Phong Lưu - Chương 359

Tác giả: Ngũ Lang Thúc

Bình dấm chua vỡ rồi
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Vipvandan.vn
Bàn tay của Đường Nhu đang day day lỗ tai của tướng công, hẳn là trận chiến điên cuồng đêm qua khiến nàng tức giận?
Nhớ tới đêm qua, khuôn mặt Lý Đằng Giao phủ đầy ráng hồng, trong thẹn thùng càng toát ra xuân tình nồng đậm làm rung động tâm hồn.
Loại chuyện vừa kích thích vừa mới mẻ này, khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ, hì hì, nàng rất thích.
Đường Nhu tiếp xúc với ánh mắt ám muội của nàng, mặt đẹp đỏ lên, bất quá bàn tay vẫn níu lấy lỗ tai của tướng công không rời.
Nhìn biểu tình của nàng, tựa hồ quả thật có chút tức giận.
- Ai, Nhu biểu muội, nàng nhẹ tay chút, đau quá...
Đường Tiểu Đông nhăn nhó.
Đêm qua còn muốn ૮ɦếƭ muốn sống, trời vừa sáng liền trở mặt sao?
- Nhu tỷ tỷ...
Lý Đằng Giao thay hắn cầu tình:
- Là Đằng Giao không đúng, không liên quan đến tướng công...
Gương mặt Đường Nhu càng đỏ hơn, thần thái bẽn lẽn, thẹn thùng động lòng người.
Nàng xấu hổ nói:
- Không phải... Việc này...
- Không phải chuyện này?
Vẻ mặt Lý Đằng Giao mờ mịt.
Đường Nhu hừ một tiếng, điều chỉnh khuôn mặt nói:
- Muội hỏi hắn hôm qua đã làm chuyện tốt gì?
Ngày hôm qua? Ba người không phải ở trên giường lớn làm chuyện ấy sao?
Mặt đẹp của Lý Đằng Giao lại đỏ bừng một trận.
Ai, tiểu ni tử ૮ɦếƭ bầm này hại nàng một đêm, lại nghĩ tới phương diện kia...
Thần thái Đường Nhu bẽn lẽn, đưa một tấm thi*p mời đỏ thẫm tới trước mặt nàng, thở phì phì nói:
- Tự muội xem đi.
Lý Đằng Giao nghi hoặc, liếc mắt nhìn Đường Tiểu Đông một cái, vừa nhìn, trên gương mặt không khỏi lộ ra biểu tình ghen tuông chua loét.
Đường Tiểu Đông xoa xoa lỗ tai lại gần vừa nhìn, cả khuôn mặt lập tức nhăn thành trái khổ qua.
Thiệp mời là của Duẫn nhi, ước hẹn hắn hôm nay lại tới Xuân Phong Như Ý lâu.
Chữ trong thiệp mời không nhiều, chỉ nói thịnh yến hôm qua khiến nàng vui vẻ khó quên, ngôn từ uyển chuyển ௱ôЛƓ lung, khiến người ta cảm thấy có gì mờ ám trong đó.
Cuối thiệp còn kèm theo bài thơ "vấn tình" của hắn làm hôm qua, lại càng khiến người ta thêm hoài nghi.
Tình là chi hỡi thế gian
Câu thề sinh tử đa mang một đời.
Mồ hôi, bài thơ tình này, bất kỳ nữ tử nào đề sẽ cảm động đến tâm hồ nhộn nhạo, khó kìm lòng nổi.
Nhu biểu muội ôn nhu khéo lòng người tức giận như thế cũng là lần đầu tiên, khiến người ta hơi sợ.
Ta kháo, Duẫn nhi này rõ ràng muốn hại ૮ɦếƭ lão tử mà.
Đường Tiểu Đông liều mạng xoa xoa tay, điều động cơ thịt trên gương mặt, giả bộ đáng thương vô tội nói:
- Nhu nhi, căn bản không có chuyện gì đâu...
- Đúng thế không?
Thanh âm của Nhu nhi từ trong lỗ mũi hừ ra, tỏ rõ nội tâm của nàng cực độ bất mãn và thất vọng.
- Phu quân, lúc trước chàng đã hứa hẹn thế nào với Nhu nhi?
Mồ hôi, hứa hẹn kia...
- Đương nhiên nhớ rõ, hơn nữa còn nhớ rất kỹ.
Đường Tiểu Đông ưỡn иgự¢, thanh âm hùng hồn.
Cái hứa hẹn trước kia, bây giờ nghĩ lại cực kỳ hối hận, quả thật là mua dây buộc mình, chuyện của Lan Đình còn chưa biết mở miệng nói thế nào với các nàng đây.
Bất quá, đó là chuyện sau này, trước mắt quan trọng hơn là giải quyết chuyện này, Nhu biểu muội dịu dàng từ trước đến nay, thậm chí thay hắn xóa sạch tội chứng yêu đương vụng trộm, nhìn hiện giờ, xem ra tức giận thật rồi.
Đường Nhu lườm hắn một cái, thở dài một tiếng sâu kín.
Đường Tiểu Đông liều mạng gãi đầu, thành thành thật thật khai báo chuyện tình ngày hôm qua ở Xuân Phong Như Ý lâu.
Thẳng thắn được khoan hồng, chống cự bị phạt nặng, điều này phải xem xét tình huống quyết định, có đôi khi ngươi càng thẳng thắn, tội danh càng nặng, càng mau đi đời.
Ở tình huống này, đương nhiên càng thẳng thắn càng tốt.
Đang lúc giải thích, thủ hạ đến báo:
- Địch Diễm Địch đại nhân cầu kiến.
Kháo, tiểu tử tới thật đúng lúc.
Đường Tiểu Đông ha ha cười nói:
- Các nàng không tin, có thể giáp mặt hỏi Địch đại nhân.
Lời này lập tức đưa tới cặp mắt trắng của Đường Nhu và Lý Đằng Giao. Loại chuyện này, có thể không biết xấu hổ thốt ra được sao?
Toàn thân Lý Đằng Giao trống trơn, vừa nghe có khách tới chơi, vội vàng nhảy xuống giường, cầm lấy quần áo của mình trốn sau màn trướng.
Trong đại sảnh, vẻ mặt Địch Diễm hưng phấn vừa thấy Đường Tiểu Đông, liền cười ha ha bước tới ôm chầm lấy.
- Đường huynh, may mắn có bài thơ kia của ngươi, ha ha ha, ok rồi.
Hắn học Đường Tiểu Đông gấp ngón trỏ vào ngón cái, ba ngón tay khác dựng thẳng, tỏ vẻ ok.
- Chúc mừng Địch huynh giành được mỹ nhân về.
Đường Tiểu Đông vừa chúc mừng vừa nhìn về phía đám người Đường Nhu, Lôi Mị.
Các nàng tin rồi chứ?
Thiệp mời của Duẫn nhi được đưa tới sáng sớm, thủ hạ trình lên, lão đại còn ôm mỹ nữ say giấc nồng chưa rời giường, đám người Lôi Mị, Đường Nhu vừa vặn dùng cơm trong đại sảnh, tự nhiên đọc được thiệp mời trước.
Vốn Lôi Mị là bình dấm chua, xem qua thiệp, trong đầu lập tức binh binh bàng bàng đánh vỡ mấy chục bình dấm chua, nổi giận đùng đùng muốn tìm lão công tính sổ.
Đường Nhu thì hoảng sợ, tướng công còn đang ôm Đằng Giao muội tử ngủ trên giường, Lôi Mị xông vào, chuyện tình đêm qua khiến nàng mặt đỏ tim đập kia chẳng phải bị mọi người biết hết sao?
Nàng vội vàng kéo Lôi Mị, cầm thiệp trở về phòng.
Kỳ thật, trong lòng nàng cũng rất tức giận và thất vọng, tướng công từng thề với nàng, không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài nữa, lập gia đình mới không lâu, bệnh cũ lại tái phát, điều này khiến nàng quá thất vọng rồi.
Lời giải thích của Đường Tiểu Đông, tựa hồ rất hợp lý, hơn nữa Địch Diễm đột nhiên tới chơi, Đường Nhu ra khỏi phòng, giản lược nói lại từng lời của Đường Tiểu Đông cho chúng nữ nghe.
Ngoại trừ Lôi Mị bán tín bán nghi ra, mặc dù chúng nữ tin tưởng nhưng trong lòng vẫn khó chịu.
Ngày thường hết sức ôn nhu, dụ hắn vui vẻ, là muốn hắn làm ra vài bài thơ tình tặng cho các nàng, nhưng tướng công lại luôn lấy cớ không có linh cảm, cái này cũng thì thôi, nhưng ở Xuân Phong Như Ý lâu gặp được con hồ ly Duẫn nhi kia, tức thì thi hứng lại đại phát.
Đường Tiểu Đông lộ ra vẻ mặt oan uổng bị bức ép, khiến chúng nữ trợn trắng mắt, Lôi Mị thì hừ một tiếng, tỏ vẻ trong lòng vấn còn bất mãn.
Địch Diễm vốn là tay già đời tình trường, biểu tình của đám Lôi Mị, hắn sao lại không nhìn ra vấn đề, hạ giọng nói:
- Nội bộ của huynh đệ mâu thuẫn...
Đường Tiểu Đông cười khổ nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Địch Diễm nghe xong cười ha ha, chúng nữ xấu hổ đỏ mặt, lại lườm nguýt Đường Tiểu Đông một hồi.
Địch Diễm cười không ngừng đến nỗi thở không ra hơi, đánh thình thịch lên Ⱡồ₦g иgự¢ của mình, thay Đường Tiểu Đông đảm bảo không hề trêu hoa ghẹo nguyệt bậy bạ.
Hắn kể lại ngọn nguồn câu chuyện hôm qua ở Xuân Phong Như Ý lâu một lần, chúng nữ mặt ngoài tỏ vẻ không quan tâm, nhưng cả đám đều dựng thẳng lỗ tai, sợ bỏ lọt một chữ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc