lớn nhỏ hộ tống, cộng thêm cả ái tướng Điển Mãnh của hắn.
Đổ mồ hôi, chẳng qua lấy cớ dẫn mỹ nữ ra khơi đi chơi mà thôi, thật không ngờ hưng sư động chúng như vậy?
Trong lòng Đường Tiểu Đông có chút không yên tâm, từ trong Ⱡồ₦g иgự¢ lấy ra một chồng ngân phiếu nhét vào trong tay Điển Mãnh.
- Điển huynh, các huynh đệ đều rất vất vả, ha ha, cho bọn họ uống trà đi chẳng hạn.
Tiền nha, Đường Tiểu Đông có rất nhiều, trong liên doanh trăm dặm của Uy khấu thu được rất nhiều vàng bạc châu báu, một phần ba vào túi áo của hắn.
Một phần ba, thấp nhất quy ra tiền cũng vào khoảng bảy tám trăm vạn lượng bạc, hắc hắc, lời một vố lớn.
Tiền này, hắn lấy rất thoải mái, bản thân ra sức, mấy lão bà thiếu chút lâm vào tuyệt cảnh, đương nhiên phải có chút bồi thường rồi.
Chỉ lấy một phần ba, xem như có lương tâm, cũng không thể làm không công cho lão hoàng đế a?
Điển Mãnh há không biết xấu hổ nhận lấy, thoái thác một phen, cuối cùng không thể lay chuyển được Đường Tiểu Đông, đành phải nhận lấy.
Hắn khom người ôm quyền, vẻ mặt cung kính nói:
- Chỉ cần đại nhân phân phó, dù trong dầu sôi lửa bỏng, lão Điển ta tuyệt đối hết mình.
Đường Tiểu Đông mỉm cười vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người vào buồng chỉ huy.
Phượng cô cô ở bên trong chờ đợi, bên ngoài nói chuyện phiếm với Điển Mãnh một hồi, chỉ sợ nàng đã sớm đợi không được.
Yêu đương vụng trộm với Phượng cô cô, tự nhiên không thể để cho người khác quấy rầy, bên ngoài là sáu lãnh huyết cận vệ và Đường Mộc trông chừng, thiên hoàng lão tử cũng không cho vào, có chuyện toàn bộ do Điển Mãnh tác chủ, không cần tìm đến hắn.
Lôi Vân Phượng quả thật đợi không được, những ngày qua đều bận rộn, đã lâu không thân mật với nhau rồi.
Giờ khắc này, xuân tâm đã sớm nhộn nhạo, nàng nằm sấp ở trên giường, giáp trụ trên người đã sớm lột xuống, chỉ còn lại nội y ѕєχy màu hồng, hiển lộ hết đường cong tuyệt mỹ hấp dẫn.
Tuy rằng rèm che màn cửa đều khép lại, trong phòng tối đen tối đen nhưng thân thể trắng nõn như tuyết vẫn có thể thấy được rõ ràng, nàng xấu hổ đến nỗi lấy mền tơ che lại.
Đường Tiểu Đông xoa xoa tay, ha ha cười nhẹ:
- Đều là phu thê già rồi, còn xấu hổ nữa sao?
Lôi Vân Phượng đỏ mặt lườm hắn một cái, càng trở nên kiều mị động lòng người.
Bằng tốc độ nhanh nhất lột sạch mình thành con heo, Đường Tiểu Đông cười quái dị một tiếng, một chiêu ác hổ vồ dê, bổ nhào vào đại bạch dương rúc ở trên giường.
Vốn là củi khô lửa bốc, tình chàng ý thi*p, tự nhiên là nước chảy thành sông.
Hai người triền miên tận tình thỏa thích, tiếng ՐêՈ Րỉ khiến kẻ khác tiêu hồn thực cốt theo sự đong đưa của chiến hạm mà vang lên có tiết tấu.
Đường Tiểu Đông và Lôi Vân Phượng triền miên trong buồng chỉ huy, Điển Mãnh vẫn đứng ở trên cần trục tháp của cột buồm, giơ Thiên lý nhãn quan sát mặt biển.
Đồ vật thần kỳ này phi thường hữu hiệu, làm hắn chơi đùa không biết chán.
Biển khơi mênh ௱ôЛƓ vô bờ, có thiên lý nhãn này, có thể chứng kiến địa phương xa hơn, đối với hải chiến, càng không thể chê.
Hắc, trong thấu kính của Thiên lý nhãn xuất hiện mấy điểm đen nho nhỏ.
Không cần đoán, nhất định là thuyền, chẳng qua khoảng cách quá xa xôi, chỉ có thể nhìn thấy chấm đen nho nhỏ.
- Hết tốc độ tiến về phía trước, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Điển Mãnh phát ra mệnh lệnh.
Mảng hải vực phía trước, trước kia phần lớn là nơi Uy khấu hải tặc hoành hành, thương thuyền cũng không dám đi qua, hiện tại có thuyền xuất hiện, tuyệt đối là Uy khấu không thể nghi ngờ.
Trận chiến ở cửa sông Bạch Mã, thủy sư đánh tan hạm đội Uy quốc, chiến tích huy hoàng đến kinh người, đây cũng là trận hải chiến sảng khoái nhất trong cuộc đời hắn, mỗi lần nhớ tới, toàn thân vẫn sôi trào nhiệt huyết như cũ.
Hạm đội toàn tốc chạy về phía trước, quan binh trên các chiến hạm đều đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, các quan binh vừa mới đánh thắng một trận đại chiến xưa nay chưa từng có, sĩ khí dâng cao, hận không thể gặp lại hạm đội khổng lồ của Uy khấu một lần nữa.
Khoảng cách đã thu hẹp, Điển Mãnh thông qua Thiên lý nhãn đã có thể nhìn thấy rõ ràng, phía trước là ba chiếc thuyền không có bất kỳ chiến kỳ nào đang chạy trốn thục mạng, phía sau có đến mười chiến thuyền cỡ lớn đang truy kích, đồng dạng không có cờ tỏ rõ thân phận, thỉnh thoảng bắn ra từng khối cự thạch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc