Môn sinh của Thiên Tử
Đẩy cửa đi vào, thấy Khổ đại sư vẫn như cũ không nói ngồi im, vẫn duy trì tư thế trước kia, tơ máu trong đáy mắt càng nhiều, nét mặt già nua hiện lên vẻ tro tàn.
Nếu không cứu cho hắn tỉnh lại, sợ rằng một đời danh sư thực sự muốn kết thúc.
Đường Tiểu Đông lục tung, tìm ra xếp cung nỏ kia.
Hắn không biết cách này có tác dụng gì hay không, chỉ có thể trước tiên thử một lần, sau đó tính tiếp.
Đi tới bên cạnh bàn, bàn tay to bỗng nhiên đảo qua.
Những linh kiện phức tạp xếp thành đống trên bàn liền leng keng thùng thùng rơi toàn bộ xuống trên mặt đất.
Dường như thứ vô cùng quý giá trong lòng bị người khác тһô Ьạᴏ đánh nát, con mắt đầy tơ máu của Khổ đại sư hiện ra một nét dữ dằn, tràn đầy sát khí.
Sát khí mãnh liệt lạnh lùng như đao bỗng nhiên trùng kích đến khiến Đường Tiểu Đông sợ hết hồn, chỉ là hắn không muốn Khổ đại sư biến thành quỷ đại sư, đành phải kiên trì tiếp tục kế hoạch.
Rầm một tiếng chấn động, chiếc cung nỏ nặng nề ném xuống mặt bàn.
Khổ đại sư đầu tiên là ngẩn ngơ, con mắt đầy tơ máu dọa người đột nhiên sáng ngời, cánh tay khô gầy chìa ra.
Cánh tay Đường Tiểu Đông đặt trên cung nỏ, trầm giọng nói:
- Chậm đã!
Khổ đại sư ngẩng đầu, sắc mặt khẩn trương nhìn hắn, nét mặt kia giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo đường hồ lô, người lớn lại không cho phép ăn, ánh mắt vô cùng tội nghiệp.
Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn hắn, phun ra một chữ nói:
- Muốn nhìn, có thể, nhưng trước hết phải ăn một chút gì trước!
Khổ đại sư trừng mắt nhìn lại, Đường Tiểu Đông không cam lòng tỏ ra yếu thế trừng mắt trở lại, hai người giống như hai con gà trống hăng máu trừng mắt nhìn nhau chuẩn bị lao vào đấm đá.
Đột nhiên một loạt tiếng bụng sôi ọc ọc ọc liên tiếp truyền đến.
Đường Tiểu Đông muốn cười, cũng không dám cười, chỉ có thể cắn môi, nhưng bụng hắn lại kịch liệt co rúm, các cơ trên mặt co rúm thành một đoàn.
Khổ đại sư đột nhiên xông ra ngoài cửa, rống lớn nói:
- Nhanh chóng đưa đồ ăn đến cho ta, ta sắp ૮ɦếƭ đói rồi!
Ta kháo, một ngày một đêm không ngủ, giọng nói vẫn còn lớn như vậy? Đổi lại là mình, sớm đã bị đói đầu óc choáng váng, bốn chân vô lực rồi.
Một chén thịt hầm nhỏ bị hắn một ngụm uống sạch, nhấm cũng đều chưa nhấm một chút, liền nuốt hết vào trong bụng, để Lôi Mị thấy được trừng lớn con mắt.
- Chỉ cho nhìn thời gian một nén hương, sau đó lên giường ngủ, không đồng ý thì không bàn nữa!
Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn khổ đại sư, tiếp tục uy Hi*p.
- Được được được, tất cả đều nghe ngươi!
Để ăn được kẹo đường hồ lô, bất kỳ một điều kiện gì, đứa trẻ con liền có thể không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, chỉ bất quá lúc ăn xong hồ lô đường, hắn có thực hiện lời hứa lúc trước không thì khó nói rồi.
Khổ đại sư đang cầm chiếc cung nỏ kia lật đi lật lại xem xét, Đường Tiểu Đông thấy vậy hết hồn, lo lắng hắn càng làm như vậy, một lát nữa liền thành đống rác.
May sao lắp đặt chiếc cung nỏ này cũng không khó, hẳn là không làm khó được hắn.
Thừa dịp Khổ đại sư say mê với nghề nghiệp nghiên cứu cung nỏ, Đường Tiểu Đông thừa cơ mang toàn bộ số linh kiện súng ống rơi trên mặt đất ra ngoài, ném vào trong một cái giếng sâu.
Phương pháp này hình như rất hiệu nghiệm, cuối cùng Khổ đại sư cũng ăn một chút gì, chúng nữ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đang lo lắng hắn lại mê muội giống như lần trước, như vậy thì phiền phức rồi.
MP5 là bảo bối cuối cùng còn lại, Đường Tiểu Đông giấu thật kín, nếu như để Khổ đại sư phát hiện, sợ rằng lại muốn biến thành một đống sắt vụn, càng ૮ɦếƭ người chính là sẽ lại một lần nữa khiến cho hắn trở nên mê muội, lần này hắn không còn cái gì có thể để cho Khổ đại sư tỉnh lại từ trong ma cảnh nữa rồi.
Đối với thứ vật nào mới lạ lại mê muội đến loại trình độ này, không biết nên đáng mừng hay đáng lo?
Nói chung, một người rất lo lắng đối với hắn.
Lúc này đây, Khổ đại sư thực sự không tiếp tục mê muội, hơn nữa thời gian một nén hương chưa đến sắc mặt hào hứng phấn khởi từ trên lầu đi xuống, loạng choạng để xấp cung nỏ kia, hắc hắc cười quái dị nói:
- Tiểu tử, cái này không làm khó được ta, khà khà!
Nhìn hắn một bộ đắc ý dào dạt, Đường Tiểu Đông giơ lên một ngón tay cái:
- Đại sư thật lợi hại!
Cung nỏ vốn là vật do cổ nhân sáng tạo ra, hiện đại chỉ bất quá tạo nên từ cơ sở trước kia hơn nữa thay đổi một chút công năng mà thôi, giống như bác học như Khổ đại sư, nhân vật cấp đại sư tinh thông cơ quan thiên văn địa lý, vốn chính là một bữa ăn sáng.
Bất quá đối với cái máy móc nhắm vào không khí kia, Khổ đại sư vẫn không rõ ràng, vẻ mặt biểu tình vô cùng hiếu kỳ hỏi:
- Cái thứ này dùng để làm gì vậy?
- Nhắm vào mục tiêu…
Còn chưa thử qua thứ này, Đường Tiểu Đông đoán rằng nguyên lý của nó có lẽ là giống như súng ngắm theo kiểu ba điểm.
Khổ đại sư ngây người ngẩn ngơ, đột nhiên phi thân lên lầu.
Quay lại như gió, không chỉ có người không biết võ công như Đường Tiểu Đông sợ hãi, ngay cả võ công thành tựu cao cường như Lôi Mị, Đường Sương, đều toát ra thần sắc kính phục.
Để toàn bộ xếp cung nỏ đều xem thấu, hơn nữa thử qua uy lực của cung nỏ, Khổ đại sư khen ngợi không ngớt.
Đồ vật này không phải hắn không chuẩn bị, người cải tạo đồ vật này khiến hắn bội phục vô cùng, hơn nữa thủ công sắc sảo để cho hắn vạn phần xấu hổ, thẳng thắn tự phán xấu hổ cho danh hào “Quỷ Phủ” của mình.
Người tỉnh lại rồi, lập tức bắt lấy Đường Tiểu Đông hung hăng ép hỏi xem hắn đã giấu đống sắt vụn kia đi đâu rồi.
Đường Tiểu Đông thẳng thắn, hơn nữa có Lôi Mị chứng minh, càng làm cho hắn vỗ иgự¢ dậm chân, hô to không để cho hắn tìm hiểu rõ ràng đồ vật kia, ૮ɦếƭ cũng không nhắm mắt.
Món linh kiện vừa bị hắn tháo ra không phải thời kỳ này có thể làm ra, cho dù hắn nghiên cứu một vạn năm cũng sẽ không rõ ràng.
Trong lúc hắn cực độ kiếu kỳ và nghi hoặc, Lôi Mị đành nói dối, chỉ nói nguyên lý cấu tạo của đồ vật kia và hình nàng vẽ trên tấm đồ là một, bởi tác dụng của nó chỉ công kích được một mục tiêu, uy lực có thể mạnh hơn một chút so với ám khí độc môn Kinh Thiên Lôi của Lôi gia.
Khổ đại sư nửa tin nửa ngờ, lại ép hỏi Đường Tiểu Đông, người đã phát minh ra những đồ vật này ở nơi nào? Hắn rất mong muốn được đi thăm hỏi giao lưu cùng người đó.
Lừa này vừa nói ra, ngay cả Lôi Mị cũng cực kỳ tán thành, liều mạng gật đầu.
Đường Tiểu Đông luôn miệng nói những đồ vật này chỉ là trong lúc vô tình hắn nhặt được ở bên vệ đường mà thôi.
Hai người vốn không tin, chỉ bất quá Đường Tiểu Đông tha thiết thề thốt hứa hẹn, nét mặt không chút nào biểu lộ ra hắn đang nói dối, thêm vào đó còn thề độc một hồi, sau đó hai người mới phải tin tưởng lời hắn nói.
Nhưng cũng đúng thôi mà, súng là nhặt được, chỉ bất quá che dấu chuyện xuyên qua mà thôi.
Loại chuyện này nói ra có trời mới tin, cho dù tin sợ rằng giải thích mất hơn một vạn năm cũng không thể giải thích rõ ràng, không bằng đừng nói ra còn hơn.
Tuy rằng trong lòng phi thường hối tiếc, nhưng do cực độ uể oải, sức khỏe đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, Khổ đại sư ngả đầu liền ngủ, mọi người lúc này mới hoàn toàn thở dài một hơi.
Nhìn chiếc cung nỏ trên mặt bàn, trong lòng Đường Tiểu Đông không khỏi lay động.
Nếu như có thể sửa chữa cho đồ vật này thu nhỏ lại, vừa dễ dàng mang theo, tuy tầm bắn không xa, nhưng nếu bắn tập trung vào một cự ly, nhất định đạt được hiệu quả uy Hi*p kinh khủng.
Vừa nói ý nghĩ này cho Lôi Mị và Đường Sương nghe, hai nàng cũng lộ vẻ xúc động.
Sáng sớm hôm sau, hắn lại tiếp tục nói về vấn đề này cho Khổ đại sư nghe, ánh mắt Khổ đại sư liền sáng rực, liên tục khen hắn thông minh hơn người.
Lôi Mị và Đường Sương đứng ở một bên đều kiêu ngạo ưỡn ra một иgự¢ sữa, không ngớt mỉm cười, biểu hiện trên nét mặt tựa hồ đều đang nói --- điều này còn cần ngươi nói hay sao, ánh mắt của Đường Sương (Lôi Mị) ta không lẽ rất kém sao?
Khổ đại sư nói với bọn họ trong vài ngày tới, Lôi Vân Phượng cùng đồ đệ Nguyệt Tiểu Suất của hắn sẽ đến, lúc đó liền đóng cửa từ chối tiếp khách, ngoại trừ ăn uống ca hát, chuyên tâm nghiên cứu làm sao chế tạo ra cung nỏ loại nhỏ.
Thực ra chỉ cần thu nhỏ theo tỷ lệ nhất định bản cũ là được, phiền phức chính là lúc thu nhỏ lại, tầm bắn và uy lực của cung nỏ loại nhỏ này rốt cuộc như thế nào.
Lúc đầu, Khổ đại sư nhìn theo bức tranh Lôi Mị vẽ sơ đồ chế tạo súng, làm ra súng thật cũng bắn thử thành công, sau đó liền tự mình mang theo đồ đệ Nguyệt Tiểu Suất và Lôi Vân Phượng đến đây, nhưng có điều chính hắn đã không áp chế được lòng hiếu kỳ mạnh mẽ trong nội tâm, ném lại đồ đệ và Lôi Vân Phượng, thi triển kinh công vô thượng ngày đi nghìn dặm chay tới Trường An trước.
Nghĩ đến Phượng Cô Cô có dáng dấp đẹp mê hồn người, trái tim nhỏ bé của Đường Tiểu Đông không khỏi đập binh binh liên hồi.
Theo tốc độ di chuyển của Lôi Vân Phượng và Nguyệt Tiểu Suất, hơn nữa mang theo không ít đồ đạc, nhanh nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể đến
Trường An.
Đường đi một mạch đến Trường An không hề thiếu, không biết rằng bọn họ sẽ đi con đường nào, chỉ có thể kiên trì chờ đợi.
Bởi vì Khổ đại sư đột nhiên xuất hiện, chúng nữ tựa hồ đã quên chuyện thi cử, Đường Tiểu Đông cũng vui vẻ giả ngu một chút, ba ngày hai đầu đều chạy vào trong phòng Khổ đại sư.
Cũng không phải hắn hứng thú với nghiên cứu của Khổ đại sư, đơn giản là hắn sợ chúng nữ nhắc đến chuyện học hành, cho nên mới tìm lấy cớ này.
Đáng tiếc ngày lành tiêu dao chỉ trôi qua được vài hôm, bởi vì Trưởng công chúa Ngọc Chân và Hoắc Hàn Yên lại một lần nữa xuất hiện rồi.
Bởi vì Trưởng công chúa Ngọc Chân đến, chính vì việc thúc dục hắn đi đọc sách, ngay cả thủ tục nhập học đều thay hắn làm tốt, xem ra mấy ngày nay nàng và Hoắc Hàn Uyên nhất định bôn ba chạy lên chạy xuống phi thường bận rộn, rõ ràng đặt rất nhiều hy vọng vào Đường đại tài tử.
Đối với lòng nhiệt tình của Trưởng công chúa Ngọc Chân, Lôi Mị vô cùng cảm động, cho rằng nàng chỉ coi trọng tài hoa của phu quân, làm tốt mọi việc chẳng qua để sau này phu quân có thể ra sức giúp đỡ quốc gia, nàng không hề nghi ngờ về phương diện kia.
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người đều không thể nhìn ra mối quan hệ mập mờ giữa Đường Tiểu Đông và Trưởng công chúa Ngọc Chân, Kha Vân Thiên trải qua bao nhiêu mưa gió, duyệt người vô số, nhìn hết trăm loại hình thái của cuộc sống, tuy rằng Trưởng công chúa Ngọc Chân cố gắng che dấu, nhưng vẫn khó thoát khỏi ánh mắt của nàng, có điều nàng vẫn giấu kín trong lòng không nói ra mà thôi.
Trong lòng không khỏi lo lắng thay cho phu quân, một vị Hoắc Hàn Yên, là tiểu thi*p cưng nhất của hữu tướng đại nhân quyền nghiêng vua và dân, đã để cho nàng vô cùng lo lắng, nếu vạn nhất sự việc bị bại lộ, hậu quả không dám tưởng tượng.
Hiện nay lại thêm một vị thiên kim như Trưởng công chúa Ngọc Chân, nếu như mọi chuyện lộ ra, chẳng may Đường Huyền Tông thẹn quá thành giận… Thực sự không dám nghĩ tiếp.
Nàng không khỏi khẽ rùng mình.
Đây là kết quả số phiếu biểu quyết, cho dù Đường Tiểu Đông nghĩ trốn tránh cũng không được.
Dưới ánh mắt tha thiết kỳ vọng của chúng nữ, hắn kiên trì bước lên con đường tới học trường, con đường mà chính hắn thấy còn gian nan hơn thiên quân vạn mã quần ẩu.
Đường đường nữ tế (nữ tế) tương lai của hữu tướng, chủ Trung Hoa đường, bên cạnh đương nhiên phải có một thư đồ lanh lợi sắc sảo, trọng trách này không thể nghi ngờ là rơi vào trên người Tần Thiên Bảo.
Tần Thiên Bảo mừng rỡ đến mức miệng cười toe toét không thể ngậm lại, có thể trốn tránh các vị trưởng bối nhồi nhét như nhồi vịt, chẳng khác gì tốt như được động phòng tân hôn vui vẻ hạnh phúc cùng Châu nhi.
Nói chung, một người mặt âm trầm, một người dáng tươi cười rực rỡ như ánh mặt trời.
Thư viện Lạc Vân nằm cách thành nam hơn hai mươi dặm, ở dưới chân núi Lạc Vân, núi rừng vốn xanh rờn tươi tốt đã bị một mảnh tuyết trắng bao trùm, lộ ra lấp lánh bạch mang.
Thư viện là của quốc gia, phần lớn học sinh đều là con cái nha quan lại hoặc công tử nhà giàu có thanh danh, không cần giống như học sinh ở các nơi khác phải thông qua tầng lớp các kỳ thi hương, huyền, châu, phủ mới có tư cách thu được thân phận tú tài. Cho nên, thư viện Lạc Vân chỉ có riêng học sinh không trúng cử các kỳ thi, không nhận được thân phận tú tài, đều bị gọi là môn sinh của thiên tử.
(Những chuyện này chỉ kể ra để vui đùa, mọi người không cần tham khảo lịch sử chân thật.)
Đại Đường vốn có rất nhiều bài thơ nổi tiếng, trên đường cái tùy tiện gọi lại mười người, đều có bảy tám người là tài tử, học sinh trong thư viện Lạc Vân cũng không thiếu các tài tử có học thức thực sự, đương nhiên, cũng có công tử ca quần áo lụa là chơi bời lêu lổng đến đây vui chơi.
Đường Tiểu Đông tự cho rằng mình là loại người đến đây chủ yếu vui chơi mà thôi, chí ít hắn nghĩ như vậy.
Chữ giản thể đều học không tốt, còn đòi học chữ phồn thể? Đi đến miếu hòa thượng niệm kinh còn hứng thú hơn đọc lên mấy cái chi, hồ, giả ,dã, quan quan thư cưu này, đương nhiên, ngoại trừ câu yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, hắn vẫn rất thích.